Kết thúc một tiết học, đám tiểu quỷ 10a9 hất tung sách vở lên giời, xỏ giày, xỏ dép, chạy tán loạn ra ngoài. Các giáo viên đã quen với cảnh này, gần như giờ học nào cũng lặp lại, cho nên nói, chỉnh đốn học sinh lớp này...đúng là còn khó hơn lên giời gặp hằng nga... Cách tốt nhất để giữ cho mình khỏi lạc loài khi sống trong môi trường cần hi sinh nhiều vì nền giáo dục thế hệ trẻ, đương nhiên phải nhập gia tùy tục rồi!
Nhập gia tùy tục là thế nào? Giáo viên làm gì để nhập gia tùy tục, hòa nhập với thế hệ ngày nay ư? Đơn giản...
Giáo viên âm nhạc chẹp miệng nhìn bọn trẻ, không vội đi ra khỏi lớp, cô hất tung tà áo dài, xoay ghế sang bên trái, nhấn quạt nút to nhất, đặt mông ngồi xuống ghế, gác chân lên bàn, nhíu mày ngây thơ nhìn xung quanh..............." Hây...giời nóng thế nhể...!"
Lục Chi như thường lệ sau khi kết thúc mỗi tiết học đều bắt chước gấu koala bám chặt cánh tay Lâm Huy như thể sợ nếu bỏ ra sẽ mông lung mà lạc lõng không thấy anh giữa biển người bát ngát lạnh lùng vậy. Lâm Huy dựa vào tình cảnh nếu là trước đây, chắc hẳn anh đã dùng nham hiểm kế, bỏ ra vài ba phút nói chuyện với cô, có lẽ giờ này cô nàng đã cách xa anh ít nhất một cây số rồi. Thế nhưng càng ngày, theo thời gian Lâm Huy lại càng tỏ ra đối với nữ hổ báo này có chút chú ý tới. Những lúc trông cô giương nanh giương vuốt, gườm đôi mắt búp bê của mình để áp chế người khác, anh không hề thấy chúng đáng sợ mà chỉ thấy...đúng thật là buồn cười hơn cả phim hài, thế mà cả cái tỉnh này lại không giống anh, đều vì một thứ gì đó mà sợ sệt, tôn kính cô hơn cả thần linh trên trời, tựa như mạo phạm sẽ bị ăn hậu quả thích đáng. Hay là cả những chiêu trò cô bày ra để trừng phạt những kẻ mà cô cho là có tội cũng gây ấn tượng phi thường đối với anh. Đôi lúc nhìn vào mắt Lục Chi, anh thấy chút ngây ngô dại dột lạ thường của tuổi vị thành niên, có sự bồng bột dễ kích động của tuổi mới lớn, chất chứa cả những tia nông nổi, nghịch ngợm mang dấu ấn của thời nổi loạn. Có những phút giây đôi mắt ấy trở nên sắc bén tựa như một con hổ dữ dằn, liếc một cái có thể làm cho đối phương hãi hùng sợ tè ra quần... Nhưng nhiều hơn thế, anh lại nhìn thấy sự yếu đuối của một cô gái mười sáu tuổi bình thường như bao thiếu nữ khác ẩn sâu trong đôi mắt gườm lạnh đến đáng sợ như thể một chúa tể sơn lâm oai phong hùng vĩ mỗi lúc muốn dọa người của cô... Anh không biết quá khứ cô đã trải qua những gì, anh chỉ biết hiện tại trong mắt anh...cô đúng là một nữ đầu gấu hờ... Có điều, chỉ một mình anh nhận ra là được, sâu trong đáy lòng, Lâm Huy muốn cô luôn phải tự bảo vệ mình, ít nhất là đến khi có người con trai nào đó đồng ý vì cô chống chọi lại cả thế giới này, cùng cô sát cánh đến hết đời, anh hi vọng...
Lâm Huy nhẹ nhàng đứng dậy, mỗi một động tác của anh đều tỏa ra mùi hương quế cay và chút gì đó của dược thảo, luôn đem đến cho người khác cảm giác thiên nhiên ở gần, khiến mọi thân thể trong phạm vi bán kính ba mét đều mềm nhũn, hồn xác la cà phiêu linh như bị mê hoặc...
Lục Chi cũng đứng dậy theo, đôi mắt búp bê biết cười còn tươi hơn cả miệng, lúc này đích thị là mẫu hàng tiêu biểu của gái nhà lành... Trong lớp học ánh mắt mọi người vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị, vừa ghen tị lại vừa thất kinh...
Bạn A: Thánh Lục Chi lạ lạ sao ấy, hôm nay gặp tao ở cổng trường đang định chào Thánh bỗng dưng Thánh toe toét cười vẫy tay chào tao làm tao suýt nữa phi đầu vào bao tải của bác đồng nát...
Bạn B: Ờ ờ, tao thấy cũng lạ, đầu giờ trong phòng vệ sinh nữ chật chội kinh người, nói là bánh bao của canteen sáng nay có vấn đề, chúng nó kéo nhau vào như bão, tao đang định chen lên lấy chỗ vào thì gặp Thánh, suýt tè ra quần nhưng vẫn phải nhường, ai dè Thánh nhận ra tao cùng lớp Thánh, chào tao lễ phép rồi mời tao vào phòng đang trống, tao lòi mắt đâm ra rối loạn sinh lí, đến nỗi ngồi vào bồn cầu mãi không rặn ra được tí nào...
Bạn C: Ừ, trong giờ cũng không hét lên câu gì, đã thế còn đứng dậy nghiêm túc chào giáo viên nữa chứ...
Bạn D Nghi hoặc nhìn về phía hai người nào đó vừa bước ra, thốt lên kinh hoàng: Mẹ nó, lẽ nào chúng nó yêu nhau à?
Bạn E: Khụ khụ khụ... Có thể, khả năng này rất cao, cao đến nỗi đè chết con rết, khụ, nghe nói trong mấy truyện ma ta đọc,khụ khụ khụ...chúng nó nói yêu là có thể làm người ta khụ thay đổi, chưa biết chừng từ nay về sau chúng ta có thể sống những năm tháng khụ...an nhàn bình yên...khụ...
ABCD lườm E: Con mẹ nó chứ, đấy là ngôn tình!
Bạn E: Khụ, t...ta già rồi lẩm cẩm...
Quay lại cặp đôi nam tài nữ sắc Lâm Huy và Lục Chi, sau khi ra khỏi lớp học, Lục Chi vẫn kề cà bên Lâm Huy nửa bước không rời, Lâm Huy thì thản nhiên không nói gì, thực ra anh không biết vì sao bỗng dưng lại thấy quen với việc cả ngày cứ có một cái đuôi bám theo dính chặt lấy mình, thậm chí còn để yên mặc cho cô bấu chặt vào người không hề kiêng nể khoảng cách...
Hai người cứ đi, Lục Chi không biết Lâm Huy định đi đâu, vì trong mắt cô bây giờ sỏi đá cũng là hư vô... Chỉ mấy giây sau đó...Lục Chi viên mãn bước vào....phòng vệ sinh nam, còn định vào luôn cả phòng riêng cùng với anh. Lâm Huy cuối cùng cũng nghiêm túc quay sang Lục Chi mà lên tiếng nhưng nhìn thấy khuôn mặt cùng ánh mắt không thể nào ngây thơ hơn ấy, giọng Lâm Huy bất giác mềm xuống, đổi nghiêm túc thành hơi hơi trêu chọc:
Lâm Huy:"Cậu muốn theo tôi vào trong luôn sao?"
Lục Chi:"A...xin lỗi, vậy tôi đứng đây chờ..."
"Thực ra tôi thì không ngại cho cậu nhìn, nhưng...có lẽ bọn họ sẽ bị cậu tác động dẫn tới sinh lí rối loạn đấy."Lâm Huy ánh mắt mang theo ý cười liếc về phía mấy cậu con trai đang vội vội vàng vàng kéo khóa quần ở gần đó, rồi lại quay ra thưởng thức sự ngơ ngác của Lục Chi...
Vốn tưởng Lục Chi sẽ đáp ứng ra ngoài ngay lập tức...nhưng anh đã đánh giá cô quá thấp...hoặc cũng có thể nói anh đánh giá quá cao sự thông minh của cô...
"Vậy tôi vào trong với cậu."
"..."
Lâm Huy trong lúc bất lực thì vô tình liếc qua chỗ mấy người con trai đang định ra ngoài. Thấy anh đang nhìn, bọn chúng sững một giây sau đó tươi cười vội đẩy nhau ra ngoài không quên ném lại 'lời chúc phúc':
"Không làm phiền, không làm phiền...tiếp tiếp đi..."
".."
".."
"Là cậu nói muốn vào." Lâm Huy cuối cùng cũng lấy lại điềm tĩnh, ánh mắt lại hơi gian thương...
Lục Chi sáng mắt, rất ngây thơ:"...Ừ! Hôm qua tôi mơ cậu bỏ trốn, hôm nay tôi đã thề nhất định không rời cậu!"
"Thực ra, tôi không 'buồn' ." Diễn xuất rất cao, không để lộ một chút sơ hở nào cho người ta nắm thóp, đương nhiên Lục Chi cũng tin, và không ngoài dự tính của Lâm Huy, Lục Chi nói câu thoại y hệt như suy diễn của anh:
"Vậy...tôi càng phải vào, lỡ cậu trốn...."
"Đó là cậu nói!" Chưa để Lục Chi nói hết, Lâm Huy đã kéo Lục Chi vào trong phòng vệ sinh, trong nháy mắt đóng cửa lại...
"Cậu.." Lục Chi bỗng dưng thấy bối rối...
"Sao nào?" Lâm Huy vừa lôi điện thoại ra vừa hứng thú hỏi Lục Chi
Lục Chi hắng giọng:" Cậu nói cậu không 'buồn'...vậy vào đây làm cái gì?" Cô ngẩng lê nhìn anh, thấy khuôn mặt nghiêng của anh đang mỉm cười, bỗng dưng như thấy mặt trời xuất hiện trong phòng vệ sinh, bất giác cũng mỉm cười theo...
Đúng lúc này, Lâm Huy đưa máy điện thoại cho Lục Chi xem, cô cầm lấy...sắc mặt biến đổi lia lịa, từ hồng chuyển sang đỏ, theo nhiệt độ lại càng đỏ hơn, mỗi phút một độ, cứ thế đến lúc căng cứng bốn mốt độ C. Lục Chi lập tức ném máy trả cho Lâm Huy. Lâm Huy đang nín cười bên cạnh lập tức trở mặt thành nghiêm túc. Lục Chi vốn đang định cáu Lâm Huy đưa nó ra là có ý trêu chọc mình, nhưng thấy bộ mặt nghiêm túc hơn cả Ngọc Hoàng của anh thì lại đổi chiều suy nghĩ, ...tốt nhất là cứ hỏi cho chắc đi..., giọng Lục Chi mang theo thanh âm giận dỗi:
"Sao lại đưa nó cho tôi? Cậu bị biến thái à?" Khi vừa nhìn thấy cảnh mờ ám là một đôi trai gái đang lõa thể đè lên nhau, đầu óc của cô đã không còn được trong sáng nữa rồi...tên kia sao dám đầu độc cô như thế này...hắn tưởng được cô sủng mà làm tới ư???????Biến thái, dám trau dồi văn hóa đồi trụy lên đầu trẻ em phụ nữ, hắn ta đúng là coi trời bằng vung coi Lục Chi này không khác gì chó bông mà!!!!!!!!!
Lâm Huy đối mặt với sự giận dỗi nhất thời của cô thì rất chi là vô tư hồn nhiên, khuôn mặt nghiêm túc như thường ngày:
"Vốn dĩ định xem một mình, nhưng là cậu nhất mực muốn vào, thế nên tôi đành cho cậu xem chung, đỡ mang tiếng xấu là' ăn lẻ'"
Hơi nóng của da mặt vẫn chưa hề nguôi, Lục Chi lúc này mặt đo đỏ thực sự so với lúc bình thường đúng là xinh hơn rất nhiều, Lâm Huy vươn tay trong vô thức, âu yếm vuốt tóc cô, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, kết hợp với giọng nói vô cùng quyến rũ của anh, tạo nên cảnh tượng Lâm Huy cùng Lục Chi trong nhà vệ sinh ... hết sức lãng mạn...
"Sao vậy đầu gấu? Ban nãy là ai kiên quyết đòi vào đây cùng tôi?"
Lục Chi bị sự tiếp xúc hơi thân mật này làm cho rung động, trái tim nhảy loạn như mở vũ trường trong lồng ngực, không hề có tiết tấu ổn định...Lâm Huy cười kìa...tảng băng nguyên chất cười kìa...
Lâm Huy thả tay về cười phá lên:"Ha, không ngờ tôi cũng được nhìn bộ dạng này của cậu, thật sự là hiếm có chưa từng thấy nha!"
+_0 ??
Định thần một lúc, cô mới biết, mình bị lừa!
Thảm thảm, Lục Chi quang minh lỗi lạc một thời bị lừa bởi chiêu trò trẻ con của tảng băng nguyên chất..thật sự...QUÁ MẤT MẶT!
Lục Chi lần đầu tức giận với Lâm Huy. Giật mạnh điện thoại trong tay anh, lườm lườm đe dọa:
"Cẩn thận tôi tố cáo cậu xem phim 18+ với nhà trường!" Sau đó bỏ ra ngoài hung hăng đạp sầm cửa.
Lâm Huy cuối cùng cũng cười thành tiếng...
18+? Titanic thôi mà!
Trước khi vào nhà vệ sinh nam, người ta nhìn thấy một cảnh tượng, một nam một nữ sát cánh bên nhau, nữ khoác tay nam vô cùng thân mật, trên mặt lộ rõ dáng vẻ yêu đời yêu trường yêu lớp, yêu Đảng, yêu Tổ Quốc, nam sắc thái điềm tĩnh, riêng dáng đi đã toát lên nét lạnh lùng nam tính hút người...
Nhưng khi hai người này ra khỏi, một cảnh tượng vô cùng đối lập xuất hiện, nữ cáu giận dáng vẻ như muốn thổ huyết khoanh tay hất hàm đi trước, nam bước sau tủm tỉm buồn cười đến nỗi không nhịn được đôi lúc phát ra tiếng cười khe khẽ.
Cuối cùng ai giải hòa trước? Lục Chi không hề mong rằng Lâm Huy sẽ là người chủ động,vì xét ra thì anh cũng đâu là người có lỗi, là do cô cố chấp theo vào bằng được mà....Haizz!
Lục Chi đang định quay lại nói một tiếng xin lỗi với Lâm Huy, thì bàn tay bỗng bị năm ngón tay man mát khác luồn vào, mười ngón tay của hai bàn tay khác nhau quấn quýt...Lục Chi thất kinh!
Lâm Huy...??????
Lục Chi mở mắt to ba phẩy một cantimet, ngước thẳng lên nhìn Lâm Huy...
???
"Đừng giận nữa..." Anh bình thản ung dung, cứ như đây là việc quá bình thường giữa bọn họ.
"O_O???????" Cô vừa kinh ngạc vừa vui sướng... Mình...mình lẽ nào đã làm Lâm Huy động lòng rồi sao? Còn chủ động xin lỗi? Aaaaaaaaaaaaa, sau này phải tích đức nhiều nhiều chút aaaaa...vui quá......
Đang trong lúc tâm trạng sung sướng đến cực điểm, đôi môi nhỏ xinh đã hé mở rạng ngời lộ ra chục cái răng trắng đều xinh xinh từ bao giờ thì đầu gấu bỗng nhiên bị hất một chậu nước đá......lạnh...đến nỗi giật mình.....
"Trong trường có tai mắt của Dương Thành do bố tôi cử vào, nếu gia đình hai bên thấy chúng ta có thái độ xa cách, chắc chắn sẽ không hài lòng." Mái tóc mềm mại của anh được những cơn gió mát mát luồn vào, êm đềm bồng bềnh, mùi hương nam tính lan ra không khí tác động vào khứu giác nhạy bén của ai đó...nếu là trước thời điểm này, chắc chắn Lục Chi sẽ dán xít người vào Lâm Huy để tận hưởng hương thơm mê muội này...nhưng là lúc này...có biến thì còn đâu tâm trạng chứ...Lâm Huy như thế nào lại nói như vậy? Lục Chi tuy ngốc thật, nhưng về vấn đề này ít ra cũng hiểu mang máng...Lâm Huy là đang đề cập đến chuyện hôn sự ấy sao? Anh biết từ lúc nào vậy?
"...Cậu...chuyện đó...ý của cậu là...?" Cô ấp úng, sợ mình lỡ lời lại thành 'chưa đánh mà khai'.
Lâm Huy nở nụ cười biết tuốt, âm thanh êm nhẹ: "Cậu còn định giấu bao lâu?"
"..." Lục Chi ngỡ ngàng...câu này...tại sao lại mang đến cho cô một cảm giác khó diễn tả đến thế? Nó cũng đâu phải là câu nói gì lãng mạn? Cứ cảm thấy như...chính mình là thứ gì đó của anh, được anh để ý, lời nói đó tựa như là lời trách móc, lại ân cần, dịu dàng sâu lắng...còn hơn cả lời tỏ tình của cô dành cho anh...thực sự có ma lực...
