Ái Khanh Thị Tẩm

Chương 10: Hậu cung như kỹ viện

/67


Tình hình ở Đào Nguyên Hương còn gay go hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Thủy Linh Ương, mặc dù có Ngọc Tử Hi tự bỏ tiền túi ra bên ngoài mua lương thực cứu tế, thế nhưng chút ít lâm râm mưa phùn đó làm sao có thể tưới đều vùng đất đai khô cằn này được, nếu như không có chính phủ trực tiếp cứu tế, tình hình này tất nhiên còn có thể gay go hơn nữa.

Thủy Linh Ương tỏ rõ ý muốn ra tay xử lý, nhưng lại bị thanh sắc nghiêm nghị của Ngọc Tử Hi đánh lùi ý nghĩ, còn nói: "Chớ làm chuyện vô dụng, đại ca con vẫn bất động thanh sắc, nhưng đã sớm có ham muốn với mảnh đất này, nếu như con tùy tiện ra tay, nói không chừng lại phá vỡ vỏ bọc yên bình này."

"Phụ hoàng nói đùa chăng, chỉ vì một mảnh đất khiến cho thủ túc tương tàn?" Thủy Linh Ương nói xong sắc mặt càng thay đổi, sau đó cười khan một tiếng, bản thân không phải chưa nghe nói qua năm đó cha đẻ Thủy Nguyệt Hàn cùng dưỡng phụ Ngọc Tử Hi vì tranh giành ngôi vị hoàng đế đã giết hại bao nhiêu tay chân, chỉ là không nghĩ tới cư nhiên mình chưa suy nghĩ mà đã nói ra lời ngây thơ này.

Huống chi, đại ca Ngọc Linh Viễn cũng không phải là một người lương thiện.

Trầm mặc một hồi, Thủy Linh Ương nói: "Con ngẫm lại, đại ca vẫn chưa có phản ứng gì, dân chúng nơi này chung quy không thể bỏ mặc."

Ngọc Tử Hi thâm sâu nhìn đứa con nuôi này một lát, thấp giọng nói ra: "Con và Thủy Nguyệt Hàn cũng chỉ là bề ngoài giống nhau mà thôi, nơi này, hoàn toàn không phải cùng một người." Nói xong, chỉ về phía vị trí trái tim Thủy Linh Ương.

"Ha ha, xem ra danh tiếng của người ấy thật sự rất kém cỏi rồi, thôi, chuyến này chủ yếu chỉ muốn gặp phụ hoàng và mẫu hậu một chút mà thôi, thấy hai người hết thảy mạnh khỏe, nhi thần cũng yên tâm." Thủy Linh Ương nói xong, trừng mắt liếc Lâm Tĩnh Dao vẫn còn ở cùng Lạc Nhan Tịch tán dóc không dứt , trầm giọng nói: "Ái khanh, nên trở về cung thôi."

Lâm Tĩnh Dao lưu luyến buông lỏng tay đang siết Lạc Nhan Tịch ra, nói: "Có thời gian thì tới kinh thành chơi, ta mở một cửa tiệm, bao miễn phí tiền ăn tiền ở luôn."

Lạc Nhan Tịch hai mắt tỏa sáng, vội vàng hỏi tới: "Tiệm gì vậy?"

"Đi, đừng ở đó làm mất thể diện." Thủy Linh Ương không đợi Lâm Tĩnh Dao trả lời đã gọi nàng đi, Lạc Nhan Tịch mơ hồ nghe truyền đến một tiếng trả lời: "Là thanh lâu á ——"

Lúc sắp gần đến hoàng thành, mọi người lại một lần nữa gặp phải mai phục, người tới đều là một đám tử sĩ, mắt ưng như câu, tàn nhẫn quyết tuyệt, ra tay nhanh mà ngoan độc, thẳng lấy tính mạng Thủy Linh Ương.

Chúng hộ vệ cùng Thủy Nguyệt Ngân thấy tình thế không tốt vội vàng bảo vệ bốn phía Thủy Linh Ương, lại quên trên lưng ngựa còn có một người không biết võ công, chỉ biết múa bút là Lâm Tể tướng.

Đợi đến khi Thủy Linh Ương và Thủy Nguyệt Ngân phản ứng kịp, phát hiện một nam nhân đã vung đại đao bổ về phía Lâm Tĩnh Dao gầy yếu này, vốn nghĩ lần này tiêu rồi, lại thấy nàng nhanh chóng nghiêng thân thể, tránh khỏi một cước trí mạng kia rồi vội vàng tung người xuống ngựa, trong miệng mắng gì đó, bước dưới chân rất vững chắc bay xuống, vừa thấy lại có người tiến lên, né tránh một cái cộng thêm xoay người, tiếp tục trở mình đá một cước thật mạnh khiến người nọ ngã trên đất.

