Sáng sớm...
Lục Chi chải chuốt đầu tóc chỉn chu hớn hở sách cặp đến trường.
Hôm nay phải đi học thật sớm thì mới có nhiều thời gian để nói chuyện với Lâm Huy. Hôm trước ở canteen nghe cô nói xong anh không thèm động một lời thừa thãi liền đứng dậy về nhà. Hôm nay nhất định phải bắt anh đối mặt với cô, thừa nhận rằng cô là con gái mới được.
Háo hức nhảy chân sáo ra được đến ngoài cửa bỗng đám người áo đen khoảng hơn hai chục tên từ đâu xuất hiện trước mặt cô. Cô dừng bước, quan sát bọn chúng bằng đôi mắt dò xét đề phòng...
"Muốn gì?" Cô híp mắt nguy hiểm.
Tên đứng giữa hai chân dạng ra ngang vai, tay chắp sau lưng nghiêm giọng nói:"Tiểu thư, chủ tịch có lệnh, hôm nay cô không được đến trường."
"..." Cô tức giận cầm chiếc cặp rỗng sang một bên tay, hất hàm nhìn bọn chúng:
"Cút! nếu không đừng trách nhà họ Vương đãi ngộ không tốt với các người."Cô cuộn tay thành nắm đấm, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đám vệ sĩ sắc mặt vẫn không hề thay đổi, giọng tên vệ sĩ đứng giữa lại ồm ồm vang lên:" Tiểu thư, đề nghị cô quay vào nhà nếu không chúng tôi đành phải sử dụng biện pháp mạnh."
Lục Chi khinh bỉ:"Ha! Mấy người thôi ý hả? Ảo tưởng à?" Không thèm phí lời, Lục Chi len qua đám người đó một cách tự nhiên, thèm vào chấp nhặt chúng, đám vệ sĩ này mới được Vương chủ tịch nhặt về từ thủ đô, không biết gì là phải, hai chục tên này à...hừ, Vương chủ tịch, ngài phải chăng là coi thường con quá rồi?
Lục Chi đang ngang nhiên đi qua bọn chúng, cho bọn chúng một cơ hội không làm liều thì...quả là ngang trái..., bọn chúng không những làm liều mà còn là những tên ngu dốt, không biết điều, không an phận mà lao vào túm lấy cô, cảm giác như muốn bắt sống người vậy.
Hơn hai chục tên lao vào tóm cô, chụp, với, bắt...
Cô nghiêng đầu, né, né, né...
Bọn chúng lại ra sức túm lấy cô, Lục Chi cảm thấy rất mất thời gian, hại đến việc đi học sớm và ảnh hưởng đến công tác nhồi não cho Lâm Huy rằng cô là con gái, thế nên muốn nhanh chóng kết thúc chuyện phiền phức trước mắt này...
Nhờ xương tay rắn chắc mà thiên hạ đồn thổi là có thể một chưởng tẩn vỡ bồn cầu, cô hạ được một số tên đang cật lực bấu váy cô, tung chân lên đạp bay một số tên nữa gần đó, lợi dụng thân hình to bự có sức đàn hồi của tên vệ sĩ béo nào đấy, cô bật lên, đẩy hắn ra phía sau, đè bẹp hai tên không xương gầy xụ, bản thân mình thì dẫm mạnh lên người tên béo khiến hai tên bị đè phía dưới ngất xỉu tại chỗ...
Những âm thanh rên rỉ thê thảm của bọn chúng không ngừng vang lên trong sân nhà của một căn biệt thự uy nghi hoành tráng...
Giải quyết xong mấy tên oắt con không hiểu chuyện thiên hạ, quay mặt lại, cô hơi sững người vì thấy vẫn còn bỏ sót mất một tên..thì ra nãy hăng đánh quá liền quên mất tên to mồm nãy đứng ra nói không cho cô đi học.
Cô ngoắc tay ra hiệu cho hắn phát đòn trước, còn cau mày tỏ ý không hài lòng vì tên này quá chậm chạp...căng thẳng, hắn đang rất căng thẳng, tuy ngoài mặt vẫn biểu hiện như một nam nhân thực thụ, không run sợ trước một con hổ cái như cô, nhưng những giọt mồ hôi và khuôn mặt đang nóng dần đến đỏ lừ của hắn thì thực sự là giấu đầu hở đuôi, hắn chính là quá đỗi căng thẳng, có lẽ hắn có chết cũng không ngờ được cô bé mười sáu tuổi trước mặt hắn lại có thể nhận biết sự căng thẳng của hắn dễ dàng như thế.
Hắn thấy cô ngoắc tay liền đơ vài giây, cuối cùng mở miệng:"...Tiểu thư...sao cô không ra tay...?"
Lục Chi: "..."
Đầu gấu nghe liền không ngứa tai nhưng lại rất đỗi ngứa mắt tên này, chỉ mong sao cái bản mặt của hắn thiếu đi cái mồm. Cô xoay người trong chớp mắt, giậm chân một cái, bẩy chiếc xẻng hót rác trên mặt đất bay lên không trung, trong tích tắc, Lục Chi vung chân lên đá, xẻng hót rác lập tức phang thẳng vào giữa mặt hắn ta...quá nhanh, quá bất ngờ...quá nguy hiểm, có lẽ chỉ đủ thời gian để hắn ta chớp mắt một cái... Xẻng hót rác dính chặt trên khuôn mặt ai đó, khiến hắn ta lăn quay, bất tỉnh nhân sự.
Lục Chi phủi tay, sắc mặt liền thản nhiên như không có chuyện gì, sách cặp lên, chuẩn bị đi học lần hai... Bỗng nhiên...
"Bố..." Vừa mới quay ra, Lục Chi đột ngột đứng hình... Trước mặt chính là ông bố điển trai điềm tĩnh thường ngày của mình, đằng sau lại thêm hơn năm chục 'em bé' sumo tròn trĩnh, chúng nhìn cô như muốn nuốt chửng vậy.