"...Tôi...định chờ đến lúc chúng ta đính hôn..." Chuyện đến nước này có thể tiếp tụ nói dối nữa sao? Cười trừ che đi bối rối thôi chứ còn gì nữa...Cũng phải nói, Lục Chi chính là có chút không đề phòng, Lâm Huy là ai nào? Thiên tài, thần đồng đấy, so với tiên tri hình như đâu có thua kém, nói dối anh đúng là việc làm hài hước nhất, lố bịch nhất từ trước đến nay của cô thì phải........Bỗng dưng biết xấu hổ.....
Nhìn bộ dạng lúng túng không biết dấu mặt vào đâu của Lục Chi, Lâm Huy bỗng thấy thế giới tươi đẹp, nở nụ cười thoải mái chưa từng có trong nhiều năm qua của mình, xoa đầu cô rất ư là thân thiết
"Vẫn biết cậu ngốc, nhưng ngốc thế này đúng là không còn gì để nói." Giọng nói dường như chất chứa sự che chở vô hình, rất quyến rũ, nhất là trong hoàn cảnh này, nó lại đem đến một cảm xúc khó diễn tả cho hai người...thực sự, chưa từng có....hai bàn tay vô thức quấn chặt hơn...trong tình cảnh đẹp đẽ ấy, có một người nhận ra...thì ra mình đã thực sự thích một người. Người nhận thức ấy, không phải anh...
Lục Chi vén tóc ra sau vẻ thục nữ dịu dàng trước mặt anh, định lên tiếng bông đùa để không khí càng thêm...sến súa, thì bỗng dưng bị Lâm Huy kéo chậm lại, rồi lấp sau một bức tường. Định tâm lại, cô mới biết rằng có chuyện gì đó xảy ra...
Ở gần đó là một trai một gái, nam tuấn tú tiêu sái, nữ mày ngài thướt tha, cả hai đều mặc đồng phục trường Thủy Trạc, và sửng sốt hơn là...cả hai đều học cùng lớp cô...
"Kia...là bạn lịch sự hôm nọ..." Lục Chi bỗng nhớ ra một khuôn mặt nam thanh tú mới chuyển đến trường cô được vài ngày...bất quá lại chẳng nhớ nổi tên của cậu ta...lúc giới thiệu có kêu là gì ấy nhỉ...tiếc thật, lúc đó bị khí chất của cậu ta hút hồn, căn bản là lời nói của cậu ta mờ nhạt đến nỗi Lục Chi cô không nhớ nổi...cho nên tên tuổi của đằng ấy thực sự là...không để ý một chút gì...
"Đó là Hứa Anh Tú, còn nhớ lời hứa của cậu không? Tôi có nhắc đến cậu ta, cậu cần phải đề phòng, cậu ta hiện tại rất nham hiểm."Ánh mắt Lâm Huy bỗng chốc trở nên băng giá, nhắc đến tên Hứa Anh Tú lại càng giá rét hơn...
Lục Chi nhìn kĩ khuôn mặt ở gần đó, đồng thời nhắc nhở bản thân phải nhớ kĩ ba chữ này...
Hai người tiếp tục rình mò, dường như có thứ gì đó thôi thúc cả hai phải xem cho bằng được màn kịch vô cùng đặc sắc này...
Hứa Anh Tú mang một vẻ mặt rất không can tâm nói chuyện với Lý An Mai.Hừ! Cậu đã gửi tin nhắn nói chia tay rõ ràng đến như thế rồi mà còn bắt cậu phải ra phía sau trường nói chuyện 'rõ ràng' cho bằng được, không hiểu não cô gái này có bị úng nước hay không nữa... Dù sao thì nhà cô ta đang công ty cung cấp vật liệu xây dựng có uy tín, nhất là đang kí hợp đồng với gia đình anh để hợp tác trong dự án thầu khu công nghiệp mới lần này, vì thế nên miễn cưỡng nể mặt cái công ty kia mà ra đây nói 'rõ ràng' với cô ta một lần....nếu không với tính cách của anh, nhất định sẽ cho cô ta xuất khẩu lao động từ lâu rồi!
"Anh nói đi, tại sao cha tay hả?" Lý An Mai sầu khổ mà cao giọng, mang theo bao nhiêu nỗi phẫn uất. Hứa Anh tú lại chỉ cảm thấy da mặt cô ta còn dày hơn cả da trâu, con gái con đứa, ai lại đi hỏi người đá mình cái câu mất mặt như thế...thật không có tiền đồ...
"Em gái à, anh là muốn tốt cho em,..."
"Em gái chó gì, anh nói thật đi không phải giả vờ, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào quyến rũ anh, trong cái tỉnh này ai xinh hơn em chứ? Nói đi, nói đi đồ chết tiệt, con mẹ nó, bà mày yêu mày thế cơ mà..." Lý An Mai càng nói càng xúc động, cuối cùng không kiềm được đánh đấm tùm lum vào người Hứa Anh Tú, mặt nhem nhuốc vô cùng uất ức...
Lý An Mai đâu có nói sai, trừ bỏ Lục Chi là người không thể trong vạn người không thể, thì còn có Khánh Nhung hiền thục nết na, nhưng Khánh Nhung sau vụ Lục Chi tỏ tình với Lâm Huy ở nhà ăn thì đã không còn mặt mũi nào ở lại nữa, vì thế đương nhiên ngôi vị nữ hoàng tuổi teen chính là cô rồi, cô không tin với gia thế nhà mình thì trong cái tỉnh này ai có thể vượt trội hơn cô.
Hứa Anh Tú cơ hồ bị chọc tức, gạt mạnh Lý An Mai ra, làm cô ta ngã ngửa trên mặt đất, thảm hại vô cùng...
"Đừng đắc ý quá, cũng đừng tưởng trong thành phố này cô là người con gái xinh đẹp, nắm trong tay gia sản kếch xù nhất. Hừ! Hồ ly tinh? Đúng đấy, tôi thích người khác rồi, đem so ra thì cái móng chân của người ta cô cũng chưa bằng phân nửa.Có tò mò là ai không? " Hứa Anh Tú nói đến đây bỗng ngồi xuống gần sát Lý An Mai, nhếch mép ma mãnh:
"Nghe cho thủng nhé. Chính là con gái diệu của gia đình Vương Thị Tập đoàn Mỹ phẩm dược phẩm J.Ret đứng đầu Việt Nam. Vương - Lục - Chi!"
"Bùm!"
Não bộ Lục Chi bị chấn động nặng nề, đôi chân bị thương chưa khỏi không tự chủ được mà phi thường lao ra bên ngoài, nếu không có sự ngăn cản kịp thời của Lâm Huy, cô đã ức chế lao ra ngoài cầm gậy phang thẳng vào huyệt tử của hắn rồi tên chết tiệt dám tiết lộ thông tin của cô, cô nhất định sẽ không cho hắn sống yên!!!!!!
Lục Chi được Lâm Huy đem ôm vào lòng, hai tròng mắt đã hằn lên những tia máu cháy lửa, đôi tay nắm chặt lại đỏ lừ, gân xanh nổi lên đâu thua kém lũ đàn ông hăng máu, ngay lúc này, giọng nói trên đỉnh đầu cô vang lên, ấm áp khiến cho nỗi lo của cô vơi đi rất nhiều:
"Bình tĩnh đi, dù gì mọi người cũng sẽ biết chuyện này, cậu cố giữ nó cũng không thể giữ được cả đời. Yên tâm, cậu còn có tôi, nghe lời tôi tất cả sẽ qua rất nhanh."
Không biết tại sao, nhưng lúc này Lục Chi có niềm tin rất mãnh liệt đối với Lâm Huy, cô tin rằng, chỉ cần anh ở bên, tất cả đều hóa mây khói...nhắm mắt vào, thân thể mềm nhũn tựa và lồng ngực thơm ngát của ai kia...
Lý An Mai sau khi trải qua cú sốc nặng nề, liền run rẩy đứng dậy, thì phát hiện ra...Hứa Anh Tú đã đi từ lúc nào. Cô ta rùng mình nhớ lại cậu nói lúc nãy của Hứa Anh Tú...
Lục Chi...thật sự là như vậy sao?
Ngay sau đó, cô ta nhanh chóng rút điện thoại, vội vàng thông báo điều gì đó...
Chiều hôm ấy, Ngọc Ân cùng Rau Cải gọi điện tới cho Lục Chi, Ngọc Ân uất ức kể chuyện chiều tối qua đi ngang qua nhà 'bố', thế nào mà từ trong nhà 'bố' Phong của Lục Chi nhảy ra một con chó béc to đùng đùng, tí khợp mất chiếc váy tốn hai con lợn đất của Ngọc Ân. Ngọc Ân phẫn nộ liền kể khổ rồi đề nghị cao thủ đáp chó số một thành phố là Lục Chi ra tay trả thù cho 'bà mẹ yếu đuối' Ngọc Ân này. Hai người một trai một gái dám cá với trời chắc chắn cô sẽ đồng ý, ấy vậy mà nhân tính không bằng thiên tính, lời từ chối của Lục Chi rõ ràng đến nỗi khiến cho Rau Cải cùng Ngọc Ân như cảm nhận được có người tát mình một cái thật mạnh.
Hai chị em đều không tin vào sự thật này, liền dắt tay nhau chầu chực trước cổng căn biệt thự Lục Chi, vừa ngâm ca trù vừa xuất khẩu thơ. ..
Sự nhẫn nại của Lục Chi có giới hạn, đành phải lê thân nặng nề xuống mở cổng cho hai vị 'Thánh Chúa' này...
Ngọc Ân và Rau Cải tưởng chừng như chắc chắn lần này bị ăn đập thảm thê...ai ngờ cổng vừa mở ra, đập vào mặt hai vị 'Thánh Chúa' đây là gương mặt tươi cười niềm nở rất khách sáo, vô cùng lịch sự của cô gái thường ngày hay thô lỗ, nóng tính, động vào một tí liền bị tông một cước phi thẳng lên trời...
Ngỡ tưởng sẽ là...
'' Con mẹ nó! Chê mạng mười sáu năm sống dài quá, muốn ông đây cho đi chầu bác Diêm sớm hả''
Hoặc là...
''Câm ngay! Há mồm to như thế, muốn bà đây nhét nắm đấm vào tận miệng à?''
Thế mà...
"Có gì vào nhà ngồi nói chuyện đàng hoàng, đừng la hét om sòm ở đây, hàng xóm sẽ không thích đâu."
Rau Cải:"..."
Ngọc Ân:"..."
Trong giây lát, cả thế giới dường như hóa đá...
Thậm chí trong phút giây lỡ để tâm trí bay xa, Ngọc Ân còn tưởng bạn mình xảy ra chuyện gì nên đã bị trọng sinh vào một linh hồn khác, còn cái người dáng đứng trước mặt bọn họ chính là do linh hồn của chủ nhân thân xác kia nhập vào Lục Chi...
"Rau Cải, hội ý!!!!!!"
Sau tiếng hét vỡ lở núi đất của Ngọc Ân, cô cùng Rau Cải chổng mông vào Lục Chi, khoác vai nhau cắm mặt xuống đất. Ngọc Ân thì thầm:
"Này, chị nghi ngờ nó bị trọng sinh"
"Sinh sinh cái gì, cún con à, thời buổi này còn có thứ đó nữa sao? Theo tôi thấy chắc là mất trí nhớ, thái độ này cứ như là quay lại thời kì trước khi gặp con hổ kia vậy."
"Ừ ừ..nhưng mà chị thích tính cách của nó hiện tại hơn, nếu quay về như trước kia...cứ thấy nó xa lạ thế nào ấy..."
"Tôi cũng thích đại ca của hiện tại hơn!"
"Được, vậy hôm nay phải ở bên cạnh nó nó nhiều nhiều chút, có khi biết được nguyên nhân."
"Ừ!"
Sau khi cả hai đã hội ý xong, mặt mày tươi cười quay ra nhìn Lục Chi, Lục Chi cũng nở nụ cười vô cùng hiếu khách với bọn họ
"Là thế này...đã lâu không đi dạo cùng nhau, hôm nay nhân ngày mẹ bị chó cắ...a nhầm, nhân tiện hai bọn mình tiện đường qua đây, chúng ta vòng quanh hồ câu cá như xưa được không?" Ngọc Ân tha thiết nói
"Đại ca...a tỷ tỷ, bên hồ có bán bia, bọn mình đi mua uống..." Chưa nói hết Rau Cải đã bị một chưởng của Ngọc Ân đánh cho lăn ra đất, quằn quại không dám đứng dậy...
"Thế nào? Nể tình bạn bè chứ?"
Lục Chi suy nghĩ một chút... Thực ra thì cô đang học bài trên nhà, Lâm Huy sáng nay mới giao cho cô mấy bài toán lớp bảy, kêu cô phải làm bằng được, cô vốn không thích toán học, nhưng đã lỡ hứa với anh, nếu không làm được quả thực có lỗi lớn với tổ tông, cho nên đành phải buồn rầu mang một đống về nhà, cặm cụi từ trưa cho tới giờ...vậy mà vẫn chưa xong một bài.. Cô lại nghĩ thầm, mình hứa là hứa với Lâm Huy như thế..nhưng mà cứ phải ở nhà làm một đống bài tập bổ trợ như vậy cũng đau đầu và dễ chán lắm chứ...
Bỗng dưng một suy nghĩ trong cô nảy ra làm lối thoát như thể phát hiện ra một luồng ánh sáng trong căn hầm tối tăm...
Không phải tài diễn xuất của mình ổn lắm sao? Hay là...trước mặt Lâm Huy thì giả vờ chăm ngoan để khiến anh an lòng lo lắng cho việc thi cử, nhưng những lúc không có anh có thể làm những điều mình thích............oa oa oa Lục Chi, ý này hay nha...
Nghĩ vậy Lục Chi liền tươi tỉnh hẳn, khoác tay Ngọc Ân nói một cách sảng khoái:"Đương nhiên rồi, chúng ta là mẹ con mà!"
Ba người chơi tới tận tối mịt, lúc Lục Chi về nhà đã là tám giờ tối...
Cô bước vào nhà, định bụng chạy luôn lên phòng ngủ tắm rửa, nhưng lúc đi ngang qua thư phòng, thấy trong đó có tiếng nói chuyện của bố và thư kí Trịnh, cô bèn dừng lại nghe lén
Thực ra nếu là bình thường có lẽ Lục Chi sẽ không có hứng thú mà ở lại làm trò lén lút này, nhưng lần này lại khác, cô có nghe thấy hai từ "Lục Chi" do bố mình thốt ra liền thấy vô cùng hiếu kì đứng lại nghe...Không làm cô thất vọng, cô nghe được một chuyện thực sự cuốn hút
" Hiện tại tin tức cô chủ là con gái ngài đã được đăng tải lên các trang mạng nổi tiếng trên toàn quốc, xem ra cô chủ thực sự không thoát khỏi scandal lần này, phía báo chí còn thừa cơ bôi nhọ danh phẩm của ngài và phu nhân, tập đoàn S.U cũng bị bọn phóng viên thừa nước đục thả câu." Thư kí Trịnh cũng không dấu được vẻ lo lắng trong lời nói
Vương Chí Hùng ngoài mặt không để lộ cảm xúc, vô cùng điềm tĩnh...nhưng trong lòng ông cũng đang phải gỡ một vài sợi chỉ gây rối...
Vương Chí Hùng ông làm việc gì cũng cẩn thận, từ trước tới nay đám báo chí vẫn luôn sốt sình sịch vì không moi được tin gì về ông, vậy nên lần này là cơ hội ngàn năm hiếm có, đương nhiên chúng không tiếc gì làm lớn chuyện lên. Vương Chí Hùng biết, chuyện trong tập đoàn của mình ông có thể tự giải quyết được, nhưng mà bọn chúng lại còn lôi cả Thúy Lan vợ ông cùng tập đoàn mà bà đang điều hành vào thì thật đúng là làm ông phải động tâm lo lắng...Còn cả Lục Chi nữa, về sau nó có thể sẽ bị rất nhiều người lợi dụng, sau đó dấn thân vào một xã hội không lành mạnh...thì ông phải làm sao?
"...Bố?"
Cả hai người đàn ông trong phòng giật mình sửng sốt ngẩng lên nhìn cô, Vương Chí Hùng bỗng dưng thấy hốt hoảng...
Lục Chi lần này không cả dám thở mạnh...chuyện gì thế này..nhanh như vậy...nhanh như vậy mà cả thế giới đã biết rồi sao?...Vậy chỉ mình cô là không hay biết gì....
Nhưng mà...chuyện đó giờ còn quan trọng không? Khi mà cô phát hiện ra...chính mình là đứa con gái đã phá hủy danh dự của bố...của mẹ...ảnh hưởng tới cả một thị trường kinh doanh...?
Lục Chi chưa bao giờ cảm thấy mình đáng chết như vậy, cô cắn môi lết mình tới chỗ bố, bố vội vàng đỡ cô... thư kí Trịnh biết ý liền bước ra ngoài đóng cửa lại...
