Sau khi tắm rửa xong xuôi. Phượng Tâm đã không thấy Giang Trầm ở trong phòng nữa. Tuy chăn ga đều đã xếp gọn lại rồi nhưng mùi hoan ái bên trong căn phòng vẫn còn lưu lại.
Cô gọi dì giúp việc giặt giũ chăn ga rồi tự mình đi xuống nhà tìm Giang Trầm. Chỉ sợ người đàn ông này sẽ vì sợ hãi mà không khống chế nổi tâm tình lại nghĩ quẩn. Nhưng cô không nghĩ tới anh rất bình thường, tựa như chưa có chuyện gì xả ra mà ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Một tay anh gác lên thành ghế, một tay cầm lấy cuốn tạp chí kinh tế mới nhất chăm chú xem. Càng ngạc nhiên hơn là cuốn tạp chí này toàn tiếng anh.
"Anh hiểu sao?" Phượng Tâm ngồi đối diện anh, tay cầm lấy cốc nước lên uống.
Giang Trầm không nói gì, chỉ nhìn cô lắc đầu một cái.
Không hiểu thì xem làm gì: "..."
Điện thoại bàn reo lên, dì giúp việc đưa máy tới cho Phượng Tâm: "Tiểu thư, ông bà chủ gọi tới."
"Alo. Mẹ ạ?"
"Con còn biết gọi ta là mẹ à?" Giọng nói giận giữ từ đầu bên kia vang lên: "Tại sao tối qua con không tham gia dạ tiệc thương nhân? Con có biết cha mẹ đã đợi con bao nhiêu lâu rồi không? Giờ lớn gan lớn mật không nghe theo cha mẹ nữa hay sao?"
Đúng là không ngoài dự đoán. Là vì chuyện này.
Buổi tiệc đó, năm đó cô tới căn bản cũng không phải là giao lưu thương nhân gì, mà sự thật chính là cha mẹ cô đã sắp xếp để một tên công tử của nhà họ Liêu xem mắt cô. Hắn ta nổi tiếng là ăn chơi trác táng, chơi đùa phụ nữ vô số, nhưng vì một hợp đồng lớn mà cha mẹ cô đã bán cô cho hắn. Sau lại vì cô trượt tốt nghiệp, tên công tử nhà Liêu gia khinh thường nên bỏ qua mối hôn sự này, cha mẹ cô tức giận lại bắt ép cô kết hôn với một lão giám đốc già khác.
Bất quá... chuyện như vậy kiếp này sẽ không xảy ra nữa đâu.
"Hôm đó con có việc. Chuyện hợp đồng của dự án Tinh Minh con sẽ giải quyết. Cha mẹ cứ giao cho con."
"Sao con biết dự án Tinh Minh?" Âm thanh nghi hoặc của Phượng phu nhân. Rõ ràng bà chưa từng bàn chuyện làm ăn này với cô, hơn nữa có bàn cũng khẳng định không có kết quả.
"Con tự khắc biết. Còn chuyện gì nữa không?"
"Ờ... không có."
"Vậy con cúp máy. Lát mẹ gửi tài liệu liên quan cho con là được." Sau khi tắt máy, Phượng Tâm nhíu mày.
Một đời này, cô giỏi nhất chính là máy tính. Nếu nhớ không nhầm, Liêu gia sau hai năm nữa sẽ bị khởi tố và mất sạch vì ăn chặn hối lộ, biển thủ công quỹ, trốn thuế và cả rửa tiền đen: "Dì Minh. Lên phòng lấy giúp tôi máy tính cá nhân.”
“Vâng.” Dì Minh chạy lên lầu, lại nhanh chóng chạy xuống: “Tiểu thư. Máy tính của cô.”
Phượng Tâm gật đầu, cầm lấy máy tính bắt đầu gõ lạch cạch. Vẫn chưa thấy tin tức gì về Lâm Tiểu Noãn, hẳn là cô ta đã mua chuộc phóng viên rồi.
Giang Trầm im lặng nhìn cô bận rộn với máy tính hồi lâu, thấy cô không để ý gì tới mình thì đứng dậy đi về phòng, lúc lướt qua Phượng Tâm còn vô tình hữu ý mà nhìn về màn hình máy tính một cái. Lên lầu, anh đóng cửa, cầm lấy điện thoại ra nhấn một dãy số mà gọi đi.