"Mọi người nhìn rõ cách đánh của nó chưa?" Vương chủ tịch liếc ra sau hỏi đám sumo ục ịch kia...
"Rõ." Tiếng động long trời lún đất vang lên, vọng cả ra phía xa...không hổ là ăn to nói lớn...
Lục Chi: "..."
"Lục Chi, hôm nay con không thoát được đâu, có muốn đấu thử không?" Chủ tịch Vương châm thuốc thản nhiên nói...
"Bố..." Cô tức nghẹn, cô biết, một khi ông ra tay thì cô có ôm bắp đùi quỳ lạy cũng chẳng có tác dụng gì... Thật quá đáng, ông đúng là nham kế thâm hiểm, ban đầu cho hai mươi tên kia rõ ràng là để nhử mồi cô, cho lũ sumo này đứng phía xa nhìn kĩ những đòn đánh của cô cho rõ, sau đó thì ...khổ nỗi tại sao cô lại ngu thế nhỉ, lẽ ra từ lúc hai chục tên này đứng chặn đường cô phải hiểu ra rồi chứ, bởi vì nếu muốn chặn cô thì cho dù năm mươi tên vệ sĩ cũng chưa đủ làm đối thủ, Vương lão gia đương nhiên biết điều này cơ mà...chỉ tại cô quá ngốc nghếch làm việc theo cảm tính nên chẳng để ý nhiều, chủ tịch lợi dụng sơ hở của cô để thuận lợi đưa cô vào tròng... Bây giờ cô có muốn đối phó với những tên này quả là khó khăn...vì quyền pháp của cô bị người ta nhìn thấu hết rồi còn đâu...
Biết thế nhưng Lục Chi bẩm sinh là đứa trẻ cứng đầu, không thắng cô thì đừng tưởng cô sẽ khuất phục...
Cô ức chế tột độ, sử dụng tốc độ thần thánh lao vào một mình chọi năm chục tên sumo, miệng gào:"Bố tránh ra!"
Cuộc chiến cuối cùng bùng nổ!
Trái ngược với cuộc bùng nổ thế chiến tại nhà của gia đình họ Vương, gia đình họ Dương cực kì cực kì là yên bình phẳng lặng, phong cảnh lại không thể nào tuyệt mỹ hơn, tựa như một bức tranh thiên nhiên kì quan khi xem khó tránh khỏi trầm trồ vậy.
Lâm Huy đang sải chân bước về phía cổng lớn, rồi đột nhiên bước chân dừng lại vì trong không gian tĩnh mịch như vậy mà có tiếng nói cất lên..tiếng nói quen thuộc...
"Hôm nay con không cần đến trường, lát nữa sẽ đi gặp vị hôn thê của con." Chủ tịch Dương nhìn qua trông có vẻ giống người trung niên ngoài năm mươi, nhưng thực chất khuôn mặt ấy tồn tại đến bây mới ngoại tứ tuần nên giọng nói cũng không hề già nua, đậm chất chững chạc.
Lâm Huy dừng bước, tay đút túi quần, lại dửng dưng quay vào nhà.
"Con biết rồi."
Ở khía cạnh nào đó, Lâm Huy đúng là mẫu con trai lí tưởng của mọi gia đình. Dương lão gia cũng có thể coi là có phúc...
"Không! Thả con ra, mấy người ỷ đông hiếp yếu, con không phục không phục, thả raaaaaaa!!!!!!!!!!"
"Rầm!" Cô tức giận dùng tay đấm cửa phòng....thế nào mà trên cửa phòng lập tức xuất hiện lỗ hổng không hề nhỏ, nhìn qua kiệt tác của mình, cô biết được bên ngoài không chỉ có chục tên sumo và vệ sĩ đứng canh mà ngay cả cửa phòng cũng bị quấn dây xích bạc lằng nhằng...
"T..tiểu thư...xích được bao quanh rồi, dù cô có đấm vỡ cánh cửa thì cũng không phá được xích bạc đâu..." Một tên vệ sĩ ngó vào trong nhìn Lục Chi, nói giọng sợ sệt... Lục Chi ngứa mắt, liền thò nắm đấm phang vào đúng con mắt trái của hắn ta...hắn vinh hạnh nhận cú đấm, không gì cũng lăn quay ra đất...vẻ mặt chột một bên mắt quả thật là khó coi...
"Rầm!" Lục Chi lại phát tiết, dùng chân đá cửa để thể hiện nỗi tức giận của mình
Chủ tịch Vương...được lắm, con thề trong vòng hai tiếng sẽ không thèm nói chuyện với ngài, hừ!
Nằm một lúc, Lục Chi lại cảm thấy không cam tâm, cô vục dậy. Không được! Không thể khuất phục chủ tịch Vương một cách dễ dãi như vậy được. Tóm lại là, cuộc gặp lần này, cô sẽ không phải là nữ chính!
Cô nhấc máy gọi cho Ngọc Ân...
Đến chín giờ, cuối cùng thì những sợi dây xích chằng chịt cũng được tháo ra, ngay sau khi xích được gỡ xuống, cánh cửa như không còn sức chịu đựng liền áp xuống nền đất, trước ánh mắt đau lòng của mọi người mà sụp đổ...vinh quang...
Thật tội nghiệp! Mô Phật!
Lục Chi bị bắt trang điểm, làm tóc, mặc váy, giống như một người con gái thực thụ. Khó chịu để người khác sờ lần mặt mình lâu như vậy, cuối cùng thiên nga cũng hóa tiểu long nữ, nhưng nếu nói thành tiên giới đệ nhất mỹ nữ thì lại càng đúng hơn. Sắc đẹp quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành này đúng là vạn năm có một. Đám con trai nhìn vào chỉ còn cách rớt nước rãi đau lòng thầm chê mình không xứng với một tiểu mỹ nhân sắc đẹp hơn người này mà thôi.