"Bố...con gái không ngoan...bố..con xin lỗi...con nên biết thân phận..con không nên quậy phá làm ảnh hưởng tới bố và mẹ...con sai rồi...." Lục Chi không quen với việc khóc lóc yếu đuối, cô đã trở thành một con người độc lập hơn trước, không thích ỷ lại vào người khác quá nhiều, lần này sai trái cô cũng chỉ biết cúi đầu nhỏ nhẹ nhận lỗi...nhưng mà...thực ra trong lòng vẫn có một chút gì đó không cam tâm...
"Lục Chi à, bố biết con gái của bố không làm điều gì sai cả, chỉ tại bố không tốt mới để chuyện ra nông nỗi này, con yên tâm, bố sẽ xử lí mọi chuyện và tra ra rõ đầu đuôi, con chỉ cần từ nay đừng nghịch ngợm nữa là được, biết chưa?"
Nghe bố nói vậy, cái không cam lòng của Lục Chi lại dâng lên mãnh liệt:
"Bố! Bố không cần tra, con biết tên đầu sỏ là ai rồi, bố yên tâm, cứ để con xử lí!" Nói xong cô quay đầu đi ra khỏi thư phòng, không hề cho bố nói thêm câu nào nữa..
Vương Chí Hùng nhìn nhìn thở dài...
Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời...
Ông lại bước tới bàn làm việc, nhíu mày nhìn những bức ảnh của cô bị bắt gặp vào chiều nay được đăng tải trên mạng vào lúc bốn rưỡi...
Có bức ảnh cô bấu tay Rau Cải ngồi trên ghế đá vỉa hè tu ực lon bia, có bức ảnh cô trèo hàng rào nhà người ta...đáp chó...có bức ảnh cô ghé đầu vào bụng một bà chửa, miệng cười toe toét, bức ảnh đó sắc nét đến nỗi nhìn ra vẻ mặt nhăn nhó thống khổ của người sắp làm mẹ kia...
Cả những dòng chữ kể về 'truyền thuyết chú hổ' kia...
Vương Chí Hùng càng nhìn càng nhăn mặt....cuối cùng thất sắc...
Sáng hôm sau...
Lục Chi vẫn vào trường thản nhiên như mọi khi, chỉ có điều ánh mắt của người khác nhìn cô rất khác biệt...
Trước đây là sợ sệt, thì bây giờ...lại càng sợ hơn
Lục Chi trước đây vốn đã khó chịu...giờ lại càng khó chịu hơn...Cô lạnh nhạt nhìn bọn họ, lập tức không ai dám nhìn cô nữa...
Lục Chi nắm chặt tay lại, một cảm giác vô cùng ức chế hiện lên. Bỗng dưng lúc này, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay vì lạnh nhạt mà giá rét của cô, giọng nói dễ chịu vô cùng vang lên:
"Bây giờ tất cả đều biết, lo cũng vô ích, chi bằng phấn chấn tinh thần lên, khởi đầu một tương lai mới"
Cô quay sang, bắt gặp gương mặt nhàn nhạt của anh, lại nhìn xuống tay mình, chớp chớp mắt...hình như dạo này Lâm Huy rất hay chủ động thì phải...
Nghe lời nói của anh, Lục Chi bất giác thấy thanh thản lòng mình, tâm trạng nhẹ nhõm hơn, muốn dựa vào anh, buông xuôi hết tất cả gánh nặng...
Thế nhưng... bỗng dưng từ đâu phi đến một gương mặt mà cô vô cùng căm hận, muốn trả thù nhất lúc này...
Hứa Anh Tú bước đến, cười rất tươi:
"Vương Lục Chi, cậu làm tôi vô cùng bất ngờ đó, không ngờ được thì ra cậu là cô gái trong mộng mà bấy lâu nay Hứa Anh Tú này thường mơ ước...người ở ngay trước mặt, vậy mà năm tháng qua tôi cứ đi tìm đâu xa...chỉ tiếc là..cậu lại là vị hôn thê của người ta rồi...ông trời thật là không công bằng.." Hứa Anh Tú bỗng trở nên cuốn hút với chất giọng khàn khàn âm ấm, rất nam nhi, nhưng Lục Chi lúc này chỉ nhìn Hứa Anh Tú giống như một cục phân thối không hơn không kém. Cô định lên tiếng, ai ngờ Lâm Huy đã nắm chặt tay ra hiệu cô đừng nói gì, thay vào đó anh nhanh chóng đối đáp lại, nụ cười trên khuôn mặt anh càng trở nên châm biếm:
"Hứa Anh Tú, cho dù cậu có đứng trước mặt người khác thể hiện mình trai thẳng chính hiệu, nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn mãi chỉ là ai đó năm nào không biết sĩ diện lợi dụng lúc người khác yên tĩnh trong thư viện, chiếm tiện nghi."
Anh nói rất chậm rãi, mỗi câu nói đều như một lần khắc sâu vào nỗi nhục của Hứa Anh Tú, trong lòng cậu ta dao động mãnh liệt, nhưng chỉ vì không muốn mình mất mặt trước gái đẹp, cậu ta vẫn khăng khăng cứng họng lảm nhảm vô nghĩa:
"Dương Lâm Huy, cậu đừng đứng đó ăn nói lung tung, sự việc kia đều là hư cấu, dựa vào mấy lời bịa đặt của tên chim lợn kia mà mọi người đều tin vào, ha, thật uổng công bấy lâu tôi luôn coi cậu là đối thủ mà cạnh tranh công bằng, ai ngờ cậu cũng chỉ là tên không biết lí lẽ, những lời vu khống hàm hồ cũng dễ dàng tin vào...đúng là tôi đã đánh giá quá cao cậu."
Lâm Huy chẳng hề quan tâm mấy lời lẽ khích bác vô bổ của tên nhóc con này, anh thẳng thắn đưa ra suy nghĩ:
"Thời gian thấm thoát bấy lâu nay, Hứa Anh Tú, cậu cũng coi như thay đổi mà như không. Những hình ảnh về vụ việc đồng tính hồi cấp hai đã bị xóa, nhưng không có nghĩa là tôi không còn, nếu cậu đã nói nó là hư cấu, vậy tôi sẽ chứng minh nó có giá trị hiện thực tới nhường nào. Đương nhiên, tôi không lo về danh dự của tôi, mà chỉ lo 'kế hoạch' của cậu sẽ nát tươm."
Hứa Anh Tú quả thật giật mình, cậu ta gườm gườm đôi mắt, dò soát Lâm Huy. Hứa Anh Tú quả thật có kế hoạch, cậu luôn luôn căm hận việc mình bị thua một tên nhóc vô danh cùng lứa, nuôi hận tới bây giờ, lại không có cách nào quang minh chính đại một cước hạ gục Lâm Huy để trả lại mối hận năm đó. Chính vì thế từ khi về nước, biết được Lục Chi luôn bám theo Lâm Huy, Hứa Anh Tú thanh niên này đã nảy sinh ra kế hoạch đi cửa sau rất không quang minh chính đại, cậu muốn dần dần tiếp cận Lục Chi...nhưng mà chưa nổi ba ngày..đã bị Lâm Huy vạch trần kế hoạch....Sao có thể chứ? Lâm Huy tên này thật giảo hoạt, thứ gì hắn ta cũng biết được, cậu nghi ngờ hắn ta có thuật đọc tâm đối phương...Hứa Anh Tú bất giác phải cảm thán thay trời.. Dương Lâm Huy cậu không đi làm thầy bói thật có lỗi với nhân loại!!
Hứa Anh Tú nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Lâm Huy chưa chắc đã đoán ra kế hoạch của cậu, còn nhớ năm đó tham gia trận đối đầu cuối cùng, cậu thua cũng một phần là vì
bị kế khích tướng của Lâm Huy cho vào tròng, cho nên lần này cậu cẩn thận, sẽ không mắc phải lỗi lầm lớn năm xưa nữa. Hứa Anh Tú khẽ hắng giọng:
"Dương Lâm Huy, cậu đừng ngạo mạn quá, lần này cũng coi như chúng ta khởi động lại một trận chiến mới. Tôi, Hứa Anh Tú này, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như năm xưa đâu." Hứa Anh Tú quay người rời đi, nhưng vẫn nghe chót lọt câu nói cuối cùng của Lâm Huy:
"Được thôi, tôi sẵn lòng chờ cậu, có điều...nếu không muốn tôi lật ngược thế cờ như năm xưa nữa, thì tốt nhất là nên -ôn-tập-cho-thật-kĩ."
Hứa Anh tú nghiến răng...cậu không bao giờ quên giây phút thảm hại khi chính mình đứng dưới đại sảnh của Thế Nại...Nhất định, lần này rốt cuộc có ra sao, cậu-phải là người-chiến-thắng!
Phía bên này, đừng tưởng nãy giờ Lục Chi vốn hiếu động của chúng ta lại im thin thít khi nghe cuộc đối thoại có pha lẫn chút đao kiếm choang nhau của hai chàng thiếu niên trẻ ưu tú kia... Cô là đang tập trung suy nghĩ...
Ưm, từ lúc nghe được đến đoạn trai thẳng trai cong rồi đồng tính gì gì đó... Lục Chi cô bỗng dưng nảy ra một sáng kiến vô cùng độc đáo sáng tạo nào đó...
Ai da!
Trai cong..
Đồng tính...
Đam mỹ...?
Lục Chi hít một hơi thật sâu...
Hứa Anh Tú, cậu chuẩn bị chờ chết đi!
Cái này...bà bà ta báo trước cho các độc giả thân yêu của ta một tiếng nha... trước khi đọc chương này của ta, người nào nhạy cảm dễ kích động tốt nhất nên chuẩn bị một cái xô để dự phòng, nếu mà có buồn nôn a~~ thì có cái mà ói ra, không lại phải chạy vào nhà về sinh mất thời gia nhaaaa...Thân, Dương bà bà = =
Trong giờ học, Lục Chi hết nhắn tin rồi lại lên facebook, tin nhắn cứ đến từng giây từng phút, mỗi lần có tin tới, trong lớp lại vang lên 'tinh tinh' hai tiếng, giáo viên ức chế cũng đành cắn răng chịu đựng, dồn nén lực vào tay, tay truyền viên phấn, kết quả giáo viên hết phấn kêu bạn đầu bàn sang bên lớp khác xin phấn, phấn tới tay giáo viên, lớp học lại 'tinh tinh tinh' ba tiếng, giáo viên nhắm mắt khuôn mặt đầy nước cuối cùng gặm phấn......
Lâm Huy rốt cuộc cũng không chịu được quay sang đàm phán với Lục Chi:
"Quên lời hứa rồi à?"
Đây rõ ràng là áp bức người ta, lấy đâu ra cái thứ gọi là đàm phán kêu gọi hòa bình? Đập bàn, ta phẫn nộ! Phẫn nộ nha phẫn nộ!!!
"Hứa...à..." Lục Chi cười cười ra vẻ đã nhớ... " Hình như quên rồi, nhắc lại xem tôi hứa gì được không?" Bứt tóc vẻ mặt méo mó vô tội...
"..."
Lâm Huy nhíu mày, có chút ngoài dự đoán...nhìn cô sâu xa.
"Cậu còn nhớ Hứa Anh Tú là ai chứ?" Anh dò hỏi, triệu chứng của cô giống một loại bệnh mà mẹ anh từng nghiên cứu. Bởi vì không phải lần đầu cô quên những thứ vừa xảy ra xong, một số lần trước cũng không ngoại lệ.
Lục Chi 'à' một tiếng vang rõ cả lớp. Giáo viên nắm chặt tay quẳng phấn ra ngoài sân, bật quạt ngồi xuống ghế cái rầm, mặt nóng phừng!
Lão nương ta không dạy nữa!
Lục Chi cuối cùng cũng nhớ: "Nhớ rồi, nhớ rồi, a, tôi từng hứa sẽ chăm chỉ ừ ừ, nhớ rồi!!"
Lâm Huy bất giác thở phào,...sau đó lại nghiêm mặt:
"Vậy cậu đang làm gì?"
Lục Chi căng mắt, lúng túng cất điện thoại, mở sách vở ra giả nai nói:
"Vừa xong cô giáo giảng bài này tôi không hiểu, lên mạng tra nhưng không có, cậu biết không giảng cho tôi đi, có cậu giảng may ra tôi mới hiểu." Lục Chi chưng bộ mặt vừa khổ sở lại vừa chán nản, lắc đầu.
Lâm Huy liếc cô khinh bỉ một cái, cốc cây bút đen ánh bạc lên thẳng đầu Lục Chi không hề thương hoa tiếc ngọc:
"Tập trung vào một chút, đây là giờ lịch sử, không phải giờ vật lí."
"..."
Cuối cùng, nữ đầu gấu cũng đã thỏa hiệp với Lâm Huy, cả giờ im thin thít đến phát sợ, chăm chú nghe giảng tới phát ớn, sau cùng ngủ gật, ngáy đến phát phiền...
Tan học!
Lục Chi vội vàng nói ai chữ tạm biệt với Lâm Huy, rồi nhanh chóng xoay người, cố gắng đuổi theo bóng dáng lẳng lơ của nam sinh nào đó...
Lâm Huy không để tâm, ngược lại còn cảm thấy đỡ phiền phức, anh xách cặp ra về.
Lục Chi không khó để tìm ra Hứa Anh Tú, bởi vì sáng nay chiếc mũi xinh xinh của cô đã ngửi thấy được trên người cậu ta có mùi thuốc lá và vết tích của hương hoa sữa thoang thoảng, Lục Chi men theo, tìm, cuối cùng thấy một thân ảnh kiêu ngạo cao ráo, dáng vẻ bất cần, tà áo tung tung, dáng đi phiêu linh, cả người toát ra khí chất đào hoa, đậm chất trăng bướm không tả nổi, mùi hương trên người còn tràn đầy mờ ám..
Lục Chi ban đầu nở nụ cười ma mãnh, rồi càng tiến gần cậu ta nụ cười càng trở nên yêu kiều, sau cùng cả hai chạm mặt, khuôn mặt Lục Chi đã hóa thành tiểu bạch thỏ đáng yêu mỏng manh yếu ớt từ lúc nào rồi...
Hứa Anh Tú nghe thấy có người gọi, quay đầu lại, nhìn thấy Lục Chỉ mỉm cười với mình thì vô cùng sững sờ, sau rồi cũng mỉm cười đáp lại:
"Hôn thê của Lâm Huy, không bên cạnh cậu ta mà lại chạy đi tìm chàng trai khác..không biết có ý đồ gì."
Lục Chi nhếch mép một cái, nở nụ cười mà không ai nhìn thấy, sau đó ánh mắt dần dần trở nên ai oán...
Diễn viên chính chuẩn bị, tiểu bạch thỏ lên sàn, action...
"Ai nha...Hứa Anh Tú, sao cậu lại nghĩ mình như thế...người ta đây vốn là một cô gái trong sáng...trong sáng, vốn không có ý đồ gì, sao..sao cậu có thể hiểu lầm người ta như thế,..ghét à..."
"..." Như dự liệu, đối phương mặt đen sì, hai mắt tròn trắng xóa không tròng... Lục Chi, lần một chiến thắng!
Một hồi lâu sau, Hứa Anh Tú định thần, sắc mặt bình thường trở lại mới nhìn Lục Chi, mỉm cười thốt ra từng chữ chậm rãi:
"Phải, Lục Chi là cô gái ngây thơ trong sáng, thứ lỗi vì đã mạo phạm tiểu thư...có điều, Vương tiểu thư sao lại tới đây níu tôi lại? Không phải giờ này cậu nên một bước không rời vị hôn phu của mình sao?"
Tiểu bạch thỏ lại cười, câu này đương nhiên có trong kịch bản cô vất vả dàn dựng trong giờ lịch sử của giáo viên gặm phấn, đương nhiên không làm khó được, vì vậy tiểu bạch thỏ tự tin ngẩng đầu, lại trưng vẻ mặt ai oán sầu khổ, nước mắt rưng rưng nhìn mà muốn thương...
"Hứa Anh Tú cậu thật là...người ta...người ta không phải thế với Lâm Huy, cậu hiểu lầm rồi..."
"..."Hứa Anh Tú sắc mặt phong phú, không lam thì đỏ, không đỏ thì giống người bị bạch tạng...Lục Chi thắng lần hai, trong lòng đắc ý vẫn phải cố diễn tiếp phân cảnh:
"... Thực sự chỉ là đóng kịch thôi, cậu biết không? Hai nhà Vương-Dương không yên tâm về chúng mình cho nên đã cử người trà trộn vào trong trường nhằm mục đích bao quát tình hình, chính vì thế mình và Lâm Huy mới nhất trí ý kiến này với nhau, thống nhất đóng một vở kịch cho hai lão gia ở nhà yên tâm lo làm ăn, quả thực không như cậu nghĩ đâu, tin mình, tin mình đi Hứa Anh Tú, mình với Lâm Huy gắn bó như keo sơn chỉ vì tình cảnh bắt buộc, mình có thể để người khác hiểu lầm nhưng cậu tuyệt đối không, nếu cậu không tin mình, mình, mình thật sự đau lòng tột cùng...hức hức..."