"Hừ hừ, xem nhẹ ta ư, tại hạ đã từng luyện qua chút ít, làm kẻ đóng thế cho người ta không phải không có đạo lý, bản lĩnh đai đen lục đoạn chính là chứng cứ." Lâm Tĩnh Dao đắc chí , lại thấy mọi người đồng loạt giơ đao chém sang, trong lòng nói: không đúng a, mấy cảnh quay tuy đều là một đám tiến đến, nhưng đám người kia cũng chỉ bất an không dám xuất bài, cùng nhau tiến lên thế này sao mình có khả năng địch lại.

Mồ hôi lạnh thuận dòng mà xuống, Lâm Tĩnh Dao vừa nhớ lại mình xuyên qua đã rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, xoay người lại vừa đúng thấy Thủy Nguyệt Ngân, nam tử kia điểm nhẹ mũi chân mang theo nàng lui về phía sau mấy bước, động tác uyển chuyển tuyệt đẹp, sau khi đặt nàng ở trên mặt đất, nói: "Ở đây, nơi này để bọn ta."

Trong nháy mắt đó, Lâm Tĩnh Dao không khỏi cảm khái, thì ra Vương Gia luôn ôn nhu như nước này cũng có thời điểm rất đàn ông a.

Sau khi biết cái gì gọi là khinh công, nàng cũng dứt khoát không trở thành anh hùng, ngoan ngoãn đứng một bên, nhìn đám đại nội cao thủ cùng nhóm tử sĩ mặt đen hỗn chiến.

Rốt cuộc tận mắt chứng kiến cao thủ so chiêu, không cần công cụ treo ngược mà có thể xoay tròn cùng phi thân hoa mỹ, nếu mai kia mình xuyên trở về, nói với người trong tổ kịch những điều này, sợ sẽ chẳng có ai tin tưởng đi.

Chính đang thất thần nhìn, Lâm Tĩnh Dao không chú ý tới có người theo dõi mình, đợi đến lúc phản ứng kịp, đã thấy một thanh đại đao chém tới, cách cổ mình mười centimet thì dừng lại, Lâm Tĩnh Dao bất chợt cảm thấy cổ áo bị căng ra , cuối cùng bị kéo lên lưng ngựa, rơi vào trong ngực Thủy Linh Ương.

"Phù ——" Lâm Tĩnh Dao thở ra một hơi, xoay người lại nói: "Cám ơn." Lời vừa ra khỏi miệng, biết mình thiếu một chút kính ý, vội vàng sửa: "Vi thần cám ơn hoàng thượng."

"Hừ, đồ vô dụng." Thủy Linh Ương cười nhạo một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn các tử sĩ thương vong vô số, nói: "Bắt sống một tên cho trẫm."

Ai ngờ đám người kia vừa thấy mình rơi vào thế hạ phong, đồng thời tự vẫn, hoàn toàn không để cho Thủy Linh Ương có cơ hội tra khảo.

"Huấn luyện không tồi." Thủy Linh Ương cười lạnh một tiếng, nói với Lâm Tĩnh Dao đang ở trong ngực: "Nắm chặt." Sau đó hai chân kẹp chặt bụng ngựa, quất một roi, một đường chạy thẳng tới hoàng thành.

Buộc lại tóc bị gió thổi tán, sợi tóc đen phất qua mặt Thủy Linh Ương, Lâm Tĩnh Dao vừa túm tóc vừa thỉnh cầu nói: "Hoàng thượng, xin dừng lại một chút, tóc vi thần tán loạn rồi, cho vi thần sửa sang một chút."

Thủy Linh Ương không thèm ghìm lại dây cương, một đường phóng ngựa chạy như điên, ngoài miệng hơi chứa chút nụ cười, một bộ áo khoác màu lửa đỏ dưới ánh tịch dương độ lên một tầng nhàn nhạt sắc vàng kim.

Lâm Tĩnh Dao tức giận xoay người lại, cùng Thủy Linh Ương bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn nàng hơi nhíu lông mày có chút vẻ anh khí cùng cương nghị chưa đủ, tóc bị gió nhẹ phất động, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mà đùng đùng nổi giận, trong lòng Thủy Linh Ương có chút mềm mại.