Váy liền sắc xanh màu trời, Lục Chi khoác lên người có thể ví như một tiên nữ của mùa thu mang cho người khác một cảm giác bình yên đến vô tận. Tóc đen óng mượt xõa ngang vai, một nửa hất ra trước, nửa chải thẳng giữ nguyên đằng sau, tà váy dù ngắn nhưng vô cùng thướt tha, đường cong bé nhỏ non nớt của tuổi mười sáu ẩn hiện, cặp đùi trắng, dài, vừa nhìn đã có cảm tình ++ Cánh tay pha chút ren thể hiện sự tinh tế, kiểu tay lỡ càng làm cho vẻ đẹp của người con gái này thêm trang trọng, thanh khiết, kiều diễm, có phần trưởng thành, mê hoặc......
Không một ai không ngạc nhiên vì vẻ đẹp này, không một ai không rung động trước vẻ đẹp ấy...
Dù biết con gái lúc không trang điểm cũng là một tiểu mỹ nhân khiến lòng người say đắm...nhưng không ngờ lúc trang điểm vào còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của ông. Vương Chí Hùng đắc ý hãnh diện nhìn con gái yêu quí.
Chiếc mercedes s600 Pullman Guar với giá cực khủng phóng hiên ngang trên con đường cái rộng lớn khiến bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ xe lẫn tò mò...lẽ nào Chủ tịch nước xuất hành?
Nó nhanh chóng dừng tại một nhà hàng năm sao sang trọng lấp lánh và tinh tế. Trong xe, một người con gái tuyệt sắc Tây Thi bước xuống, ánh mắt mọi người muốn rời nhưng cũng không kiềm được, vẫn dán mắt vào, thưởng thức cái đẹp trước mắt...vậy mà vừa bước xuống xe, Lục Chi liền...hùng hổ vứt guốc xông vào...
Mọi người: "..."
Lục Chi nhanh chóng lên tầng sáu, khu vực ViP dành cho người lắm tiền, thích những thứ xa xỉ.
Lục Chi vừa bước vào tầng sáu lộng lẫy được một tẹo, đang tìm phòng cần vào thì đột nhiên cô nhìn thấy trong tấm kính gần đó, phản chiếu lại hình ảnh của tên áo đen nào đó, hắn ta hết sức lén lút, hình như...mục tiêu chính là cô...
Vương lão gia! Ngài mấy tuổi rồi còn dùng trò này? Chẳng lẽ giao ước lần này quan trọng đến nỗi cần cử người theo dõi thì ngài mới vừa lòng ư?
Cô vẫn bình thản đi tiếp, miệng hơi hé cười, sau đó liền bước vào căn phòng được chỉ định, mau chóng đóng cửa lại như không có gì xảy ra.
"Chủ tịch! Tiểu thư vào rồi ạ." Tên áo đen chính là vệ sĩ riêng của Vương chủ tịch, gọi điện đến thông báo tình hình cho Vương Chí Hùng biết.
"Đợi lúc nào thằng tiểu tử nhà bên kia đến rồi thì về, chỉ cần chắc là chúng nó đã chạm mặt nhau là được, còn nói chuyện hay trốn đi là chuyện của chúng nó." Giọng nói bên kia có phần uể oải.
"Vâng, thưa chủ tịch!" Ông ta có một chút lơ đãng vì cô phục vụ xinh đẹp nào đó đi qua, nhìn ông bằng ánh quỷ dị...
"Mẹ! Thay quần áo nhanh lên!" Lục Chi vừa vào đã thúc giục Ngọc Ân trong đó, làm cô nàng đang uống chè phụt hết ra từ lỗ mũi...
Hai người cứ thế hoán đổi thân phận cho nhau.
Hai cô gái vừa thay quần áo xong chưa đầy hai phút thì một chàng trai bước vào, diện mạo bình thường, cái gì cũng bình thường, thoạt nhìn thì cho dù mặc quần áo đẹp đến mấy, sang trọng đến mấy cũng không tôn lên được cái gì.
Cậu thanh niên bước vào giống như cách mà Lục Chi đã bước vào, và cũng ngay lúc đó, nhiệm vụ của ai kia hoàn thành...
"Báo cáo chủ tịch, tiểu tử..à quên, Dương thiếu gia đến rồi ạ." Ông vệ sĩ trình bày xong, mau chóng được ban lệnh về nhà nghỉ ngơi, tháng này tăng tiền lương cho. Ông ta thế là hí hửng cúp máy.
"Ơ...cho hỏi...ai là Lục Chi..?" Cậu thanh niên bước vào, thấy hai cô gái nhan sắc khác nhau một trời một vực thì gãi đầu ngây ngô hỏi.
"A...a..nó...à, cậu ấy là Lục Chi..tôi..là Ngọc Ân..b..bạn Lục Chi...." Lục Chi chột dạ chỉ lung tung, may sao vẫn chỉ đúng người cần chỉ. Ngọc Ân giật mình cười trừ...
"Haha, đúng đúng, tôi là N...Lục Chi, haha Lục Chi là tôi, là tôi...haha.." Ngọc Ân nhe răng gượng cười...
Lục Chi: "..."
"Tôi là vị hôn phu của cô đấy!" Thanh niên vỗ ngực nét mặt tự hào nói.
Ngọc Ân :"Haha..."
Thanh niên: "Haha"
Lục Chi: "..."
Trong lúc 'bệnh tâm thần' của Ngọc Ân đột nhiên phát tác, lại xui xẻo sao gặp đúng tri kỉ là anh chàng thanh niên đây, thế là bệnh tâm thần dần dần được hình thành trong căn phòng, Lục Chi chuồn ra ngoài sớm để tránh bị lây bệnh, cô còn phải về trường gặp Lâm Huy nữa...
Lục Chi ra đến thang máy, ấn nút chờ. Ngó nghiêng xem tên vệ sĩ ban nãy còn ở đây không.