Thấy khóe miệng Hứa Anh Tú hơi nhếch nhếch, mắt lại nhìn ra phía sau lưng cô, Lục Chi cứ tưởng cậu ta im lặng và có biểu cảm như vậy nghĩa là đang quan tâm tới vấn đề cô đang nói, cho nên đắc ý tiếp tục nói một câu, mà câu này vô cùng vô cùng có mị lực, nó đã từng có sức mạnh phi thường khiến mấy trăm con người ôm tim nằm khóc ở nhà...
"Kì thật...."Tiểu bạch thỏ thẹn thùng nói lấp lửng..."Mình...Hứa Anh Tú, mình thích cậu..."
Như cô mong muốn, Hứa Anh Tú vô cùng kinh ngạc nhìn cô, nhưng lúc này cô tự nhiên lại không thể đóng kịch một cách thành thục được nữa, vì...hình như sau lưng có một cơn bão lớn thổi đến..Lục Chi dựng tóc gáy, đúng lúc định quay lại thì bị Hứa Anh Tú một tay ôm chặt eo, mặt ghé sát cô chỉ cách mấy phân..
"Thình thịch..." Lần đầu biết cảm giác thân mật nam nữ gần kề, Lục Chi không khỏi rối loạn tâm lí... Nhưng ngay vào phút chót, Hứa Anh Tú vừa nhếch mép mắt nhìn ra phía sau lưng Lục Chi vẻ khiêu khích, đôi môi đang định chạm vào cánh sen đỏ hồng căng mọng của đối phương, thì Lục Chi ngay lập tức lấy lại lí trí, vội đẩy Hứa Anh Tú ra, khuôn mặt vẫn trong vai tiểu bạch thỏ thẹn thùng, ngại ngùng thủ thỉ...
"Đừng như vậy, đây là trường học..." Trong lòng Lục Chi ngàn vạn lần tạ ơn trời cho lí trí của cô sớm quay lại nếu không đã sớm có lỗi với Lâm Huy rồi..phù, phù, căng thẳng quá căng thẳng...
Hứa Anh Tú cũng không cáu giận, nhưng hình như đáy mắt và nụ cười ẩn sâu một sự tiếc nuối, có điều, nó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự bất cần, ánh mắt nông nổi toát lên vẻ thận trọng nhìn cô:
"Cậu nói cậu thích tôi?"
"Ừm!"Tiểu bạch thỏ ừm to chứng minh năng khiếu làm diễn viên của mình...
Hứa Anh Tú lại hỏi một câu ngoài dự đoán của cô:
"Vậy cậu xem, định chứng minh cho tôi thế nào?"
"..." Lục Chi nhất thời không biết nói gì...lục kịch bản trong đầu..hình như cô chưa tính tới chuyện này,aaa, làm ăn sai sót, đáng chết vạn lần....
Nghĩ một hồi, Lục Chi liền nói đại:"Vậy cậu muốn mình chứng minh thế nào...mới tin là mình thích cậu..?"
Hứa Anh Tú thấy thế cười vuốt tóc cô thân mật, nụ cười lưu manh ẩn ý...
"Con người tôi trước nay không thích dây dưa nhiều vào những thứ chưa rõ ràng, chừng nào cậu chưa ở trước mặt tôi đích thân nói rằng cậu và cậu ta không có gì, tôi mới tin." Đùa sao? Lâm Huy rất thâm hiểm, nhỡ đâu lợi dụng cô gái ngốc nghếch này làm mồi nhử dụ cậu..chẳng phải vẫn thiệt hại sao? Tất nhiên, dù Lục Chi có làm như lời cậu nói ở trước mặt cậu nói rõ ràng với Lâm Huy, thì vấn đề đề phòng cậu vẫn rất cẩn thận, tuyệt đối không để người ta nắm được sơ hở....
Lục Chi biết rằng nếu lần này dụ dỗ được cậu ta thì chắc chắn ngày mai sẽ không thấy cậu ta có mặt ở trường nữa, cho nên không ngại đồng ý với cậu ta:
"Được, ngày mai gặp Lâm Huy, mình chắc chắn sẽ nói vậy."
Hứa Anh Tú càng thản nhiên hơn:"Khỏi cần, lúc chúng ta nói chuyện, cậu ta vẫn luôn ở đây."
"..."
Một sự việc ngoài kịch bản đang diễn ra, không nằm trong tầm kiểm soát của Lục Chi...trái tim cô đập thình thịch, cảm giác tội lỗi cùng lo lắng ngập tràn...chầm chậm quay lại tìm kiếm bóng dáng quen thuộc...
"..."
Giữa sân trường thời tiết vô cùng tươi đẹp, hai nam một nữ tạo ra một bức tranh tiêu biểu cho tình yêu tay ba cũ rích...
Một bóng dáng nam tiêu sái mái tóc đen phất phơ thoảng theo làn gió, dáng vẻ anh tuấn nhàn nhã đút tay vào túi quần nhìn một nữ một nam gần kề cách đó không xa đang thân mật áp sát vào nhau, nữ ánh mắt bi thống tựa như có nỗi oan không thể diễn tả nhìn chàng trai phía xa, nam vẻ mặt đắc ý vô cùng tựa như là người giàu có nhất thế giới, giương oai diễu võ khiêu khích ánh mắt người khác.
"...Sao nào, dám không?"
Lục Chi chợt cảm thấy vô cùng ghê tởm giọng nói hút hồn phát ra từ miệng của Hứa Anh Tú, không thấy gì quyến rũ cả, chỉ toàn bỉ ổi và xảo trá... Nhưng đồng thời cũng réo một hồi chuông nhắc nhở cô...
Cô, có dám không?
Nếu dám, cô sợ rằng Lâm Huy sẽ hiểu lầm, sẽ cảm thấy cô là người con gái tùy tiện, lẳng lơ, rõ ràng luôn miệng nói thích ah, nhưng xem kìa, hiện tại lại thân mật nói với chàng trai khác những câu nói đó...
Còn không dám, chắc chắn Hứa Anh Tú sẽ nghi ngờ, vậy thì kế hoạch cô cất công bỏ ra năm tiết học sắp xếp chu toàn bối cảnh để cho Hứa Anh Tú rời trường sẽ bị cậu ta vạch trần, kế hoạch của cô tan theo mây khói, sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng mới, vậy thì cô sẽ không trả được thù, hơn nữa còn mỗi ngày chạm phải bản mặt trời chu đất diệt của cậu ta, sẽ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy như mấy năm không tắm...thực sự khó chịu..
Lục Chi lấy đầu làm cái cân, cân hai thứ này lên, lập tức cho ra nhận định dứt khoát.
Lâm Huy, lúc đuổi được Hứa Anh Tú đi, nhất định cô sẽ tạ lỗi với anh, kể hết sự thật cho anh nghe, toàn bộ kế hoạch của cô, ưm, cô tin chắc với trí thông minh của anh , nhất định sẽ không cần cô phải nói mà tự động biết thôi! Vì vậy về phần Lâm Huy, Lục Chi đã yên tâm, bây giờ việc trọng đại phải làm chính là khiến Hứa Anh Tú tin tưởng mình
Cô hít vào thở ra lấy lại tâm tình, buông Hứa Anh Tú ra, đi về phía Lâm Huy, vừa đi vừa sắp xếp câu chữ sao cho giảm tỉ lệ khiến Lâm Huy đau buồn xuống thấp nhất có thể.
Cô đứng trước mặt anh, nhìn thằng, anh cũng nhìn cô, mặt vẫn tỏa ra hàn khí âm độ.... nhưng ánh mắt dường như dùng để xem kịch hay...
"Dương Lâm Huy...cậu cũng biết là...ừm, chúng ta chỉ là đóng kịch thôi, chỉ vì không muốn mấy cụ ở nhà lo lắng về chúng ta cho nên vở kịch này đã được bắt đầu mà không một ai biết sự thật...nhưng...tôi đã có người mình thích, bây giờ tôi đã nói sự thực cho cậu ấy biết, để tránh cậu ấy hiểu lầm cho nên bây giờ trước mặt Hứa Anh Tú, tôi muốn chứng minh chúng ta hoàn toàn không có quan hệ gì hết...cậu..." Lục Chi chưa nói hết, Lâm Huy đã bước đi, lách qua người cô, đi về phía Hứa Anh Tú..
Trong đầu Lục Chi bỗng hiện ra cảnh tượng nam chính và nam phụ đấm nhau giành nữ chính xinh đẹp, vừa đấm vừa chửi rất hăng, nữ chính nhanh chân chạy vào can, chẳng may bị cả hai áp đùng nắm đấm vào má, mỗi người một bên, từng giây từng phút phá hủy nhan sắc của nữ chính, kết quả cả hai chia nhau tiền viện phí đóng cho nữ chính sau đó bỏ đi để lại lời nhắn khiến lòng người bi phẫn: Chăm sóc tốt cho mình một chút, cố tìm người đàn ông mà mình yêu thật lòng...hai bọn chúng tôi không xứng với...nhan sắc của cậu...
Sau đó chỉ có tiếng hét ai oán trộn lẫn tiếng khóc của nữ chính xinh đẹp trong nhà vệ sinh, tại bồn cầu của bệnh viện nọ... Hết!
Nghĩ đến đây Lục Chi liền tỉnh, ngay lập tức hướng mắt nhìn bọn họ, xem có phải định diễn theo tình tiết cẩu huyết trong chiếc sọ vô cùng phong phú của cô không...bỗng nhiên lại thấy...Lâm Huy cười nhạt một cái, nói với Hứa Anh Tú:
"Đúng vậy, chúng tôi không có gì cả, cậu bớt phiền phức." Nói xong anh nở nụ cười thần bí rời đi...
Hứa Anh Tú ánh mắt bỗng sâu xa...anh không hiểu, nụ cười kia...là có ý gì..?
Lục Chi thẫn thờ...câu nói đó, cả nụ cười ấy...thật khó hiểu, Lục Chi không hiểu một chút gì hết...
Nhưng có Hứa Anh Tú, cậu ta ít nhất biết, câu nói của Lâm Huy có ẩn ý nhắc lại vết nhơ của anh năm nào...
Lục Chi nhìn anh rời đi, tiếc nuối vô cùng, hối hận vô cùng...bỗng nhiên thấy, căm phẫn ai đó vô cùng...
Cô nở nụ cười quỷ dị bước tới chỗ Hứa Anh Tú, khoác lấy tay cậu ta, lại diễn phim tiểu bạch thỏ dụ trai về hang!
"Đi thôi, hôm nay là sinh nhật mình, mình muốn cậu nếm thử tay nghề nấu ăn của mình, thế nào?"
Lục Chi dẫn Hứa Anh Tú tới một khu chung cư mà gần đây tập đoàn mỹ phẩm J.Ret do ông bố tài hoa xuất chúng của cô mới tiếp quản, vừa bước vào, đã có hai người ra tiếp đón. Một người là nam, tên Vũ Khải Long, biệt danh Rau Cải. Người kia không nói cũng biết, mama Lục Chi-Triệu Ngọc Ân, người được coi là Điêu Thuyền-Mỹ nhân trăng thẹn trong truyền thuyết, được cả tỉnh tán tụng sắc đẹp nguyệt thẹn từ bé đã có khả năng thu hút bạn nam vì quá dịu dàng và xinh gái. Dĩ nhiên, Lục Chi vẫn chính là tuyệt sắc...~~~
Hứa Anh Tú vừa nhìn thấy Ngọc Ân, lập tức lắc đầu cảm thán trong lòng, trong tỉnh E, mỹ nhân thật nhiều đến nỗi nam nhân cũng phải lép vế!
Lục Chi và Ngọc Ân nhanh chóng vào bếp chuẩn bị đồ ăn, phân phó Rau Cải ở phòng khách tiếp đãi Hứa Anh Tú cho tử tế, Rau Cải tuân lệnh, dẫn Hứa Anh Tú vào phòng khách, hai người vô cùng im lặng... Cuối cùng, người đầu tiên mở miệng là Hứa Anh Tú,cậu ta nhìn ngắm xung quanh, các đồ vật đều rất tinh xảo, trang trí rất đẹp mắt, bỗng cậu ta hỏi vu vơ:
"Ở trong này có thứ gì xem được không?"
Rau Cải im lặng, lấy điều khiển tivi, ra, ấn một phát, tivi liền bật, cậu ta lại trở về trang thái trầm mặc..
Hứa Anh Tú: "..."
Một lúc sau, Hứa Anh Tú lại hỏi:
"Cậu tên gì? Lớp mấy? Học trường nào?"
Rau Cải:"Rau Cải mười Ngàn."
Hứa Anh Tú:"..."
Một hồi, cậu quyết định không hỏi nữa, yên lặng, gác chân lên bàn theo thói quen.
"Gác chân trả phí hai mươi xịch một lần, đưa tiền trước!"
"..."
Lục Chi vì căm phẫn Hứa Anh Tú quá mức, nên cái gì cũng không cho Ngọc Ân làm, tự tay nấu mọi thứ, mỗi món đều cho một muôi giấm, một bát muối, một chai tương ớt, một tô hạt tiêu cùng nửa lạng đường, nước ngọt có cocacola trộn thuốc xổ pha chút thuốc ngủ liều mạnh húp phát liền lăn quay ngủ đếch biết trời đất. Sau cùng Lục Chi vẫn thấy không cam tâm, liền đổ thêm ít thuốc khó tiêu hóa có công hiệu trong một tuần vào cốc cocacola của Hứa Anh Tú, sau đó mới hài lòng sai Rau Cải dọn bàn ăn ra
Ngọc Ân từ đầu tới cuối nhìn Lục Chi tới rớt cả hàm, tứ chi không hoạt động nổi... Con gái à, đầu độc thằng cha kia thì cũng phải cho người của chúng ta ít đất để sống chứ..con làm như vậy là hại luôn cả mẹ, hại cả Rau Cải, hại cả chính mình đấy, huhuhuhuhu, bà đây còn chưa ăn sáng....
Hứa Anh Tú mỉm cười gắp miếng súp lơ xào có màu đo đỏ vui mắt, vừa cho vào miệng, lưỡi liền cứng đơ...
Căn nhà yên ắng lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng ực ực uống tu ngọt giòn dã của Hứa Anh Tú...
"Cạch..." Hứa Anh Tú đặt mạnh chiếc cố thủy tinh xuống mặt bàn, đôi mắt híp híp, miệng thở hổn hển, ngay sau đó...cậu ta ngất xỉu...
"Bộp bộp..." Lục Chi vỗ thật mạnh lên đầu cậu ta..
Không có phản ứng!
Cô mỉm cười, rốt cuộc đã thắng lợi, quay sang Ngọc Ân:
"Hàng đâu?"
"Chờ chút!" Một lúc sau, các mỹ nam kinh nghiệm dày dặn được Ngọc Ân cùng Rau Cải sắp xếp ở phòng bên cách vách lập tức đi vào căn hộ có một mỹ nam mười sáu tuổi tuấn tú khinh đời đang ngủ...say
Lục Chi ra lệnh cho bọn chúng khênh Hứa Anh Tú lên giường, sau đó hất hàm nói:
"Làm cẩn thận một chút, phải biết giữ mồm miệng, nếu không nửa đêm nhà các cậu sẽ có sói dữ tấn công lúc đó đừng trách tôi không carh báo sớm. Hừ, các cậu cũng biết năm mười ba tuổi tôi đã làm ra những chuyện gì rồi đấy, đừng để tôi phải ra tay, nếu không thần linh cũng không giúp được các cậu đâu."
Các tiểu mỹ nam vâng vâng dạ dạ vô cùng nghe lời, mẹ kiếp, còn ngoan hơn cả thúy Kiều, yểu điệu hơn cả mỹ nữ. Hừ, Lục Chi ghét nhất là bọn con trai yểu điệu, nhưng lúc này đành bất đắc dĩ thuê bọn chúng để kế hoạch công thành trọn vẹn nhất. Bọn chúng lập tức cởi áo để trần, cởi luôn cả của Hứa Anh Tú ra. Lục Chi xoay người cùng Ngọc Ân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
" Xong việc gửi ảnh cho tôi rồi ném cậu ta ở cổng khu đô thị X, thời gian là năm tiếng, trong ngày hôm nay những bức ảnh này không đăng được lên mạng, hậu quả chính là các cậu gánh!"
Ngày hôm sau, báo chí rầm rầm rộ rộ đưa tin về những bức ảnh nóng, cổng khu đô hị X tràn ngập phóng viên... Tiếc rằng, sáng nay người của bố cô cho biết nhà họ Hứa đã trốn sang Anh lánh nạn, không còn ở tỉnh e nữa, máy bay cũng là máy bay riêng, nên cảng hàng không quốc tế không hề thu thập được thông tin gì, vì vậy ẩn số này đang khiến giới báo chí rầm rộ. Họ khẳng định: Hứa Anh Tú chính là GAYs!
Kết thúc cuộc vui, Lục Chi đến trường với tâm trạng vô cùng hưng phấn, nhưng sự hưng phấn đó không kéo dài được lâu mà càng lúc càng tồi tệ, bởi vì...Lâm Huy nghỉ học!!!!