Nhưng chỉ trong giây lát.

Vừa mới đặt chân vào cửa cung, đã thấy Mộ Dung Tuyết xa xa tiến đón, mở miệng liền hỏi: "Hoàng thượng, đã gặp cha mẹ thiếp sao, mọi người vẫn khỏe chứ?"

Thủy Linh Ương thuận thế ôm Mộ Dung Tuyết vào lòng, vừa đi vừa nói: "Đã gặp, bọn họ đang cùng với Trường Xuân cứu tế dân chúng."

Lâm Tĩnh Dao lúc này mới nhớ tới, nam tử cùng Ngọc Tử Hi phát lương thực kia đúng là họ Mộ Dung, hóa ra Mộ Dung Tuyết không phải không có hậu thuẫn, hơn nữa còn khá đặc biệt.

"Hoàng thượng cũng thật là, tự mình lén lút xuất cung, lại còn không mang theo nô tì, nô tì thật sự rất nhớ cha mẹ." Mộ Dung Tuyết cong cong môi, sau đó liếc mắt nhìn một đám hậu cung gia quyến phía sau, khóe miệng hiện ra nét cười, lại nhích gần trong ngực Thủy Linh Ương, ra vẻ mình được cưng chiều cỡ nào.

Nhóm phi tần tiến đến nghênh đón đương nhiên dừng bước, có chút phẫn hận cùng không cam lòng nhìn Mộ Dung Tuyết, sau đó hành lễ, cùng nhau hô một tiếng: "Nô tì cung nghênh hoàng thượng hồi cung."

"Đều bình thân." Thủy Linh Ương một tay ôm lấy eo nhỏ của Mộ Dung Tuyết, một tay tùy ý vẫy vẫy, sau đó bỏ mặc mọi người, đến "Hoa Ninh cung" chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Nguyệt Ngân liếc nhau một cái, thấy nơi này không liên quan đến mình liền chuẩn bị trở về nhà, lúc đi nghe thấy một đám phi tần líu ríu nói: "Tuyết phi này thật đúng là quá đáng, vì sao hoàng thượng vừa trở về đã bị ả ta chiếm mất."

"Đúng vậy, nhìn ả đắc ý ỷ sủng mà kiêu, hừ, hôm nay hoàng thượng thích ả, sáng mai nói không chừng không muốn gặp ả, đến lúc đó ả không nơi nương tựa, xem khóc thối ở nơi nào!"

"Hừ, hoàng thượng gần đây không phải thích tới thanh lâu ư, ta nghĩ thú vị đối với Tuyết phi này cũng mau qua thôi, bọn tỷ muội, chúng ta hãy chờ xem kịch vui."

Lâm Tĩnh Dao thở một hơi, khiến cho hậu cung tựa như kỹ viện đã đành, một đám kỹ nữ cao cấp tranh đoạt một khách làng chơi, ha ha, không biết là đáng cười hay đáng buồn đây.

Lại nói tên biến thái này có gì tốt, để cho đám nữ nhân này khát vọng như vậy?

Mời Thủy Nguyệt Ngân tới "Thiên Thượng Nhân Gian" một lát, Lâm Tĩnh Dao vừa vào cửa đã vội vàng lật sổ sách, cũng không biết mấy ngày mình không có ở đây buôn bán ra sao, thấy lãi ước chừng được khoảng mười vạn lượng, Lâm Tĩnh Dao trợn trắng mắt.

Nhìn lầm nhìn lầm, đây chỉ là con số trên trời.

Có nửa tháng ngắn ngủi, đã kiếm được mười vạn lượng, chẳng phải quá nhanh sao.

Lần nữa xác nhận lại con số, Lâm Tĩnh Dao rất không rụt rè phá lên cười, sau đó đem sổ sách nện trên người Thủy Nguyệt Ngân, nói: "Ta đã trở thành người có tiền rồi, một vạn lượng mượn huynh trước kia lập tức xin trả lại, còn bổ sung thêm cho huynh ít lãi, ha ha, nếu thanh lâu này huynh tham gia góp cổ phần, về sau định kỳ ta sẽ chia hoa hồng cho huynh." Nói xong, mắt nàng nháy nháy hai cái, lại nói: "Không được, ta phải nhanh chóng mở mấy gia bố trang, đồ trang sức, quán trà, tiệm đồ sứ, sau đó đòi Hoàng thượng tặng thêm mấy tấm bảng hiệu, tập đoàn Lâm thị có hoàng thượng nâng đỡ tuyệt đối có thể kiếm bộn tiền, ha ha."