"Ting!" Thang máy mở ra, cô không để ý đâm sầm vào người nào đó rồi thế nào mà lại cảm nhận được mùi hương...thật thơm...phất phơ có mùi của húng quế, lại có hương cay thoảng của gỗ thơm...Lục Chi cứ không dời được...sau đó liền dán chặt vào người ta!
Người ta: "..."
Anh lạnh nhạt đẩy cô ra. Lúc này, Lục Chi bỗng nhìn vào tên đó....
Gương mặt tuấn tú, đôi mắt nâu sẫm, sống mũi thẳng tưng, khuôn miệng hồng hào quyến rũ... Chà! Anh chàng này chính là chàng trai đẹp hơn mỹ nhân trong truyền thuyết đây mà... Sau đó cô bất ngờ trợn mắt há mồm nhìn anh, người này không phải là...
"Sao cậu không đi học?...Đi đâu vậy?" Chà, tâm linh tương thông nha, ông trời ơi, đây lẽ nào là duyên phận trong truyền thuyết?
Anh vẫn bình thản bước qua cô, lời lẽ không to, đủ nghe:" Kiểm tra!"
Không thèm liếc cô cơ à? Chẳng lẽ anh tốt với con gái một chút thì trái đất nổ tung à???
Mặc kệ, cô mặt dày chạy theo:" Đi với!"
Anh không để ý đến cô, tiếp tục đi.
Lục Chi đi theo anh, hai người dừng lại trước một căn phòng vip sang trọng, nhìn cánh cửa được mạ vàng đầy xa xỉ đó, cô cứ cảm thấy quen quen... Đang lục lọi kí ức bỗng cô thấy anh úp hai bàn tay kim cương của mình vào cánh cửa, ngó vào bên trong qua một phần kính trên nó
"Cậu...làm gì đấy...?" Cô nhất thời kinh ngạc...cứ như cùng anh đi bắt gian....
"Kiểm tra." Anh liếc ánh mắt 'đừng làm phiền tôi' qua cho cô, nhưng cô không để ý.
"Sao cậu không vào thẳng? Kiểm tra gì thế?"
Lâm Huy bất lực chép miệng giải thích:"Hôm nay tôi có hẹn với một cô gái,chính là vị hôn thê của tôi, vì không muốn gặp cho nên thoái thác cho người khác, giờ tới kiểm tra" Anh nhìn bộ mặt ngây ngô trắng bệch bị phấn son che mờ của cô thì nhếch miệng, nói đến thế mà cô nàng này vẫn không hiểu thì anh muốn độn thổ ngay tức thời đấy.
Lâm Huy là ai nào? Đương nhiên là Lâm Huy rồi! Lâm Huy thường ngày rất thông minh, cho nên câu nói nào cũng đầy ẩn ý, nhưng câu nói vừa rồi chắc chắn người khác nghe vào sẽ thấy vô cùng bất logic, lại còn cảm thấy anh rất rảnh rỗi nữa, nhưng mà thật ra đều là chủ ý của anh cả. Bởi vì Lục Chi là nữ nhân ngốc nghếch, cho nên anh cũng không thèm nói những lời sâu xa mất công cô không hiểu dịch cả tháng cũng không nghĩ được anh nói cái gì, cho nên anh cứ nói thẳng, nói thẳng là dễ hiểu nhất.
Mục đích Lâm Huy tới đây hôm nay chính là để gián tiếp nói cho Lục Chi biết mình chính là vị hôn phu của cô ấy, để vị nữ đầu gấu này có thể dễ dàng khi về nhà ăn nói với cha. Nếu không, dựa vào những cuộc nói chuyện gần đây giữa anh với cô đủ để hiểu cô là người qua loa đại khái, sẽ không hề lưu tâm tới vấn đề nút thắt này, cho nên đành cất công tới một chuyến, cũng biết cô sẽ không đích thân ra mặt mà nhờ người khác, cho nên anh cũng nhờ người khác tới thay mình, nếu không thì uy danh mười mấy năm nay của anh sẽ bị vùi bởi vì cái tiếng :'bị vị hôn thê lừa, không phân biệt được đâu là hôn thê thật, đâu à hôn thê giả' sao? Chính vì vậy, mọi thứ đã được Lâm Huy sắp đặt sẵn. Anh luôn làm chủ trong mọi tình huống.
Lục Chi thất kinh nãy giờ, chuyện gì thế này?
Lẽ nào...?
Lâm Huy chính là...ặc, vị hôn phu của cô?
Thấy anh đi, cô liền co cẳng chạy theo, quyết định để cho một mình mình biết bí mật này, chỉ một mình cô biết là đủ rồi, cô nghĩ Lâm Huy không cần biết đâu, đến thời cơ cô sẽ nói ra. Nhưng cô nàng này thực sự là không biết, con người đẹp trai kia hoàn toàn đã biết trước cả cô rồi...
Cô đi bên cạnh anh:" T..tại sao cậu lại không thích gặp người ta..?"
Anh lảng đi! Không trả lời. Lẽ nào phải nói với cô rằng: tôi biết thế nào cô vợ tương lai ngốc nghếch của mình cũng không chịu đi nên nếu tôi vào đó thì chẳng lẽ phải gặp một cô vợ tương lai giả mạo sao? à...
Thấy anh không trả lời cô vội chuyển sang câu khác thực tế hơn:"Thế cậu thấy vợ tương lai của mình thế nào? Có nhìn kĩ chưa?"
Anh nhịn cười:" Thế cậu thấy sao?"
Cô cười phóng khoáng tiếp lại:" Tôi hả? Vợ cậu hiền thục đoan trang, nết na tài giỏi, cầm kì thi họa cái gì cũng biết, con trai quỳ dưới chân cô ấy cần cẩu xúc lên cũng phải mỏi, cậu đúng là có phước, tôi được nghe nhiều về Vương tiểu thư lắm đó....thế cậu thấy sao? Thấy cô ấy thế nào, hợp gu cậu không?" Phải, phải, thấy tôi thế nào? Lục Chi hí hửng dỏng tai nghe.