Lục Chi vội vàng đến nhà Lâm Huy tìm anh, bác giúp việc duy nhất trong nhà nói Lâm Huy sáng sớm đã ra ngoài, Lục Chi trở nên lo lắng, vô cùng lo lắng, sau đó thì tìm hai tiếng đồng hồ không thấy đâu, điện thoại cũng không nhắc máy, Lục Chi bỗng căng thẳng, nhớ anh vô cùng, lại tiếp tục tìm, tìm tới tối muộn....
Rốt cuộc đã nhìn thấy anh...
Nhập gia tùy tục là thế nào? Giáo viên làm gì để nhập gia tùy tục, hòa nhập với thế hệ ngày nay ư? Đơn giản...
Giáo viên âm nhạc chẹp miệng nhìn bọn trẻ, không vội đi ra khỏi lớp, cô hất tung tà áo dài, xoay ghế sang bên trái, nhấn quạt nút to nhất, đặt mông ngồi xuống ghế, gác chân lên bàn, nhíu mày ngây thơ nhìn xung quanh..............." Hây...giời nóng thế nhể...!"
Lục Chi như thường lệ sau khi kết thúc mỗi tiết học đều bắt chước gấu koala bám chặt cánh tay Lâm Huy như thể sợ nếu bỏ ra sẽ mông lung mà lạc lõng không thấy anh giữa biển người bát ngát lạnh lùng vậy. Lâm Huy dựa vào tình cảnh nếu là trước đây, chắc hẳn anh đã dùng nham hiểm kế, bỏ ra vài ba phút nói chuyện với cô, có lẽ giờ này cô nàng đã cách xa anh ít nhất một cây số rồi. Thế nhưng càng ngày, theo thời gian Lâm Huy lại càng tỏ ra đối với nữ hổ báo này có chút chú ý tới. Những lúc trông cô giương nanh giương vuốt, gườm đôi mắt búp bê của mình để áp chế người khác, anh không hề thấy chúng đáng sợ mà chỉ thấy...đúng thật là buồn cười hơn cả phim hài, thế mà cả cái tỉnh này lại không giống anh, đều vì một thứ gì đó mà sợ sệt, tôn kính cô hơn cả thần linh trên trời, tựa như mạo phạm sẽ bị ăn hậu quả thích đáng. Hay là cả những chiêu trò cô bày ra để trừng phạt những kẻ mà cô cho là có tội cũng gây ấn tượng phi thường đối với anh. Đôi lúc nhìn vào mắt Lục Chi, anh thấy chút ngây ngô dại dột lạ thường của tuổi vị thành niên, có sự bồng bột dễ kích động của tuổi mới lớn, chất chứa cả những tia nông nổi, nghịch ngợm mang dấu ấn của thời nổi loạn. Có những phút giây đôi mắt ấy trở nên sắc bén tựa như một con hổ dữ dằn, liếc một cái có thể làm cho đối phương hãi hùng sợ tè ra quần... Nhưng nhiều hơn thế, anh lại nhìn thấy sự yếu đuối của một cô gái mười sáu tuổi bình thường như bao thiếu nữ khác ẩn sâu trong đôi mắt gườm lạnh đến đáng sợ như thể một chúa tể sơn lâm oai phong hùng vĩ mỗi lúc muốn dọa người của cô... Anh không biết quá khứ cô đã trải qua những gì, anh chỉ biết hiện tại trong mắt anh...cô đúng là một nữ đầu gấu hờ... Có điều, chỉ một mình anh nhận ra là được, sâu trong đáy lòng, Lâm Huy muốn cô luôn phải tự bảo vệ mình, ít nhất là đến khi có người con trai nào đó đồng ý vì cô chống chọi lại cả thế giới này, cùng cô sát cánh đến hết đời, anh hi vọng...
Lâm Huy nhẹ nhàng đứng dậy, mỗi một động tác của anh đều tỏa ra mùi hương quế cay và chút gì đó của dược thảo, luôn đem đến cho người khác cảm giác thiên nhiên ở gần, khiến mọi thân thể trong phạm vi bán kính ba mét đều mềm nhũn, hồn xác la cà phiêu linh như bị mê hoặc...
Lục Chi cũng đứng dậy theo, đôi mắt búp bê biết cười còn tươi hơn cả miệng, lúc này đích thị là mẫu hàng tiêu biểu của gái nhà lành... Trong lớp học ánh mắt mọi người vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị, vừa ghen tị lại vừa thất kinh...
Bạn A: Thánh Lục Chi lạ lạ sao ấy, hôm nay gặp tao ở cổng trường đang định chào Thánh bỗng dưng Thánh toe toét cười vẫy tay chào tao làm tao suýt nữa phi đầu vào bao tải của bác đồng nát...
Bạn B: Ờ ờ, tao thấy cũng lạ, đầu giờ trong phòng vệ sinh nữ chật chội kinh người, nói là bánh bao của canteen sáng nay có vấn đề, chúng nó kéo nhau vào như bão, tao đang định chen lên lấy chỗ vào thì gặp Thánh, suýt tè ra quần nhưng vẫn phải nhường, ai dè Thánh nhận ra tao cùng lớp Thánh, chào tao lễ phép rồi mời tao vào phòng đang trống, tao lòi mắt đâm ra rối loạn sinh lí, đến nỗi ngồi vào bồn cầu mãi không rặn ra được tí nào...
Bạn C: Ừ, trong giờ cũng không hét lên câu gì, đã thế còn đứng dậy nghiêm túc chào giáo viên nữa chứ...
Bạn D Nghi hoặc nhìn về phía hai người nào đó vừa bước ra, thốt lên kinh hoàng: Mẹ nó, lẽ nào chúng nó yêu nhau à?
Bạn E: Khụ khụ khụ... Có thể, khả năng này rất cao, cao đến nỗi đè chết con rết, khụ, nghe nói trong mấy truyện ma ta đọc,khụ khụ khụ...chúng nó nói yêu là có thể làm người ta khụ thay đổi, chưa biết chừng từ nay về sau chúng ta có thể sống những năm tháng khụ...an nhàn bình yên...khụ...
ABCD lườm E: Con mẹ nó chứ, đấy là ngôn tình!
Bạn E: Khụ, t...ta già rồi lẩm cẩm...
Quay lại cặp đôi nam tài nữ sắc Lâm Huy và Lục Chi, sau khi ra khỏi lớp học, Lục Chi vẫn kề cà bên Lâm Huy nửa bước không rời, Lâm Huy thì thản nhiên không nói gì, thực ra anh không biết vì sao bỗng dưng lại thấy quen với việc cả ngày cứ có một cái đuôi bám theo dính chặt lấy mình, thậm chí còn để yên mặc cho cô bấu chặt vào người không hề kiêng nể khoảng cách...
Hai người cứ đi, Lục Chi không biết Lâm Huy định đi đâu, vì trong mắt cô bây giờ sỏi đá cũng là hư vô... Chỉ mấy giây sau đó...Lục Chi viên mãn bước vào....phòng vệ sinh nam, còn định vào luôn cả phòng riêng cùng với anh. Lâm Huy cuối cùng cũng nghiêm túc quay sang Lục Chi mà lên tiếng nhưng nhìn thấy khuôn mặt cùng ánh mắt không thể nào ngây thơ hơn ấy, giọng Lâm Huy bất giác mềm xuống, đổi nghiêm túc thành hơi hơi trêu chọc:
Lâm Huy:"Cậu muốn theo tôi vào trong luôn sao?"
Lục Chi:"A...xin lỗi, vậy tôi đứng đây chờ..."
"Thực ra tôi thì không ngại cho cậu nhìn, nhưng...có lẽ bọn họ sẽ bị cậu tác động dẫn tới sinh lí rối loạn đấy."Lâm Huy ánh mắt mang theo ý cười liếc về phía mấy cậu con trai đang vội vội vàng vàng kéo khóa quần ở gần đó, rồi lại quay ra thưởng thức sự ngơ ngác của Lục Chi...
Vốn tưởng Lục Chi sẽ đáp ứng ra ngoài ngay lập tức...nhưng anh đã đánh giá cô quá thấp...hoặc cũng có thể nói anh đánh giá quá cao sự thông minh của cô...
"Vậy tôi vào trong với cậu."
"..."
Lâm Huy trong lúc bất lực thì vô tình liếc qua chỗ mấy người con trai đang định ra ngoài. Thấy anh đang nhìn, bọn chúng sững một giây sau đó tươi cười vội đẩy nhau ra ngoài không quên ném lại 'lời chúc phúc':
"Không làm phiền, không làm phiền...tiếp tiếp đi..."
".."
".."
"Là cậu nói muốn vào." Lâm Huy cuối cùng cũng lấy lại điềm tĩnh, ánh mắt lại hơi gian thương...
Lục Chi sáng mắt, rất ngây thơ:"...Ừ! Hôm qua tôi mơ cậu bỏ trốn, hôm nay tôi đã thề nhất định không rời cậu!"
"Thực ra, tôi không 'buồn' ." Diễn xuất rất cao, không để lộ một chút sơ hở nào cho người ta nắm thóp, đương nhiên Lục Chi cũng tin, và không ngoài dự tính của Lâm Huy, Lục Chi nói câu thoại y hệt như suy diễn của anh:
"Vậy...tôi càng phải vào, lỡ cậu trốn...."
"Đó là cậu nói!" Chưa để Lục Chi nói hết, Lâm Huy đã kéo Lục Chi vào trong phòng vệ sinh, trong nháy mắt đóng cửa lại...
"Cậu.." Lục Chi bỗng dưng thấy bối rối...
"Sao nào?" Lâm Huy vừa lôi điện thoại ra vừa hứng thú hỏi Lục Chi
Lục Chi hắng giọng:" Cậu nói cậu không 'buồn'...vậy vào đây làm cái gì?" Cô ngẩng lê nhìn anh, thấy khuôn mặt nghiêng của anh đang mỉm cười, bỗng dưng như thấy mặt trời xuất hiện trong phòng vệ sinh, bất giác cũng mỉm cười theo...
Đúng lúc này, Lâm Huy đưa máy điện thoại cho Lục Chi xem, cô cầm lấy...sắc mặt biến đổi lia lịa, từ hồng chuyển sang đỏ, theo nhiệt độ lại càng đỏ hơn, mỗi phút một độ, cứ thế đến lúc căng cứng bốn mốt độ C. Lục Chi lập tức ném máy trả cho Lâm Huy. Lâm Huy đang nín cười bên cạnh lập tức trở mặt thành nghiêm túc. Lục Chi vốn đang định cáu Lâm Huy đưa nó ra là có ý trêu chọc mình, nhưng thấy bộ mặt nghiêm túc hơn cả Ngọc Hoàng của anh thì lại đổi chiều suy nghĩ, ...tốt nhất là cứ hỏi cho chắc đi..., giọng Lục Chi mang theo thanh âm giận dỗi:
"Sao lại đưa nó cho tôi? Cậu bị biến thái à?" Khi vừa nhìn thấy cảnh mờ ám là một đôi trai gái đang lõa thể đè lên nhau, đầu óc của cô đã không còn được trong sáng nữa rồi...tên kia sao dám đầu độc cô như thế này...hắn tưởng được cô sủng mà làm tới ư???????Biến thái, dám trau dồi văn hóa đồi trụy lên đầu trẻ em phụ nữ, hắn ta đúng là coi trời bằng vung coi Lục Chi này không khác gì chó bông mà!!!!!!!!!
Lâm Huy đối mặt với sự giận dỗi nhất thời của cô thì rất chi là vô tư hồn nhiên, khuôn mặt nghiêm túc như thường ngày:
"Vốn dĩ định xem một mình, nhưng là cậu nhất mực muốn vào, thế nên tôi đành cho cậu xem chung, đỡ mang tiếng xấu là' ăn lẻ'"
Hơi nóng của da mặt vẫn chưa hề nguôi, Lục Chi lúc này mặt đo đỏ thực sự so với lúc bình thường đúng là xinh hơn rất nhiều, Lâm Huy vươn tay trong vô thức, âu yếm vuốt tóc cô, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, kết hợp với giọng nói vô cùng quyến rũ của anh, tạo nên cảnh tượng Lâm Huy cùng Lục Chi trong nhà vệ sinh ... hết sức lãng mạn...
"Sao vậy đầu gấu? Ban nãy là ai kiên quyết đòi vào đây cùng tôi?"
Lục Chi bị sự tiếp xúc hơi thân mật này làm cho rung động, trái tim nhảy loạn như mở vũ trường trong lồng ngực, không hề có tiết tấu ổn định...Lâm Huy cười kìa...tảng băng nguyên chất cười kìa...
Lâm Huy thả tay về cười phá lên:"Ha, không ngờ tôi cũng được nhìn bộ dạng này của cậu, thật sự là hiếm có chưa từng thấy nha!"
+_0 ??
Định thần một lúc, cô mới biết, mình bị lừa!
Thảm thảm, Lục Chi quang minh lỗi lạc một thời bị lừa bởi chiêu trò trẻ con của tảng băng nguyên chất..thật sự...QUÁ MẤT MẶT!
Lục Chi lần đầu tức giận với Lâm Huy. Giật mạnh điện thoại trong tay anh, lườm lườm đe dọa:
"Cẩn thận tôi tố cáo cậu xem phim 18+ với nhà trường!" Sau đó bỏ ra ngoài hung hăng đạp sầm cửa.
Lâm Huy cuối cùng cũng cười thành tiếng...
18+? Titanic thôi mà!
Trước khi vào nhà vệ sinh nam, người ta nhìn thấy một cảnh tượng, một nam một nữ sát cánh bên nhau, nữ khoác tay nam vô cùng thân mật, trên mặt lộ rõ dáng vẻ yêu đời yêu trường yêu lớp, yêu Đảng, yêu Tổ Quốc, nam sắc thái điềm tĩnh, riêng dáng đi đã toát lên nét lạnh lùng nam tính hút người...
Nhưng khi hai người này ra khỏi, một cảnh tượng vô cùng đối lập xuất hiện, nữ cáu giận dáng vẻ như muốn thổ huyết khoanh tay hất hàm đi trước, nam bước sau tủm tỉm buồn cười đến nỗi không nhịn được đôi lúc phát ra tiếng cười khe khẽ.
Cuối cùng ai giải hòa trước? Lục Chi không hề mong rằng Lâm Huy sẽ là người chủ động,vì xét ra thì anh cũng đâu là người có lỗi, là do cô cố chấp theo vào bằng được mà....Haizz!
Lục Chi đang định quay lại nói một tiếng xin lỗi với Lâm Huy, thì bàn tay bỗng bị năm ngón tay man mát khác luồn vào, mười ngón tay của hai bàn tay khác nhau quấn quýt...Lục Chi thất kinh!
Lâm Huy...??????
Lục Chi mở mắt to ba phẩy một cantimet, ngước thẳng lên nhìn Lâm Huy...
???
"Đừng giận nữa..." Anh bình thản ung dung, cứ như đây là việc quá bình thường giữa bọn họ.
"O_O???????" Cô vừa kinh ngạc vừa vui sướng... Mình...mình lẽ nào đã làm Lâm Huy động lòng rồi sao? Còn chủ động xin lỗi? Aaaaaaaaaaaaa, sau này phải tích đức nhiều nhiều chút aaaaa...vui quá......
Đang trong lúc tâm trạng sung sướng đến cực điểm, đôi môi nhỏ xinh đã hé mở rạng ngời lộ ra chục cái răng trắng đều xinh xinh từ bao giờ thì đầu gấu bỗng nhiên bị hất một chậu nước đá......lạnh...đến nỗi giật mình.....
"Trong trường có tai mắt của Dương Thành do bố tôi cử vào, nếu gia đình hai bên thấy chúng ta có thái độ xa cách, chắc chắn sẽ không hài lòng." Mái tóc mềm mại của anh được những cơn gió mát mát luồn vào, êm đềm bồng bềnh, mùi hương nam tính lan ra không khí tác động vào khứu giác nhạy bén của ai đó...nếu là trước thời điểm này, chắc chắn Lục Chi sẽ dán xít người vào Lâm Huy để tận hưởng hương thơm mê muội này...nhưng là lúc này...có biến thì còn đâu tâm trạng chứ...Lâm Huy như thế nào lại nói như vậy? Lục Chi tuy ngốc thật, nhưng về vấn đề này ít ra cũng hiểu mang máng...Lâm Huy là đang đề cập đến chuyện hôn sự ấy sao? Anh biết từ lúc nào vậy?
"...Cậu...chuyện đó...ý của cậu là...?" Cô ấp úng, sợ mình lỡ lời lại thành 'chưa đánh mà khai'.
Lâm Huy nở nụ cười biết tuốt, âm thanh êm nhẹ: "Cậu còn định giấu bao lâu?"
"..." Lục Chi ngỡ ngàng...câu này...tại sao lại mang đến cho cô một cảm giác khó diễn tả đến thế? Nó cũng đâu phải là câu nói gì lãng mạn? Cứ cảm thấy như...chính mình là thứ gì đó của anh, được anh để ý, lời nói đó tựa như là lời trách móc, lại ân cần, dịu dàng sâu lắng...còn hơn cả lời tỏ tình của cô dành cho anh...thực sự có ma lực...