“Alo, lão đại. Anh mất tích ở chỗ nào vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Giang Trầm không nhanh không chậm đi về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn vào một điểm vô định: “Điều tra về Liêu gia và dự án Tinh Minh một chút cho tôi.”
Cô gọi dì giúp việc giặt giũ chăn ga rồi tự mình đi xuống nhà tìm Giang Trầm. Chỉ sợ người đàn ông này sẽ vì sợ hãi mà không khống chế nổi tâm tình lại nghĩ quẩn. Nhưng cô không nghĩ tới anh rất bình thường, tựa như chưa có chuyện gì xả ra mà ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Một tay anh gác lên thành ghế, một tay cầm lấy cuốn tạp chí kinh tế mới nhất chăm chú xem. Càng ngạc nhiên hơn là cuốn tạp chí này toàn tiếng anh.
"Anh hiểu sao?" Phượng Tâm ngồi đối diện anh, tay cầm lấy cốc nước lên uống.
Giang Trầm không nói gì, chỉ nhìn cô lắc đầu một cái.
Không hiểu thì xem làm gì: "..."
Điện thoại bàn reo lên, dì giúp việc đưa máy tới cho Phượng Tâm: "Tiểu thư, ông bà chủ gọi tới."
"Alo. Mẹ ạ?"
"Con còn biết gọi ta là mẹ à?" Giọng nói giận giữ từ đầu bên kia vang lên: "Tại sao tối qua con không tham gia dạ tiệc thương nhân? Con có biết cha mẹ đã đợi con bao nhiêu lâu rồi không? Giờ lớn gan lớn mật không nghe theo cha mẹ nữa hay sao?"
Đúng là không ngoài dự đoán. Là vì chuyện này.
Buổi tiệc đó, năm đó cô tới căn bản cũng không phải là giao lưu thương nhân gì, mà sự thật chính là cha mẹ cô đã sắp xếp để một tên công tử của nhà họ Liêu xem mắt cô. Hắn ta nổi tiếng là ăn chơi trác táng, chơi đùa phụ nữ vô số, nhưng vì một hợp đồng lớn mà cha mẹ cô đã bán cô cho hắn. Sau lại vì cô trượt tốt nghiệp, tên công tử nhà Liêu gia khinh thường nên bỏ qua mối hôn sự này, cha mẹ cô tức giận lại bắt ép cô kết hôn với một lão giám đốc già khác.
Bất quá... chuyện như vậy kiếp này sẽ không xảy ra nữa đâu.
"Hôm đó con có việc. Chuyện hợp đồng của dự án Tinh Minh con sẽ giải quyết. Cha mẹ cứ giao cho con."
"Sao con biết dự án Tinh Minh?" Âm thanh nghi hoặc của Phượng phu nhân. Rõ ràng bà chưa từng bàn chuyện làm ăn này với cô, hơn nữa có bàn cũng khẳng định không có kết quả.
"Con tự khắc biết. Còn chuyện gì nữa không?"
"Ờ... không có."
"Vậy con cúp máy. Lát mẹ gửi tài liệu liên quan cho con là được." Sau khi tắt máy, Phượng Tâm nhíu mày.
Một đời này, cô giỏi nhất chính là máy tính. Nếu nhớ không nhầm, Liêu gia sau hai năm nữa sẽ bị khởi tố và mất sạch vì ăn chặn hối lộ, biển thủ công quỹ, trốn thuế và cả rửa tiền đen: "Dì Minh. Lên phòng lấy giúp tôi máy tính cá nhân.”
“Vâng.” Dì Minh chạy lên lầu, lại nhanh chóng chạy xuống: “Tiểu thư. Máy tính của cô.”
Phượng Tâm gật đầu, cầm lấy máy tính bắt đầu gõ lạch cạch. Vẫn chưa thấy tin tức gì về Lâm Tiểu Noãn, hẳn là cô ta đã mua chuộc phóng viên rồi.
Giang Trầm im lặng nhìn cô bận rộn với máy tính hồi lâu, thấy cô không để ý gì tới mình thì đứng dậy đi về phòng, lúc lướt qua Phượng Tâm còn vô tình hữu ý mà nhìn về màn hình máy tính một cái. Lên lầu, anh đóng cửa, cầm lấy điện thoại ra nhấn một dãy số mà gọi đi.
“Alo, lão đại. Anh mất tích ở chỗ nào vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Giang Trầm không nhanh không chậm đi về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn vào một điểm vô định: “Điều tra về Liêu gia và dự án Tinh Minh một chút cho tôi.”
/24
|