"Nếu đúng như lời cậu nói thì cô ta đúng là mẫu người tôi đang tìm kiếm, lấy về làm vợ chắc chắn sẽ sống rất hòa thuận, nhìn qua cũng rất xinh xắn..." Anh liếc nhìn cô...
Lòng cô trùng xuống!
Anh nhếch môi, lại vu vơ nhìn đôi mắt đẹp đẽ tinh khiết như giọt nước dịu dàng kia, lặng lẽ nói:..."...Nhưng hình như không xinh bằng cậu."
Cô bất chợt ngẩng đầu, lòng bừng sáng!
Hớn hở khoác tay anh, mùi hương ấy lại luồn vào, đánh thức khứu giác của cô, tí tởn nói:" Lâm Huy, tôi thích cậu."
Anh khó chịu nhưng cũng không gạt tay cô ra nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, dở khóc dở cười:"Tránh ra, tôi không thích cậu!"
Cô gật đầu lia lịa:"Tôi biết!"
"..."...==
"Ting!" Không biết hai người họ đã đứng trước thang máy từ lúc nào. Thang máy mở ra, một người đàn ông quen thuộc ngẩng đầu lên, hốt hoảng khi nhìn thấy cô...
"T..tiểu..."
Cô nhận ra ngay tên này, là tên theo dõi cô chứ còn ai...
Cô theo đà đẩy anh vào thang máy khác:" Cậu đi thang máy khác đi nhé..nghe lời đi..." Đẩy xong, cô bước vào thang máy có ông già kia.
"Hừ!" Anh khó chịu hừ mũi một tiếng, hít thở đều để không nhả khói...
Sau đó, bỗng bật cười... Tại sao lại tức giận? Hình như từ bé tới lớn chưa chuyện gì làm anh tức giận cả...chỉ vì, cô gái này sao?
Hừm, thú vị!
"Bác không được nói chuyện này với bố tôi." Cô đem lời đe dọa ông ta.
Ông ta cúi đầu, không dám chắc...
Thang máy xuống đến tầng ba, cô sốt ruột:"Này, bác trả lời đi."
Ông ta lắp bắp:"..Hay..tiểu thư đánh tôi ngất đi, lúc tỉnh dậy chắc sẽ không nhớ gì đâu..."
Cô xoa cằm...ý này cũng được nhỉ...sau đó...
"Đi thôi!" Xuống thang máy, cô thấy anh đợi ở quầy lễ tân liền khoác tay anh rất tự nhiên, lại tham lam ngửi mùi hương mê hoặc trên người anh...
"Ông bác kia đâu?" Anh bỗng hỏi
"Xuống...tầng hầm, người quen gọi...mà kệ đi, tôi tiễn ông ta xuống đấy rồi,..." Cô lắp bắp.
Nghe xem, câu nói dối của cô chẳng sáng tạo tẹo nào, anh nghe xong liền nhận ra hết đầu đuôi, chỉ là không chấp nhận cô lại nói dối như vậy, sau này có phải lấy nhau thật thì anh cũng chẳng tài nào bình tĩnh nổi...
Gạt tay cô ra, anh chạy xuống tầng hầm. Cô hốt hoảng chạy theo...
Biết ngay mà!
Xuống đến nơi, thân xác ông ta đập ngay và mắt anh. Vác ông ta lên, ánh mắt tối tăm phát ra những từ lãnh khốc, lại đậm chất châm biếm:
"Cho cậu một câu, nói dối cũng là bệnh, nói dối càng nhiều càng nhanh chết, sức lan tỏa của nó còn phi thường hơn cả HIV, phòng tránh tốt một chút."
"Không...không phải, cậu hiểu lầm, tôi không cố ý đánh..."
"Cậu không cần nói gì cả, không cố ý đánh tức là vẫn đánh...đầu gấu, tội của cậu không nhỏ đâu..."Anh lắc đầu, vẻ mặt vô tình rời đi.
Nhìn bóng lưng khỏe khoắn vác một ông già ngoài bốn mươi, trong lòng cô thật sự rối rắm khôn nguôi, không biết nên làm gì bây giờ...lần này chọc ai không chọc, chọc đúng người mình thích...aiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii cô phải làm gì aaaaaaaaaaaa
Lục Chi chải chuốt đầu tóc chỉn chu hớn hở sách cặp đến trường.
Hôm nay phải đi học thật sớm thì mới có nhiều thời gian để nói chuyện với Lâm Huy. Hôm trước ở canteen nghe cô nói xong anh không thèm động một lời thừa thãi liền đứng dậy về nhà. Hôm nay nhất định phải bắt anh đối mặt với cô, thừa nhận rằng cô là con gái mới được.
Háo hức nhảy chân sáo ra được đến ngoài cửa bỗng đám người áo đen khoảng hơn hai chục tên từ đâu xuất hiện trước mặt cô. Cô dừng bước, quan sát bọn chúng bằng đôi mắt dò xét đề phòng...
"Muốn gì?" Cô híp mắt nguy hiểm.
Tên đứng giữa hai chân dạng ra ngang vai, tay chắp sau lưng nghiêm giọng nói:"Tiểu thư, chủ tịch có lệnh, hôm nay cô không được đến trường."
"..." Cô tức giận cầm chiếc cặp rỗng sang một bên tay, hất hàm nhìn bọn chúng:
"Cút! nếu không đừng trách nhà họ Vương đãi ngộ không tốt với các người."Cô cuộn tay thành nắm đấm, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đám vệ sĩ sắc mặt vẫn không hề thay đổi, giọng tên vệ sĩ đứng giữa lại ồm ồm vang lên:" Tiểu thư, đề nghị cô quay vào nhà nếu không chúng tôi đành phải sử dụng biện pháp mạnh."