"...Tôi...định chờ đến lúc chúng ta đính hôn..." Chuyện đến nước này có thể tiếp tụ nói dối nữa sao? Cười trừ che đi bối rối thôi chứ còn gì nữa...Cũng phải nói, Lục Chi chính là có chút không đề phòng, Lâm Huy là ai nào? Thiên tài, thần đồng đấy, so với tiên tri hình như đâu có thua kém, nói dối anh đúng là việc làm hài hước nhất, lố bịch nhất từ trước đến nay của cô thì phải........Bỗng dưng biết xấu hổ.....
Nhìn bộ dạng lúng túng không biết dấu mặt vào đâu của Lục Chi, Lâm Huy bỗng thấy thế giới tươi đẹp, nở nụ cười thoải mái chưa từng có trong nhiều năm qua của mình, xoa đầu cô rất ư là thân thiết
"Vẫn biết cậu ngốc, nhưng ngốc thế này đúng là không còn gì để nói." Giọng nói dường như chất chứa sự che chở vô hình, rất quyến rũ, nhất là trong hoàn cảnh này, nó lại đem đến một cảm xúc khó diễn tả cho hai người...thực sự, chưa từng có....hai bàn tay vô thức quấn chặt hơn...trong tình cảnh đẹp đẽ ấy, có một người nhận ra...thì ra mình đã thực sự thích một người. Người nhận thức ấy, không phải anh...
Lục Chi vén tóc ra sau vẻ thục nữ dịu dàng trước mặt anh, định lên tiếng bông đùa để không khí càng thêm...sến súa, thì bỗng dưng bị Lâm Huy kéo chậm lại, rồi lấp sau một bức tường. Định tâm lại, cô mới biết rằng có chuyện gì đó xảy ra...
Ở gần đó là một trai một gái, nam tuấn tú tiêu sái, nữ mày ngài thướt tha, cả hai đều mặc đồng phục trường Thủy Trạc, và sửng sốt hơn là...cả hai đều học cùng lớp cô...
"Kia...là bạn lịch sự hôm nọ..." Lục Chi bỗng nhớ ra một khuôn mặt nam thanh tú mới chuyển đến trường cô được vài ngày...bất quá lại chẳng nhớ nổi tên của cậu ta...lúc giới thiệu có kêu là gì ấy nhỉ...tiếc thật, lúc đó bị khí chất của cậu ta hút hồn, căn bản là lời nói của cậu ta mờ nhạt đến nỗi Lục Chi cô không nhớ nổi...cho nên tên tuổi của đằng ấy thực sự là...không để ý một chút gì...
"Đó là Hứa Anh Tú, còn nhớ lời hứa của cậu không? Tôi có nhắc đến cậu ta, cậu cần phải đề phòng, cậu ta hiện tại rất nham hiểm."Ánh mắt Lâm Huy bỗng chốc trở nên băng giá, nhắc đến tên Hứa Anh Tú lại càng giá rét hơn...
Lục Chi nhìn kĩ khuôn mặt ở gần đó, đồng thời nhắc nhở bản thân phải nhớ kĩ ba chữ này...
Hai người tiếp tục rình mò, dường như có thứ gì đó thôi thúc cả hai phải xem cho bằng được màn kịch vô cùng đặc sắc này...
Hứa Anh Tú mang một vẻ mặt rất không can tâm nói chuyện với Lý An Mai.Hừ! Cậu đã gửi tin nhắn nói chia tay rõ ràng đến như thế rồi mà còn bắt cậu phải ra phía sau trường nói chuyện 'rõ ràng' cho bằng được, không hiểu não cô gái này có bị úng nước hay không nữa... Dù sao thì nhà cô ta đang công ty cung cấp vật liệu xây dựng có uy tín, nhất là đang kí hợp đồng với gia đình anh để hợp tác trong dự án thầu khu công nghiệp mới lần này, vì thế nên miễn cưỡng nể mặt cái công ty kia mà ra đây nói 'rõ ràng' với cô ta một lần....nếu không với tính cách của anh, nhất định sẽ cho cô ta xuất khẩu lao động từ lâu rồi!
"Anh nói đi, tại sao cha tay hả?" Lý An Mai sầu khổ mà cao giọng, mang theo bao nhiêu nỗi phẫn uất. Hứa Anh tú lại chỉ cảm thấy da mặt cô ta còn dày hơn cả da trâu, con gái con đứa, ai lại đi hỏi người đá mình cái câu mất mặt như thế...thật không có tiền đồ...
"Em gái à, anh là muốn tốt cho em,..."
"Em gái chó gì, anh nói thật đi không phải giả vờ, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào quyến rũ anh, trong cái tỉnh này ai xinh hơn em chứ? Nói đi, nói đi đồ chết tiệt, con mẹ nó, bà mày yêu mày thế cơ mà..." Lý An Mai càng nói càng xúc động, cuối cùng không kiềm được đánh đấm tùm lum vào người Hứa Anh Tú, mặt nhem nhuốc vô cùng uất ức...
Lý An Mai đâu có nói sai, trừ bỏ Lục Chi là người không thể trong vạn người không thể, thì còn có Khánh Nhung hiền thục nết na, nhưng Khánh Nhung sau vụ Lục Chi tỏ tình với Lâm Huy ở nhà ăn thì đã không còn mặt mũi nào ở lại nữa, vì thế đương nhiên ngôi vị nữ hoàng tuổi teen chính là cô rồi, cô không tin với gia thế nhà mình thì trong cái tỉnh này ai có thể vượt trội hơn cô.
Hứa Anh Tú cơ hồ bị chọc tức, gạt mạnh Lý An Mai ra, làm cô ta ngã ngửa trên mặt đất, thảm hại vô cùng...
"Đừng đắc ý quá, cũng đừng tưởng trong thành phố này cô là người con gái xinh đẹp, nắm trong tay gia sản kếch xù nhất. Hừ! Hồ ly tinh? Đúng đấy, tôi thích người khác rồi, đem so ra thì cái móng chân của người ta cô cũng chưa bằng phân nửa.Có tò mò là ai không? " Hứa Anh Tú nói đến đây bỗng ngồi xuống gần sát Lý An Mai, nhếch mép ma mãnh:
"Nghe cho thủng nhé. Chính là con gái diệu của gia đình Vương Thị Tập đoàn Mỹ phẩm dược phẩm J.Ret đứng đầu Việt Nam. Vương - Lục - Chi!"
"Bùm!"
Não bộ Lục Chi bị chấn động nặng nề, đôi chân bị thương chưa khỏi không tự chủ được mà phi thường lao ra bên ngoài, nếu không có sự ngăn cản kịp thời của Lâm Huy, cô đã ức chế lao ra ngoài cầm gậy phang thẳng vào huyệt tử của hắn rồi tên chết tiệt dám tiết lộ thông tin của cô, cô nhất định sẽ không cho hắn sống yên!!!!!!
Lục Chi được Lâm Huy đem ôm vào lòng, hai tròng mắt đã hằn lên những tia máu cháy lửa, đôi tay nắm chặt lại đỏ lừ, gân xanh nổi lên đâu thua kém lũ đàn ông hăng máu, ngay lúc này, giọng nói trên đỉnh đầu cô vang lên, ấm áp khiến cho nỗi lo của cô vơi đi rất nhiều:
"Bình tĩnh đi, dù gì mọi người cũng sẽ biết chuyện này, cậu cố giữ nó cũng không thể giữ được cả đời. Yên tâm, cậu còn có tôi, nghe lời tôi tất cả sẽ qua rất nhanh."
Không biết tại sao, nhưng lúc này Lục Chi có niềm tin rất mãnh liệt đối với Lâm Huy, cô tin rằng, chỉ cần anh ở bên, tất cả đều hóa mây khói...nhắm mắt vào, thân thể mềm nhũn tựa và lồng ngực thơm ngát của ai kia...
Lý An Mai sau khi trải qua cú sốc nặng nề, liền run rẩy đứng dậy, thì phát hiện ra...Hứa Anh Tú đã đi từ lúc nào. Cô ta rùng mình nhớ lại cậu nói lúc nãy của Hứa Anh Tú...
Lục Chi...thật sự là như vậy sao?
Ngay sau đó, cô ta nhanh chóng rút điện thoại, vội vàng thông báo điều gì đó...
Chiều hôm ấy, Ngọc Ân cùng Rau Cải gọi điện tới cho Lục Chi, Ngọc Ân uất ức kể chuyện chiều tối qua đi ngang qua nhà 'bố', thế nào mà từ trong nhà 'bố' Phong của Lục Chi nhảy ra một con chó béc to đùng đùng, tí khợp mất chiếc váy tốn hai con lợn đất của Ngọc Ân. Ngọc Ân phẫn nộ liền kể khổ rồi đề nghị cao thủ đáp chó số một thành phố là Lục Chi ra tay trả thù cho 'bà mẹ yếu đuối' Ngọc Ân này. Hai người một trai một gái dám cá với trời chắc chắn cô sẽ đồng ý, ấy vậy mà nhân tính không bằng thiên tính, lời từ chối của Lục Chi rõ ràng đến nỗi khiến cho Rau Cải cùng Ngọc Ân như cảm nhận được có người tát mình một cái thật mạnh.
Hai chị em đều không tin vào sự thật này, liền dắt tay nhau chầu chực trước cổng căn biệt thự Lục Chi, vừa ngâm ca trù vừa xuất khẩu thơ. ..
Sự nhẫn nại của Lục Chi có giới hạn, đành phải lê thân nặng nề xuống mở cổng cho hai vị 'Thánh Chúa' này...
Ngọc Ân và Rau Cải tưởng chừng như chắc chắn lần này bị ăn đập thảm thê...ai ngờ cổng vừa mở ra, đập vào mặt hai vị 'Thánh Chúa' đây là gương mặt tươi cười niềm nở rất khách sáo, vô cùng lịch sự của cô gái thường ngày hay thô lỗ, nóng tính, động vào một tí liền bị tông một cước phi thẳng lên trời...
Ngỡ tưởng sẽ là...
'' Con mẹ nó! Chê mạng mười sáu năm sống dài quá, muốn ông đây cho đi chầu bác Diêm sớm hả''
Hoặc là...
''Câm ngay! Há mồm to như thế, muốn bà đây nhét nắm đấm vào tận miệng à?''
Thế mà...
"Có gì vào nhà ngồi nói chuyện đàng hoàng, đừng la hét om sòm ở đây, hàng xóm sẽ không thích đâu."
Rau Cải:"..."
Ngọc Ân:"..."
Trong giây lát, cả thế giới dường như hóa đá...
Thậm chí trong phút giây lỡ để tâm trí bay xa, Ngọc Ân còn tưởng bạn mình xảy ra chuyện gì nên đã bị trọng sinh vào một linh hồn khác, còn cái người dáng đứng trước mặt bọn họ chính là do linh hồn của chủ nhân thân xác kia nhập vào Lục Chi...
"Rau Cải, hội ý!!!!!!"
Sau tiếng hét vỡ lở núi đất của Ngọc Ân, cô cùng Rau Cải chổng mông vào Lục Chi, khoác vai nhau cắm mặt xuống đất. Ngọc Ân thì thầm:
"Này, chị nghi ngờ nó bị trọng sinh"
"Sinh sinh cái gì, cún con à, thời buổi này còn có thứ đó nữa sao? Theo tôi thấy chắc là mất trí nhớ, thái độ này cứ như là quay lại thời kì trước khi gặp con hổ kia vậy."
"Ừ ừ..nhưng mà chị thích tính cách của nó hiện tại hơn, nếu quay về như trước kia...cứ thấy nó xa lạ thế nào ấy..."
"Tôi cũng thích đại ca của hiện tại hơn!"
"Được, vậy hôm nay phải ở bên cạnh nó nó nhiều nhiều chút, có khi biết được nguyên nhân."
"Ừ!"
Sau khi cả hai đã hội ý xong, mặt mày tươi cười quay ra nhìn Lục Chi, Lục Chi cũng nở nụ cười vô cùng hiếu khách với bọn họ
"Là thế này...đã lâu không đi dạo cùng nhau, hôm nay nhân ngày mẹ bị chó cắ...a nhầm, nhân tiện hai bọn mình tiện đường qua đây, chúng ta vòng quanh hồ câu cá như xưa được không?" Ngọc Ân tha thiết nói
"Đại ca...a tỷ tỷ, bên hồ có bán bia, bọn mình đi mua uống..." Chưa nói hết Rau Cải đã bị một chưởng của Ngọc Ân đánh cho lăn ra đất, quằn quại không dám đứng dậy...
"Thế nào? Nể tình bạn bè chứ?"
Lục Chi suy nghĩ một chút... Thực ra thì cô đang học bài trên nhà, Lâm Huy sáng nay mới giao cho cô mấy bài toán lớp bảy, kêu cô phải làm bằng được, cô vốn không thích toán học, nhưng đã lỡ hứa với anh, nếu không làm được quả thực có lỗi lớn với tổ tông, cho nên đành phải buồn rầu mang một đống về nhà, cặm cụi từ trưa cho tới giờ...vậy mà vẫn chưa xong một bài.. Cô lại nghĩ thầm, mình hứa là hứa với Lâm Huy như thế..nhưng mà cứ phải ở nhà làm một đống bài tập bổ trợ như vậy cũng đau đầu và dễ chán lắm chứ...
Bỗng dưng một suy nghĩ trong cô nảy ra làm lối thoát như thể phát hiện ra một luồng ánh sáng trong căn hầm tối tăm...
Không phải tài diễn xuất của mình ổn lắm sao? Hay là...trước mặt Lâm Huy thì giả vờ chăm ngoan để khiến anh an lòng lo lắng cho việc thi cử, nhưng những lúc không có anh có thể làm những điều mình thích............oa oa oa Lục Chi, ý này hay nha...
Nghĩ vậy Lục Chi liền tươi tỉnh hẳn, khoác tay Ngọc Ân nói một cách sảng khoái:"Đương nhiên rồi, chúng ta là mẹ con mà!"
Ba người chơi tới tận tối mịt, lúc Lục Chi về nhà đã là tám giờ tối...
Cô bước vào nhà, định bụng chạy luôn lên phòng ngủ tắm rửa, nhưng lúc đi ngang qua thư phòng, thấy trong đó có tiếng nói chuyện của bố và thư kí Trịnh, cô bèn dừng lại nghe lén
Thực ra nếu là bình thường có lẽ Lục Chi sẽ không có hứng thú mà ở lại làm trò lén lút này, nhưng lần này lại khác, cô có nghe thấy hai từ "Lục Chi" do bố mình thốt ra liền thấy vô cùng hiếu kì đứng lại nghe...Không làm cô thất vọng, cô nghe được một chuyện thực sự cuốn hút
" Hiện tại tin tức cô chủ là con gái ngài đã được đăng tải lên các trang mạng nổi tiếng trên toàn quốc, xem ra cô chủ thực sự không thoát khỏi scandal lần này, phía báo chí còn thừa cơ bôi nhọ danh phẩm của ngài và phu nhân, tập đoàn S.U cũng bị bọn phóng viên thừa nước đục thả câu." Thư kí Trịnh cũng không dấu được vẻ lo lắng trong lời nói
Vương Chí Hùng ngoài mặt không để lộ cảm xúc, vô cùng điềm tĩnh...nhưng trong lòng ông cũng đang phải gỡ một vài sợi chỉ gây rối...
Vương Chí Hùng ông làm việc gì cũng cẩn thận, từ trước tới nay đám báo chí vẫn luôn sốt sình sịch vì không moi được tin gì về ông, vậy nên lần này là cơ hội ngàn năm hiếm có, đương nhiên chúng không tiếc gì làm lớn chuyện lên. Vương Chí Hùng biết, chuyện trong tập đoàn của mình ông có thể tự giải quyết được, nhưng mà bọn chúng lại còn lôi cả Thúy Lan vợ ông cùng tập đoàn mà bà đang điều hành vào thì thật đúng là làm ông phải động tâm lo lắng...Còn cả Lục Chi nữa, về sau nó có thể sẽ bị rất nhiều người lợi dụng, sau đó dấn thân vào một xã hội không lành mạnh...thì ông phải làm sao?
"...Bố?"
Cả hai người đàn ông trong phòng giật mình sửng sốt ngẩng lên nhìn cô, Vương Chí Hùng bỗng dưng thấy hốt hoảng...
Lục Chi lần này không cả dám thở mạnh...chuyện gì thế này..nhanh như vậy...nhanh như vậy mà cả thế giới đã biết rồi sao?...Vậy chỉ mình cô là không hay biết gì....
Nhưng mà...chuyện đó giờ còn quan trọng không? Khi mà cô phát hiện ra...chính mình là đứa con gái đã phá hủy danh dự của bố...của mẹ...ảnh hưởng tới cả một thị trường kinh doanh...?
Lục Chi chưa bao giờ cảm thấy mình đáng chết như vậy, cô cắn môi lết mình tới chỗ bố, bố vội vàng đỡ cô... thư kí Trịnh biết ý liền bước ra ngoài đóng cửa lại...
"Bố...con gái không ngoan...bố..con xin lỗi...con nên biết thân phận..con không nên quậy phá làm ảnh hưởng tới bố và mẹ...con sai rồi...." Lục Chi không quen với việc khóc lóc yếu đuối, cô đã trở thành một con người độc lập hơn trước, không thích ỷ lại vào người khác quá nhiều, lần này sai trái cô cũng chỉ biết cúi đầu nhỏ nhẹ nhận lỗi...nhưng mà...thực ra trong lòng vẫn có một chút gì đó không cam tâm...