Thủy Nguyệt Ngân chỉ mỉm cười, sau một hồi lâu vuốt vuốt đầu nàng, nói: "Gần đây muội thay đổi thật nhiều, trước kia muội sẽ không cận lợi như vậy, chỉ coi tiền bạc như cặn bã, dáng vẻ vô dục vô cầu, nhưng cũng tốt, giờ nhìn muội cuối cùng cũng giống người bình thường, có dục vọng, có đòi hỏi, cảm giác chân thực rất nhiều."

Lâm Tĩnh Dao ho khan một tiếng, rất bình tĩnh tránh khỏi động tác thân mật của Thủy Nguyệt Ngân, nói: "Đi thôi, lên lầu uống vài chén, ăn mừng nào."

"Ừm, được." Thủy Nguyệt Ngân đáp ứng rồi lên lầu bốn.

Có thể do vài ngày trước lắc lư mệt nhọc quá mức, một người trầm tĩnh như Thủy Nguyệt Ngân cũng có chút mê rượu, nam nhân này ngày thường nhìn ôn nhu như mây trên trời, nhưng vừa dính hơi rượu cũng có chút khác biệt, đặc biệt không còn phải dưới thế áp trận của Thủy Linh Ương.

Chỉ thấy hắn vừa lót bụng mấy ly rượu, chậc chậc đầu lưỡi, nói: "Cho thêm mấy hũ rượu ngon."

Lâm Tĩnh Dao phân phó người xuống lấy rượu, rất hứng thú nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt Ngân, thấy hắn có chút say, đại khái có thể rượu vào lời ra, liền hỏi: "Chúng ta quen biết đã bao lâu?"

"Năm năm, khi đó muội mới mười lăm, nhưng cũng là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Tây Hạ." Thủy Nguyệt Ngân nói xong, khuôn mặt tự hào, giống như đang tự khen mình.

"Vậy sao? Huynh rất thích ta sao?"

"Đương nhiên, thích muội năm năm, đợi đến khi muội từ quan, gả đến vương phủ , ta từ hai mươi bốn tuổi chờ muội đến hai mươi chín tuổi, người ngoài đều nói thân thể ta có bệnh, nếu không làm sao có thể chậm chạp không chịu đón dâu, Lâm Tĩnh Dao, muội làm lỡ ta." Thủy Nguyệt Ngân nói xong, đưa một tay che mặt, một tay khác cầm ly rượu cạn sạch một hơi.

Nhìn nhau chẳng nói gì.

Lâm Tĩnh Dao không biết có đúng mình làm lỡ hắn hay không, nếu như đổi thành chủ nhân thân thể này, nói không chừng sẽ rời khỏi triều đình, cùng hắn làm một đôi quyến lữ.

Nếu như thế, thì không thể tiếp tục liên luỵ hắn rồi.

Lâm Tĩnh Dao vừa chuẩn bị lên tiếng khuyên bảo mấy câu, lại đột nhiên bị Thủy Nguyệt Ngân nắm lấy cổ tay, nam tử kia ngày thường ôn nhu như gió xuân nay mất đi ổn định, có chút tức giận kéo Lâm Tĩnh Dao và trong ngực, hai mắt mơ màng nói: "Ta tới cầu xin hoàng thượng tứ hôn, cầu xin hắn thứ tội khi quân cho muội, cầu xin hắn thành toàn cho chúng ta, muội là người nhiều mưu trí nhất quốc, là người hắn nể trọng nhất, hắn sẽ không làm khó muội, có lẽ còn vui vẻ cho phép muội tiếp tục nhúng tay vào triều chính, nói như vậy muội vừa có thể tiếp tục làm Tể tướng, còn ta, cũng không cần khổ cực che giấu tình cảm của mình nữa."

Lâm Tĩnh Dao đang lúc không biết đáp lại thế nào, đôi môi ôn nhuận đã phủ lên môi mình, va chạm dịu dàng mà cẩn thận khiến trong lòng Lâm Tĩnh Dao hoảng hốt, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, sau đó tông cửa chạy.

Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới nữ nhân trong lòng nam nhân này cơ trí thông tuệ, có thể thao túng thiên hạ, nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Người hắn yêu không phải la mình, mà là người đã chết.

Tình cảm ấy, nàng làm sao có thể thản nhiên tiếp nhận.


/67

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status