Lục Chi khinh bỉ:"Ha! Mấy người thôi ý hả? Ảo tưởng à?" Không thèm phí lời, Lục Chi len qua đám người đó một cách tự nhiên, thèm vào chấp nhặt chúng, đám vệ sĩ này mới được Vương chủ tịch nhặt về từ thủ đô, không biết gì là phải, hai chục tên này à...hừ, Vương chủ tịch, ngài phải chăng là coi thường con quá rồi?
Lục Chi đang ngang nhiên đi qua bọn chúng, cho bọn chúng một cơ hội không làm liều thì...quả là ngang trái..., bọn chúng không những làm liều mà còn là những tên ngu dốt, không biết điều, không an phận mà lao vào túm lấy cô, cảm giác như muốn bắt sống người vậy.
Hơn hai chục tên lao vào tóm cô, chụp, với, bắt...
Cô nghiêng đầu, né, né, né...
Bọn chúng lại ra sức túm lấy cô, Lục Chi cảm thấy rất mất thời gian, hại đến việc đi học sớm và ảnh hưởng đến công tác nhồi não cho Lâm Huy rằng cô là con gái, thế nên muốn nhanh chóng kết thúc chuyện phiền phức trước mắt này...
Nhờ xương tay rắn chắc mà thiên hạ đồn thổi là có thể một chưởng tẩn vỡ bồn cầu, cô hạ được một số tên đang cật lực bấu váy cô, tung chân lên đạp bay một số tên nữa gần đó, lợi dụng thân hình to bự có sức đàn hồi của tên vệ sĩ béo nào đấy, cô bật lên, đẩy hắn ra phía sau, đè bẹp hai tên không xương gầy xụ, bản thân mình thì dẫm mạnh lên người tên béo khiến hai tên bị đè phía dưới ngất xỉu tại chỗ...
Những âm thanh rên rỉ thê thảm của bọn chúng không ngừng vang lên trong sân nhà của một căn biệt thự uy nghi hoành tráng...
Giải quyết xong mấy tên oắt con không hiểu chuyện thiên hạ, quay mặt lại, cô hơi sững người vì thấy vẫn còn bỏ sót mất một tên..thì ra nãy hăng đánh quá liền quên mất tên to mồm nãy đứng ra nói không cho cô đi học.
Cô ngoắc tay ra hiệu cho hắn phát đòn trước, còn cau mày tỏ ý không hài lòng vì tên này quá chậm chạp...căng thẳng, hắn đang rất căng thẳng, tuy ngoài mặt vẫn biểu hiện như một nam nhân thực thụ, không run sợ trước một con hổ cái như cô, nhưng những giọt mồ hôi và khuôn mặt đang nóng dần đến đỏ lừ của hắn thì thực sự là giấu đầu hở đuôi, hắn chính là quá đỗi căng thẳng, có lẽ hắn có chết cũng không ngờ được cô bé mười sáu tuổi trước mặt hắn lại có thể nhận biết sự căng thẳng của hắn dễ dàng như thế.
Hắn thấy cô ngoắc tay liền đơ vài giây, cuối cùng mở miệng:"...Tiểu thư...sao cô không ra tay...?"
Lục Chi: "..."
Đầu gấu nghe liền không ngứa tai nhưng lại rất đỗi ngứa mắt tên này, chỉ mong sao cái bản mặt của hắn thiếu đi cái mồm. Cô xoay người trong chớp mắt, giậm chân một cái, bẩy chiếc xẻng hót rác trên mặt đất bay lên không trung, trong tích tắc, Lục Chi vung chân lên đá, xẻng hót rác lập tức phang thẳng vào giữa mặt hắn ta...quá nhanh, quá bất ngờ...quá nguy hiểm, có lẽ chỉ đủ thời gian để hắn ta chớp mắt một cái... Xẻng hót rác dính chặt trên khuôn mặt ai đó, khiến hắn ta lăn quay, bất tỉnh nhân sự.
Lục Chi phủi tay, sắc mặt liền thản nhiên như không có chuyện gì, sách cặp lên, chuẩn bị đi học lần hai... Bỗng nhiên...
"Bố..." Vừa mới quay ra, Lục Chi đột ngột đứng hình... Trước mặt chính là ông bố điển trai điềm tĩnh thường ngày của mình, đằng sau lại thêm hơn năm chục 'em bé' sumo tròn trĩnh, chúng nhìn cô như muốn nuốt chửng vậy.
"Mọi người nhìn rõ cách đánh của nó chưa?" Vương chủ tịch liếc ra sau hỏi đám sumo ục ịch kia...
"Rõ." Tiếng động long trời lún đất vang lên, vọng cả ra phía xa...không hổ là ăn to nói lớn...
Lục Chi: "..."
"Lục Chi, hôm nay con không thoát được đâu, có muốn đấu thử không?" Chủ tịch Vương châm thuốc thản nhiên nói...
"Bố..." Cô tức nghẹn, cô biết, một khi ông ra tay thì cô có ôm bắp đùi quỳ lạy cũng chẳng có tác dụng gì... Thật quá đáng, ông đúng là nham kế thâm hiểm, ban đầu cho hai mươi tên kia rõ ràng là để nhử mồi cô, cho lũ sumo này đứng phía xa nhìn kĩ những đòn đánh của cô cho rõ, sau đó thì ...khổ nỗi tại sao cô lại ngu thế nhỉ, lẽ ra từ lúc hai chục tên này đứng chặn đường cô phải hiểu ra rồi chứ, bởi vì nếu muốn chặn cô thì cho dù năm mươi tên vệ sĩ cũng chưa đủ làm đối thủ, Vương lão gia đương nhiên biết điều này cơ mà...chỉ tại cô quá ngốc nghếch làm việc theo cảm tính nên chẳng để ý nhiều, chủ tịch lợi dụng sơ hở của cô để thuận lợi đưa cô vào tròng... Bây giờ cô có muốn đối phó với những tên này quả là khó khăn...vì quyền pháp của cô bị người ta nhìn thấu hết rồi còn đâu...