"Lục Chi à, bố biết con gái của bố không làm điều gì sai cả, chỉ tại bố không tốt mới để chuyện ra nông nỗi này, con yên tâm, bố sẽ xử lí mọi chuyện và tra ra rõ đầu đuôi, con chỉ cần từ nay đừng nghịch ngợm nữa là được, biết chưa?"
Nghe bố nói vậy, cái không cam lòng của Lục Chi lại dâng lên mãnh liệt:
"Bố! Bố không cần tra, con biết tên đầu sỏ là ai rồi, bố yên tâm, cứ để con xử lí!" Nói xong cô quay đầu đi ra khỏi thư phòng, không hề cho bố nói thêm câu nào nữa..
Vương Chí Hùng nhìn nhìn thở dài...
Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời...
Ông lại bước tới bàn làm việc, nhíu mày nhìn những bức ảnh của cô bị bắt gặp vào chiều nay được đăng tải trên mạng vào lúc bốn rưỡi...
Có bức ảnh cô bấu tay Rau Cải ngồi trên ghế đá vỉa hè tu ực lon bia, có bức ảnh cô trèo hàng rào nhà người ta...đáp chó...có bức ảnh cô ghé đầu vào bụng một bà chửa, miệng cười toe toét, bức ảnh đó sắc nét đến nỗi nhìn ra vẻ mặt nhăn nhó thống khổ của người sắp làm mẹ kia...
Cả những dòng chữ kể về 'truyền thuyết chú hổ' kia...
Vương Chí Hùng càng nhìn càng nhăn mặt....cuối cùng thất sắc...
Sáng hôm sau...
Lục Chi vẫn vào trường thản nhiên như mọi khi, chỉ có điều ánh mắt của người khác nhìn cô rất khác biệt...
Trước đây là sợ sệt, thì bây giờ...lại càng sợ hơn
Lục Chi trước đây vốn đã khó chịu...giờ lại càng khó chịu hơn...Cô lạnh nhạt nhìn bọn họ, lập tức không ai dám nhìn cô nữa...
Lục Chi nắm chặt tay lại, một cảm giác vô cùng ức chế hiện lên. Bỗng dưng lúc này, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay vì lạnh nhạt mà giá rét của cô, giọng nói dễ chịu vô cùng vang lên:
"Bây giờ tất cả đều biết, lo cũng vô ích, chi bằng phấn chấn tinh thần lên, khởi đầu một tương lai mới"
Cô quay sang, bắt gặp gương mặt nhàn nhạt của anh, lại nhìn xuống tay mình, chớp chớp mắt...hình như dạo này Lâm Huy rất hay chủ động thì phải...
Nghe lời nói của anh, Lục Chi bất giác thấy thanh thản lòng mình, tâm trạng nhẹ nhõm hơn, muốn dựa vào anh, buông xuôi hết tất cả gánh nặng...
Thế nhưng... bỗng dưng từ đâu phi đến một gương mặt mà cô vô cùng căm hận, muốn trả thù nhất lúc này...
Hứa Anh Tú bước đến, cười rất tươi:
"Vương Lục Chi, cậu làm tôi vô cùng bất ngờ đó, không ngờ được thì ra cậu là cô gái trong mộng mà bấy lâu nay Hứa Anh Tú này thường mơ ước...người ở ngay trước mặt, vậy mà năm tháng qua tôi cứ đi tìm đâu xa...chỉ tiếc là..cậu lại là vị hôn thê của người ta rồi...ông trời thật là không công bằng.." Hứa Anh Tú bỗng trở nên cuốn hút với chất giọng khàn khàn âm ấm, rất nam nhi, nhưng Lục Chi lúc này chỉ nhìn Hứa Anh Tú giống như một cục phân thối không hơn không kém. Cô định lên tiếng, ai ngờ Lâm Huy đã nắm chặt tay ra hiệu cô đừng nói gì, thay vào đó anh nhanh chóng đối đáp lại, nụ cười trên khuôn mặt anh càng trở nên châm biếm:
"Hứa Anh Tú, cho dù cậu có đứng trước mặt người khác thể hiện mình trai thẳng chính hiệu, nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn mãi chỉ là ai đó năm nào không biết sĩ diện lợi dụng lúc người khác yên tĩnh trong thư viện, chiếm tiện nghi."
Anh nói rất chậm rãi, mỗi câu nói đều như một lần khắc sâu vào nỗi nhục của Hứa Anh Tú, trong lòng cậu ta dao động mãnh liệt, nhưng chỉ vì không muốn mình mất mặt trước gái đẹp, cậu ta vẫn khăng khăng cứng họng lảm nhảm vô nghĩa:
"Dương Lâm Huy, cậu đừng đứng đó ăn nói lung tung, sự việc kia đều là hư cấu, dựa vào mấy lời bịa đặt của tên chim lợn kia mà mọi người đều tin vào, ha, thật uổng công bấy lâu tôi luôn coi cậu là đối thủ mà cạnh tranh công bằng, ai ngờ cậu cũng chỉ là tên không biết lí lẽ, những lời vu khống hàm hồ cũng dễ dàng tin vào...đúng là tôi đã đánh giá quá cao cậu."
Lâm Huy chẳng hề quan tâm mấy lời lẽ khích bác vô bổ của tên nhóc con này, anh thẳng thắn đưa ra suy nghĩ:
"Thời gian thấm thoát bấy lâu nay, Hứa Anh Tú, cậu cũng coi như thay đổi mà như không. Những hình ảnh về vụ việc đồng tính hồi cấp hai đã bị xóa, nhưng không có nghĩa là tôi không còn, nếu cậu đã nói nó là hư cấu, vậy tôi sẽ chứng minh nó có giá trị hiện thực tới nhường nào. Đương nhiên, tôi không lo về danh dự của tôi, mà chỉ lo 'kế hoạch' của cậu sẽ nát tươm."
Hứa Anh Tú quả thật giật mình, cậu ta gườm gườm đôi mắt, dò soát Lâm Huy. Hứa Anh Tú quả thật có kế hoạch, cậu luôn luôn căm hận việc mình bị thua một tên nhóc vô danh cùng lứa, nuôi hận tới bây giờ, lại không có cách nào quang minh chính đại một cước hạ gục Lâm Huy để trả lại mối hận năm đó. Chính vì thế từ khi về nước, biết được Lục Chi luôn bám theo Lâm Huy, Hứa Anh Tú thanh niên này đã nảy sinh ra kế hoạch đi cửa sau rất không quang minh chính đại, cậu muốn dần dần tiếp cận Lục Chi...nhưng mà chưa nổi ba ngày..đã bị Lâm Huy vạch trần kế hoạch....Sao có thể chứ? Lâm Huy tên này thật giảo hoạt, thứ gì hắn ta cũng biết được, cậu nghi ngờ hắn ta có thuật đọc tâm đối phương...Hứa Anh Tú bất giác phải cảm thán thay trời.. Dương Lâm Huy cậu không đi làm thầy bói thật có lỗi với nhân loại!!
Hứa Anh Tú nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Lâm Huy chưa chắc đã đoán ra kế hoạch của cậu, còn nhớ năm đó tham gia trận đối đầu cuối cùng, cậu thua cũng một phần là vì
bị kế khích tướng của Lâm Huy cho vào tròng, cho nên lần này cậu cẩn thận, sẽ không mắc phải lỗi lầm lớn năm xưa nữa. Hứa Anh Tú khẽ hắng giọng:
"Dương Lâm Huy, cậu đừng ngạo mạn quá, lần này cũng coi như chúng ta khởi động lại một trận chiến mới. Tôi, Hứa Anh Tú này, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như năm xưa đâu." Hứa Anh Tú quay người rời đi, nhưng vẫn nghe chót lọt câu nói cuối cùng của Lâm Huy:
"Được thôi, tôi sẵn lòng chờ cậu, có điều...nếu không muốn tôi lật ngược thế cờ như năm xưa nữa, thì tốt nhất là nên -ôn-tập-cho-thật-kĩ."
Hứa Anh tú nghiến răng...cậu không bao giờ quên giây phút thảm hại khi chính mình đứng dưới đại sảnh của Thế Nại...Nhất định, lần này rốt cuộc có ra sao, cậu-phải là người-chiến-thắng!
Phía bên này, đừng tưởng nãy giờ Lục Chi vốn hiếu động của chúng ta lại im thin thít khi nghe cuộc đối thoại có pha lẫn chút đao kiếm choang nhau của hai chàng thiếu niên trẻ ưu tú kia... Cô là đang tập trung suy nghĩ...
Ưm, từ lúc nghe được đến đoạn trai thẳng trai cong rồi đồng tính gì gì đó... Lục Chi cô bỗng dưng nảy ra một sáng kiến vô cùng độc đáo sáng tạo nào đó...
Ai da!
Trai cong..
Đồng tính...
Đam mỹ...?
Lục Chi hít một hơi thật sâu...
Hứa Anh Tú, cậu chuẩn bị chờ chết đi!
Cái này...bà bà ta báo trước cho các độc giả thân yêu của ta một tiếng nha... trước khi đọc chương này của ta, người nào nhạy cảm dễ kích động tốt nhất nên chuẩn bị một cái xô để dự phòng, nếu mà có buồn nôn a~~ thì có cái mà ói ra, không lại phải chạy vào nhà về sinh mất thời gia nhaaaa...Thân, Dương bà bà = =
Trong giờ học, Lục Chi hết nhắn tin rồi lại lên facebook, tin nhắn cứ đến từng giây từng phút, mỗi lần có tin tới, trong lớp lại vang lên 'tinh tinh' hai tiếng, giáo viên ức chế cũng đành cắn răng chịu đựng, dồn nén lực vào tay, tay truyền viên phấn, kết quả giáo viên hết phấn kêu bạn đầu bàn sang bên lớp khác xin phấn, phấn tới tay giáo viên, lớp học lại 'tinh tinh tinh' ba tiếng, giáo viên nhắm mắt khuôn mặt đầy nước cuối cùng gặm phấn......
Lâm Huy rốt cuộc cũng không chịu được quay sang đàm phán với Lục Chi:
"Quên lời hứa rồi à?"
Đây rõ ràng là áp bức người ta, lấy đâu ra cái thứ gọi là đàm phán kêu gọi hòa bình? Đập bàn, ta phẫn nộ! Phẫn nộ nha phẫn nộ!!!
"Hứa...à..." Lục Chi cười cười ra vẻ đã nhớ... " Hình như quên rồi, nhắc lại xem tôi hứa gì được không?" Bứt tóc vẻ mặt méo mó vô tội...
"..."
Lâm Huy nhíu mày, có chút ngoài dự đoán...nhìn cô sâu xa.
"Cậu còn nhớ Hứa Anh Tú là ai chứ?" Anh dò hỏi, triệu chứng của cô giống một loại bệnh mà mẹ anh từng nghiên cứu. Bởi vì không phải lần đầu cô quên những thứ vừa xảy ra xong, một số lần trước cũng không ngoại lệ.
Lục Chi 'à' một tiếng vang rõ cả lớp. Giáo viên nắm chặt tay quẳng phấn ra ngoài sân, bật quạt ngồi xuống ghế cái rầm, mặt nóng phừng!
Lão nương ta không dạy nữa!
Lục Chi cuối cùng cũng nhớ: "Nhớ rồi, nhớ rồi, a, tôi từng hứa sẽ chăm chỉ ừ ừ, nhớ rồi!!"
Lâm Huy bất giác thở phào,...sau đó lại nghiêm mặt:
"Vậy cậu đang làm gì?"
Lục Chi căng mắt, lúng túng cất điện thoại, mở sách vở ra giả nai nói:
"Vừa xong cô giáo giảng bài này tôi không hiểu, lên mạng tra nhưng không có, cậu biết không giảng cho tôi đi, có cậu giảng may ra tôi mới hiểu." Lục Chi chưng bộ mặt vừa khổ sở lại vừa chán nản, lắc đầu.
Lâm Huy liếc cô khinh bỉ một cái, cốc cây bút đen ánh bạc lên thẳng đầu Lục Chi không hề thương hoa tiếc ngọc:
"Tập trung vào một chút, đây là giờ lịch sử, không phải giờ vật lí."
"..."
Cuối cùng, nữ đầu gấu cũng đã thỏa hiệp với Lâm Huy, cả giờ im thin thít đến phát sợ, chăm chú nghe giảng tới phát ớn, sau cùng ngủ gật, ngáy đến phát phiền...
Tan học!
Lục Chi vội vàng nói ai chữ tạm biệt với Lâm Huy, rồi nhanh chóng xoay người, cố gắng đuổi theo bóng dáng lẳng lơ của nam sinh nào đó...
Lâm Huy không để tâm, ngược lại còn cảm thấy đỡ phiền phức, anh xách cặp ra về.
Lục Chi không khó để tìm ra Hứa Anh Tú, bởi vì sáng nay chiếc mũi xinh xinh của cô đã ngửi thấy được trên người cậu ta có mùi thuốc lá và vết tích của hương hoa sữa thoang thoảng, Lục Chi men theo, tìm, cuối cùng thấy một thân ảnh kiêu ngạo cao ráo, dáng vẻ bất cần, tà áo tung tung, dáng đi phiêu linh, cả người toát ra khí chất đào hoa, đậm chất trăng bướm không tả nổi, mùi hương trên người còn tràn đầy mờ ám..
Lục Chi ban đầu nở nụ cười ma mãnh, rồi càng tiến gần cậu ta nụ cười càng trở nên yêu kiều, sau cùng cả hai chạm mặt, khuôn mặt Lục Chi đã hóa thành tiểu bạch thỏ đáng yêu mỏng manh yếu ớt từ lúc nào rồi...
Hứa Anh Tú nghe thấy có người gọi, quay đầu lại, nhìn thấy Lục Chỉ mỉm cười với mình thì vô cùng sững sờ, sau rồi cũng mỉm cười đáp lại:
"Hôn thê của Lâm Huy, không bên cạnh cậu ta mà lại chạy đi tìm chàng trai khác..không biết có ý đồ gì."
Lục Chi nhếch mép một cái, nở nụ cười mà không ai nhìn thấy, sau đó ánh mắt dần dần trở nên ai oán...
Diễn viên chính chuẩn bị, tiểu bạch thỏ lên sàn, action...
"Ai nha...Hứa Anh Tú, sao cậu lại nghĩ mình như thế...người ta đây vốn là một cô gái trong sáng...trong sáng, vốn không có ý đồ gì, sao..sao cậu có thể hiểu lầm người ta như thế,..ghét à..."
"..." Như dự liệu, đối phương mặt đen sì, hai mắt tròn trắng xóa không tròng... Lục Chi, lần một chiến thắng!
Một hồi lâu sau, Hứa Anh Tú định thần, sắc mặt bình thường trở lại mới nhìn Lục Chi, mỉm cười thốt ra từng chữ chậm rãi:
"Phải, Lục Chi là cô gái ngây thơ trong sáng, thứ lỗi vì đã mạo phạm tiểu thư...có điều, Vương tiểu thư sao lại tới đây níu tôi lại? Không phải giờ này cậu nên một bước không rời vị hôn phu của mình sao?"
Tiểu bạch thỏ lại cười, câu này đương nhiên có trong kịch bản cô vất vả dàn dựng trong giờ lịch sử của giáo viên gặm phấn, đương nhiên không làm khó được, vì vậy tiểu bạch thỏ tự tin ngẩng đầu, lại trưng vẻ mặt ai oán sầu khổ, nước mắt rưng rưng nhìn mà muốn thương...
"Hứa Anh Tú cậu thật là...người ta...người ta không phải thế với Lâm Huy, cậu hiểu lầm rồi..."
"..."Hứa Anh Tú sắc mặt phong phú, không lam thì đỏ, không đỏ thì giống người bị bạch tạng...Lục Chi thắng lần hai, trong lòng đắc ý vẫn phải cố diễn tiếp phân cảnh:
"... Thực sự chỉ là đóng kịch thôi, cậu biết không? Hai nhà Vương-Dương không yên tâm về chúng mình cho nên đã cử người trà trộn vào trong trường nhằm mục đích bao quát tình hình, chính vì thế mình và Lâm Huy mới nhất trí ý kiến này với nhau, thống nhất đóng một vở kịch cho hai lão gia ở nhà yên tâm lo làm ăn, quả thực không như cậu nghĩ đâu, tin mình, tin mình đi Hứa Anh Tú, mình với Lâm Huy gắn bó như keo sơn chỉ vì tình cảnh bắt buộc, mình có thể để người khác hiểu lầm nhưng cậu tuyệt đối không, nếu cậu không tin mình, mình, mình thật sự đau lòng tột cùng...hức hức..."
Thấy khóe miệng Hứa Anh Tú hơi nhếch nhếch, mắt lại nhìn ra phía sau lưng cô, Lục Chi cứ tưởng cậu ta im lặng và có biểu cảm như vậy nghĩa là đang quan tâm tới vấn đề cô đang nói, cho nên đắc ý tiếp tục nói một câu, mà câu này vô cùng vô cùng có mị lực, nó đã từng có sức mạnh phi thường khiến mấy trăm con người ôm tim nằm khóc ở nhà...
"Kì thật...."Tiểu bạch thỏ thẹn thùng nói lấp lửng..."Mình...Hứa Anh Tú, mình thích cậu..."
Như cô mong muốn, Hứa Anh Tú vô cùng kinh ngạc nhìn cô, nhưng lúc này cô tự nhiên lại không thể đóng kịch một cách thành thục được nữa, vì...hình như sau lưng có một cơn bão lớn thổi đến..Lục Chi dựng tóc gáy, đúng lúc định quay lại thì bị Hứa Anh Tú một tay ôm chặt eo, mặt ghé sát cô chỉ cách mấy phân..
"Thình thịch..." Lần đầu biết cảm giác thân mật nam nữ gần kề, Lục Chi không khỏi rối loạn tâm lí... Nhưng ngay vào phút chót, Hứa Anh Tú vừa nhếch mép mắt nhìn ra phía sau lưng Lục Chi vẻ khiêu khích, đôi môi đang định chạm vào cánh sen đỏ hồng căng mọng của đối phương, thì Lục Chi ngay lập tức lấy lại lí trí, vội đẩy Hứa Anh Tú ra, khuôn mặt vẫn trong vai tiểu bạch thỏ thẹn thùng, ngại ngùng thủ thỉ...
"Đừng như vậy, đây là trường học..." Trong lòng Lục Chi ngàn vạn lần tạ ơn trời cho lí trí của cô sớm quay lại nếu không đã sớm có lỗi với Lâm Huy rồi..phù, phù, căng thẳng quá căng thẳng...
Hứa Anh Tú cũng không cáu giận, nhưng hình như đáy mắt và nụ cười ẩn sâu một sự tiếc nuối, có điều, nó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự bất cần, ánh mắt nông nổi toát lên vẻ thận trọng nhìn cô:
"Cậu nói cậu thích tôi?"
"Ừm!"Tiểu bạch thỏ ừm to chứng minh năng khiếu làm diễn viên của mình...
Hứa Anh Tú lại hỏi một câu ngoài dự đoán của cô:
"Vậy cậu xem, định chứng minh cho tôi thế nào?"
"..." Lục Chi nhất thời không biết nói gì...lục kịch bản trong đầu..hình như cô chưa tính tới chuyện này,aaa, làm ăn sai sót, đáng chết vạn lần....
Nghĩ một hồi, Lục Chi liền nói đại:"Vậy cậu muốn mình chứng minh thế nào...mới tin là mình thích cậu..?"
Hứa Anh Tú thấy thế cười vuốt tóc cô thân mật, nụ cười lưu manh ẩn ý...
"Con người tôi trước nay không thích dây dưa nhiều vào những thứ chưa rõ ràng, chừng nào cậu chưa ở trước mặt tôi đích thân nói rằng cậu và cậu ta không có gì, tôi mới tin." Đùa sao? Lâm Huy rất thâm hiểm, nhỡ đâu lợi dụng cô gái ngốc nghếch này làm mồi nhử dụ cậu..chẳng phải vẫn thiệt hại sao? Tất nhiên, dù Lục Chi có làm như lời cậu nói ở trước mặt cậu nói rõ ràng với Lâm Huy, thì vấn đề đề phòng cậu vẫn rất cẩn thận, tuyệt đối không để người ta nắm được sơ hở....
Lục Chi biết rằng nếu lần này dụ dỗ được cậu ta thì chắc chắn ngày mai sẽ không thấy cậu ta có mặt ở trường nữa, cho nên không ngại đồng ý với cậu ta:
"Được, ngày mai gặp Lâm Huy, mình chắc chắn sẽ nói vậy."
Hứa Anh Tú càng thản nhiên hơn:"Khỏi cần, lúc chúng ta nói chuyện, cậu ta vẫn luôn ở đây."
"..."
Một sự việc ngoài kịch bản đang diễn ra, không nằm trong tầm kiểm soát của Lục Chi...trái tim cô đập thình thịch, cảm giác tội lỗi cùng lo lắng ngập tràn...chầm chậm quay lại tìm kiếm bóng dáng quen thuộc...
"..."
Giữa sân trường thời tiết vô cùng tươi đẹp, hai nam một nữ tạo ra một bức tranh tiêu biểu cho tình yêu tay ba cũ rích...
Một bóng dáng nam tiêu sái mái tóc đen phất phơ thoảng theo làn gió, dáng vẻ anh tuấn nhàn nhã đút tay vào túi quần nhìn một nữ một nam gần kề cách đó không xa đang thân mật áp sát vào nhau, nữ ánh mắt bi thống tựa như có nỗi oan không thể diễn tả nhìn chàng trai phía xa, nam vẻ mặt đắc ý vô cùng tựa như là người giàu có nhất thế giới, giương oai diễu võ khiêu khích ánh mắt người khác.
"...Sao nào, dám không?"
Lục Chi chợt cảm thấy vô cùng ghê tởm giọng nói hút hồn phát ra từ miệng của Hứa Anh Tú, không thấy gì quyến rũ cả, chỉ toàn bỉ ổi và xảo trá... Nhưng đồng thời cũng réo một hồi chuông nhắc nhở cô...
Cô, có dám không?
Nếu dám, cô sợ rằng Lâm Huy sẽ hiểu lầm, sẽ cảm thấy cô là người con gái tùy tiện, lẳng lơ, rõ ràng luôn miệng nói thích ah, nhưng xem kìa, hiện tại lại thân mật nói với chàng trai khác những câu nói đó...
Còn không dám, chắc chắn Hứa Anh Tú sẽ nghi ngờ, vậy thì kế hoạch cô cất công bỏ ra năm tiết học sắp xếp chu toàn bối cảnh để cho Hứa Anh Tú rời trường sẽ bị cậu ta vạch trần, kế hoạch của cô tan theo mây khói, sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng mới, vậy thì cô sẽ không trả được thù, hơn nữa còn mỗi ngày chạm phải bản mặt trời chu đất diệt của cậu ta, sẽ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy như mấy năm không tắm...thực sự khó chịu..
Lục Chi lấy đầu làm cái cân, cân hai thứ này lên, lập tức cho ra nhận định dứt khoát.
Lâm Huy, lúc đuổi được Hứa Anh Tú đi, nhất định cô sẽ tạ lỗi với anh, kể hết sự thật cho anh nghe, toàn bộ kế hoạch của cô, ưm, cô tin chắc với trí thông minh của anh , nhất định sẽ không cần cô phải nói mà tự động biết thôi! Vì vậy về phần Lâm Huy, Lục Chi đã yên tâm, bây giờ việc trọng đại phải làm chính là khiến Hứa Anh Tú tin tưởng mình
Cô hít vào thở ra lấy lại tâm tình, buông Hứa Anh Tú ra, đi về phía Lâm Huy, vừa đi vừa sắp xếp câu chữ sao cho giảm tỉ lệ khiến Lâm Huy đau buồn xuống thấp nhất có thể.
Cô đứng trước mặt anh, nhìn thằng, anh cũng nhìn cô, mặt vẫn tỏa ra hàn khí âm độ.... nhưng ánh mắt dường như dùng để xem kịch hay...
"Dương Lâm Huy...cậu cũng biết là...ừm, chúng ta chỉ là đóng kịch thôi, chỉ vì không muốn mấy cụ ở nhà lo lắng về chúng ta cho nên vở kịch này đã được bắt đầu mà không một ai biết sự thật...nhưng...tôi đã có người mình thích, bây giờ tôi đã nói sự thực cho cậu ấy biết, để tránh cậu ấy hiểu lầm cho nên bây giờ trước mặt Hứa Anh Tú, tôi muốn chứng minh chúng ta hoàn toàn không có quan hệ gì hết...cậu..." Lục Chi chưa nói hết, Lâm Huy đã bước đi, lách qua người cô, đi về phía Hứa Anh Tú..
Trong đầu Lục Chi bỗng hiện ra cảnh tượng nam chính và nam phụ đấm nhau giành nữ chính xinh đẹp, vừa đấm vừa chửi rất hăng, nữ chính nhanh chân chạy vào can, chẳng may bị cả hai áp đùng nắm đấm vào má, mỗi người một bên, từng giây từng phút phá hủy nhan sắc của nữ chính, kết quả cả hai chia nhau tiền viện phí đóng cho nữ chính sau đó bỏ đi để lại lời nhắn khiến lòng người bi phẫn: Chăm sóc tốt cho mình một chút, cố tìm người đàn ông mà mình yêu thật lòng...hai bọn chúng tôi không xứng với...nhan sắc của cậu...
Sau đó chỉ có tiếng hét ai oán trộn lẫn tiếng khóc của nữ chính xinh đẹp trong nhà vệ sinh, tại bồn cầu của bệnh viện nọ... Hết!
Nghĩ đến đây Lục Chi liền tỉnh, ngay lập tức hướng mắt nhìn bọn họ, xem có phải định diễn theo tình tiết cẩu huyết trong chiếc sọ vô cùng phong phú của cô không...bỗng nhiên lại thấy...Lâm Huy cười nhạt một cái, nói với Hứa Anh Tú:
"Đúng vậy, chúng tôi không có gì cả, cậu bớt phiền phức." Nói xong anh nở nụ cười thần bí rời đi...
Hứa Anh Tú ánh mắt bỗng sâu xa...anh không hiểu, nụ cười kia...là có ý gì..?
Lục Chi thẫn thờ...câu nói đó, cả nụ cười ấy...thật khó hiểu, Lục Chi không hiểu một chút gì hết...
Nhưng có Hứa Anh Tú, cậu ta ít nhất biết, câu nói của Lâm Huy có ẩn ý nhắc lại vết nhơ của anh năm nào...
Lục Chi nhìn anh rời đi, tiếc nuối vô cùng, hối hận vô cùng...bỗng nhiên thấy, căm phẫn ai đó vô cùng...
Cô nở nụ cười quỷ dị bước tới chỗ Hứa Anh Tú, khoác lấy tay cậu ta, lại diễn phim tiểu bạch thỏ dụ trai về hang!
"Đi thôi, hôm nay là sinh nhật mình, mình muốn cậu nếm thử tay nghề nấu ăn của mình, thế nào?"
Lục Chi dẫn Hứa Anh Tú tới một khu chung cư mà gần đây tập đoàn mỹ phẩm J.Ret do ông bố tài hoa xuất chúng của cô mới tiếp quản, vừa bước vào, đã có hai người ra tiếp đón. Một người là nam, tên Vũ Khải Long, biệt danh Rau Cải. Người kia không nói cũng biết, mama Lục Chi-Triệu Ngọc Ân, người được coi là Điêu Thuyền-Mỹ nhân trăng thẹn trong truyền thuyết, được cả tỉnh tán tụng sắc đẹp nguyệt thẹn từ bé đã có khả năng thu hút bạn nam vì quá dịu dàng và xinh gái. Dĩ nhiên, Lục Chi vẫn chính là tuyệt sắc...~~~
Hứa Anh Tú vừa nhìn thấy Ngọc Ân, lập tức lắc đầu cảm thán trong lòng, trong tỉnh E, mỹ nhân thật nhiều đến nỗi nam nhân cũng phải lép vế!
Lục Chi và Ngọc Ân nhanh chóng vào bếp chuẩn bị đồ ăn, phân phó Rau Cải ở phòng khách tiếp đãi Hứa Anh Tú cho tử tế, Rau Cải tuân lệnh, dẫn Hứa Anh Tú vào phòng khách, hai người vô cùng im lặng... Cuối cùng, người đầu tiên mở miệng là Hứa Anh Tú,cậu ta nhìn ngắm xung quanh, các đồ vật đều rất tinh xảo, trang trí rất đẹp mắt, bỗng cậu ta hỏi vu vơ:
"Ở trong này có thứ gì xem được không?"
Rau Cải im lặng, lấy điều khiển tivi, ra, ấn một phát, tivi liền bật, cậu ta lại trở về trang thái trầm mặc..
Hứa Anh Tú: "..."
Một lúc sau, Hứa Anh Tú lại hỏi:
"Cậu tên gì? Lớp mấy? Học trường nào?"
Rau Cải:"Rau Cải mười Ngàn."
Hứa Anh Tú:"..."
Một hồi, cậu quyết định không hỏi nữa, yên lặng, gác chân lên bàn theo thói quen.
"Gác chân trả phí hai mươi xịch một lần, đưa tiền trước!"
"..."
Lục Chi vì căm phẫn Hứa Anh Tú quá mức, nên cái gì cũng không cho Ngọc Ân làm, tự tay nấu mọi thứ, mỗi món đều cho một muôi giấm, một bát muối, một chai tương ớt, một tô hạt tiêu cùng nửa lạng đường, nước ngọt có cocacola trộn thuốc xổ pha chút thuốc ngủ liều mạnh húp phát liền lăn quay ngủ đếch biết trời đất. Sau cùng Lục Chi vẫn thấy không cam tâm, liền đổ thêm ít thuốc khó tiêu hóa có công hiệu trong một tuần vào cốc cocacola của Hứa Anh Tú, sau đó mới hài lòng sai Rau Cải dọn bàn ăn ra
Ngọc Ân từ đầu tới cuối nhìn Lục Chi tới rớt cả hàm, tứ chi không hoạt động nổi... Con gái à, đầu độc thằng cha kia thì cũng phải cho người của chúng ta ít đất để sống chứ..con làm như vậy là hại luôn cả mẹ, hại cả Rau Cải, hại cả chính mình đấy, huhuhuhuhu, bà đây còn chưa ăn sáng....
Hứa Anh Tú mỉm cười gắp miếng súp lơ xào có màu đo đỏ vui mắt, vừa cho vào miệng, lưỡi liền cứng đơ...
Căn nhà yên ắng lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng ực ực uống tu ngọt giòn dã của Hứa Anh Tú...
"Cạch..." Hứa Anh Tú đặt mạnh chiếc cố thủy tinh xuống mặt bàn, đôi mắt híp híp, miệng thở hổn hển, ngay sau đó...cậu ta ngất xỉu...
"Bộp bộp..." Lục Chi vỗ thật mạnh lên đầu cậu ta..
Không có phản ứng!
Cô mỉm cười, rốt cuộc đã thắng lợi, quay sang Ngọc Ân:
"Hàng đâu?"
"Chờ chút!" Một lúc sau, các mỹ nam kinh nghiệm dày dặn được Ngọc Ân cùng Rau Cải sắp xếp ở phòng bên cách vách lập tức đi vào căn hộ có một mỹ nam mười sáu tuổi tuấn tú khinh đời đang ngủ...say
Lục Chi ra lệnh cho bọn chúng khênh Hứa Anh Tú lên giường, sau đó hất hàm nói:
"Làm cẩn thận một chút, phải biết giữ mồm miệng, nếu không nửa đêm nhà các cậu sẽ có sói dữ tấn công lúc đó đừng trách tôi không carh báo sớm. Hừ, các cậu cũng biết năm mười ba tuổi tôi đã làm ra những chuyện gì rồi đấy, đừng để tôi phải ra tay, nếu không thần linh cũng không giúp được các cậu đâu."
Các tiểu mỹ nam vâng vâng dạ dạ vô cùng nghe lời, mẹ kiếp, còn ngoan hơn cả thúy Kiều, yểu điệu hơn cả mỹ nữ. Hừ, Lục Chi ghét nhất là bọn con trai yểu điệu, nhưng lúc này đành bất đắc dĩ thuê bọn chúng để kế hoạch công thành trọn vẹn nhất. Bọn chúng lập tức cởi áo để trần, cởi luôn cả của Hứa Anh Tú ra. Lục Chi xoay người cùng Ngọc Ân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
" Xong việc gửi ảnh cho tôi rồi ném cậu ta ở cổng khu đô thị X, thời gian là năm tiếng, trong ngày hôm nay những bức ảnh này không đăng được lên mạng, hậu quả chính là các cậu gánh!"
Ngày hôm sau, báo chí rầm rầm rộ rộ đưa tin về những bức ảnh nóng, cổng khu đô hị X tràn ngập phóng viên... Tiếc rằng, sáng nay người của bố cô cho biết nhà họ Hứa đã trốn sang Anh lánh nạn, không còn ở tỉnh e nữa, máy bay cũng là máy bay riêng, nên cảng hàng không quốc tế không hề thu thập được thông tin gì, vì vậy ẩn số này đang khiến giới báo chí rầm rộ. Họ khẳng định: Hứa Anh Tú chính là GAYs!
Kết thúc cuộc vui, Lục Chi đến trường với tâm trạng vô cùng hưng phấn, nhưng sự hưng phấn đó không kéo dài được lâu mà càng lúc càng tồi tệ, bởi vì...Lâm Huy nghỉ học!!!!
Lục Chi vội vàng đến nhà Lâm Huy tìm anh, bác giúp việc duy nhất trong nhà nói Lâm Huy sáng sớm đã ra ngoài, Lục Chi trở nên lo lắng, vô cùng lo lắng, sau đó thì tìm hai tiếng đồng hồ không thấy đâu, điện thoại cũng không nhắc máy, Lục Chi bỗng căng thẳng, nhớ anh vô cùng, lại tiếp tục tìm, tìm tới tối muộn....
Rốt cuộc đã nhìn thấy anh...
/76
|