Biết thế nhưng Lục Chi bẩm sinh là đứa trẻ cứng đầu, không thắng cô thì đừng tưởng cô sẽ khuất phục...
Cô ức chế tột độ, sử dụng tốc độ thần thánh lao vào một mình chọi năm chục tên sumo, miệng gào:"Bố tránh ra!"
Cuộc chiến cuối cùng bùng nổ!
Trái ngược với cuộc bùng nổ thế chiến tại nhà của gia đình họ Vương, gia đình họ Dương cực kì cực kì là yên bình phẳng lặng, phong cảnh lại không thể nào tuyệt mỹ hơn, tựa như một bức tranh thiên nhiên kì quan khi xem khó tránh khỏi trầm trồ vậy.
Lâm Huy đang sải chân bước về phía cổng lớn, rồi đột nhiên bước chân dừng lại vì trong không gian tĩnh mịch như vậy mà có tiếng nói cất lên..tiếng nói quen thuộc...
"Hôm nay con không cần đến trường, lát nữa sẽ đi gặp vị hôn thê của con." Chủ tịch Dương nhìn qua trông có vẻ giống người trung niên ngoài năm mươi, nhưng thực chất khuôn mặt ấy tồn tại đến bây mới ngoại tứ tuần nên giọng nói cũng không hề già nua, đậm chất chững chạc.
Lâm Huy dừng bước, tay đút túi quần, lại dửng dưng quay vào nhà.
"Con biết rồi."
Ở khía cạnh nào đó, Lâm Huy đúng là mẫu con trai lí tưởng của mọi gia đình. Dương lão gia cũng có thể coi là có phúc...
"Không! Thả con ra, mấy người ỷ đông hiếp yếu, con không phục không phục, thả raaaaaaa!!!!!!!!!!"
"Rầm!" Cô tức giận dùng tay đấm cửa phòng....thế nào mà trên cửa phòng lập tức xuất hiện lỗ hổng không hề nhỏ, nhìn qua kiệt tác của mình, cô biết được bên ngoài không chỉ có chục tên sumo và vệ sĩ đứng canh mà ngay cả cửa phòng cũng bị quấn dây xích bạc lằng nhằng...
"T..tiểu thư...xích được bao quanh rồi, dù cô có đấm vỡ cánh cửa thì cũng không phá được xích bạc đâu..." Một tên vệ sĩ ngó vào trong nhìn Lục Chi, nói giọng sợ sệt... Lục Chi ngứa mắt, liền thò nắm đấm phang vào đúng con mắt trái của hắn ta...hắn vinh hạnh nhận cú đấm, không gì cũng lăn quay ra đất...vẻ mặt chột một bên mắt quả thật là khó coi...
"Rầm!" Lục Chi lại phát tiết, dùng chân đá cửa để thể hiện nỗi tức giận của mình
Chủ tịch Vương...được lắm, con thề trong vòng hai tiếng sẽ không thèm nói chuyện với ngài, hừ!
Nằm một lúc, Lục Chi lại cảm thấy không cam tâm, cô vục dậy. Không được! Không thể khuất phục chủ tịch Vương một cách dễ dãi như vậy được. Tóm lại là, cuộc gặp lần này, cô sẽ không phải là nữ chính!
Cô nhấc máy gọi cho Ngọc Ân...
Đến chín giờ, cuối cùng thì những sợi dây xích chằng chịt cũng được tháo ra, ngay sau khi xích được gỡ xuống, cánh cửa như không còn sức chịu đựng liền áp xuống nền đất, trước ánh mắt đau lòng của mọi người mà sụp đổ...vinh quang...
Thật tội nghiệp! Mô Phật!
Lục Chi bị bắt trang điểm, làm tóc, mặc váy, giống như một người con gái thực thụ. Khó chịu để người khác sờ lần mặt mình lâu như vậy, cuối cùng thiên nga cũng hóa tiểu long nữ, nhưng nếu nói thành tiên giới đệ nhất mỹ nữ thì lại càng đúng hơn. Sắc đẹp quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành này đúng là vạn năm có một. Đám con trai nhìn vào chỉ còn cách rớt nước rãi đau lòng thầm chê mình không xứng với một tiểu mỹ nhân sắc đẹp hơn người này mà thôi.
Váy liền sắc xanh màu trời, Lục Chi khoác lên người có thể ví như một tiên nữ của mùa thu mang cho người khác một cảm giác bình yên đến vô tận. Tóc đen óng mượt xõa ngang vai, một nửa hất ra trước, nửa chải thẳng giữ nguyên đằng sau, tà váy dù ngắn nhưng vô cùng thướt tha, đường cong bé nhỏ non nớt của tuổi mười sáu ẩn hiện, cặp đùi trắng, dài, vừa nhìn đã có cảm tình ++ Cánh tay pha chút ren thể hiện sự tinh tế, kiểu tay lỡ càng làm cho vẻ đẹp của người con gái này thêm trang trọng, thanh khiết, kiều diễm, có phần trưởng thành, mê hoặc......
Không một ai không ngạc nhiên vì vẻ đẹp này, không một ai không rung động trước vẻ đẹp ấy...
Dù biết con gái lúc không trang điểm cũng là một tiểu mỹ nhân khiến lòng người say đắm...nhưng không ngờ lúc trang điểm vào còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của ông. Vương Chí Hùng đắc ý hãnh diện nhìn con gái yêu quí.
Chiếc mercedes s600 Pullman Guar với giá cực khủng phóng hiên ngang trên con đường cái rộng lớn khiến bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ xe lẫn tò mò...lẽ nào Chủ tịch nước xuất hành?
Nó nhanh chóng dừng tại một nhà hàng năm sao sang trọng lấp lánh và tinh tế. Trong xe, một người con gái tuyệt sắc Tây Thi bước xuống, ánh mắt mọi người muốn rời nhưng cũng không kiềm được, vẫn dán mắt vào, thưởng thức cái đẹp trước mắt...vậy mà vừa bước xuống xe, Lục Chi liền...hùng hổ vứt guốc xông vào...
Mọi người: "..."
Lục Chi nhanh chóng lên tầng sáu, khu vực ViP dành cho người lắm tiền, thích những thứ xa xỉ.
Lục Chi vừa bước vào tầng sáu lộng lẫy được một tẹo, đang tìm phòng cần vào thì đột nhiên cô nhìn thấy trong tấm kính gần đó, phản chiếu lại hình ảnh của tên áo đen nào đó, hắn ta hết sức lén lút, hình như...mục tiêu chính là cô...
Vương lão gia! Ngài mấy tuổi rồi còn dùng trò này? Chẳng lẽ giao ước lần này quan trọng đến nỗi cần cử người theo dõi thì ngài mới vừa lòng ư?
Cô vẫn bình thản đi tiếp, miệng hơi hé cười, sau đó liền bước vào căn phòng được chỉ định, mau chóng đóng cửa lại như không có gì xảy ra.
"Chủ tịch! Tiểu thư vào rồi ạ." Tên áo đen chính là vệ sĩ riêng của Vương chủ tịch, gọi điện đến thông báo tình hình cho Vương Chí Hùng biết.
"Đợi lúc nào thằng tiểu tử nhà bên kia đến rồi thì về, chỉ cần chắc là chúng nó đã chạm mặt nhau là được, còn nói chuyện hay trốn đi là chuyện của chúng nó." Giọng nói bên kia có phần uể oải.
"Vâng, thưa chủ tịch!" Ông ta có một chút lơ đãng vì cô phục vụ xinh đẹp nào đó đi qua, nhìn ông bằng ánh quỷ dị...
"Mẹ! Thay quần áo nhanh lên!" Lục Chi vừa vào đã thúc giục Ngọc Ân trong đó, làm cô nàng đang uống chè phụt hết ra từ lỗ mũi...
Hai người cứ thế hoán đổi thân phận cho nhau.
Hai cô gái vừa thay quần áo xong chưa đầy hai phút thì một chàng trai bước vào, diện mạo bình thường, cái gì cũng bình thường, thoạt nhìn thì cho dù mặc quần áo đẹp đến mấy, sang trọng đến mấy cũng không tôn lên được cái gì.
Cậu thanh niên bước vào giống như cách mà Lục Chi đã bước vào, và cũng ngay lúc đó, nhiệm vụ của ai kia hoàn thành...
"Báo cáo chủ tịch, tiểu tử..à quên, Dương thiếu gia đến rồi ạ." Ông vệ sĩ trình bày xong, mau chóng được ban lệnh về nhà nghỉ ngơi, tháng này tăng tiền lương cho. Ông ta thế là hí hửng cúp máy.
"Ơ...cho hỏi...ai là Lục Chi..?" Cậu thanh niên bước vào, thấy hai cô gái nhan sắc khác nhau một trời một vực thì gãi đầu ngây ngô hỏi.
"A...a..nó...à, cậu ấy là Lục Chi..tôi..là Ngọc Ân..b..bạn Lục Chi...." Lục Chi chột dạ chỉ lung tung, may sao vẫn chỉ đúng người cần chỉ. Ngọc Ân giật mình cười trừ...
"Haha, đúng đúng, tôi là N...Lục Chi, haha Lục Chi là tôi, là tôi...haha.." Ngọc Ân nhe răng gượng cười...
Lục Chi: "..."
"Tôi là vị hôn phu của cô đấy!" Thanh niên vỗ ngực nét mặt tự hào nói.
Ngọc Ân :"Haha..."
Thanh niên: "Haha"
Lục Chi: "..."
Trong lúc 'bệnh tâm thần' của Ngọc Ân đột nhiên phát tác, lại xui xẻo sao gặp đúng tri kỉ là anh chàng thanh niên đây, thế là bệnh tâm thần dần dần được hình thành trong căn phòng, Lục Chi chuồn ra ngoài sớm để tránh bị lây bệnh, cô còn phải về trường gặp Lâm Huy nữa...
Lục Chi ra đến thang máy, ấn nút chờ. Ngó nghiêng xem tên vệ sĩ ban nãy còn ở đây không.
"Ting!" Thang máy mở ra, cô không để ý đâm sầm vào người nào đó rồi thế nào mà lại cảm nhận được mùi hương...thật thơm...phất phơ có mùi của húng quế, lại có hương cay thoảng của gỗ thơm...Lục Chi cứ không dời được...sau đó liền dán chặt vào người ta!
Người ta: "..."
Anh lạnh nhạt đẩy cô ra. Lúc này, Lục Chi bỗng nhìn vào tên đó....
Gương mặt tuấn tú, đôi mắt nâu sẫm, sống mũi thẳng tưng, khuôn miệng hồng hào quyến rũ... Chà! Anh chàng này chính là chàng trai đẹp hơn mỹ nhân trong truyền thuyết đây mà... Sau đó cô bất ngờ trợn mắt há mồm nhìn anh, người này không phải là...
"Sao cậu không đi học?...Đi đâu vậy?" Chà, tâm linh tương thông nha, ông trời ơi, đây lẽ nào là duyên phận trong truyền thuyết?
Anh vẫn bình thản bước qua cô, lời lẽ không to, đủ nghe:" Kiểm tra!"
Không thèm liếc cô cơ à? Chẳng lẽ anh tốt với con gái một chút thì trái đất nổ tung à???
Mặc kệ, cô mặt dày chạy theo:" Đi với!"
Anh không để ý đến cô, tiếp tục đi.
Lục Chi đi theo anh, hai người dừng lại trước một căn phòng vip sang trọng, nhìn cánh cửa được mạ vàng đầy xa xỉ đó, cô cứ cảm thấy quen quen... Đang lục lọi kí ức bỗng cô thấy anh úp hai bàn tay kim cương của mình vào cánh cửa, ngó vào bên trong qua một phần kính trên nó
"Cậu...làm gì đấy...?" Cô nhất thời kinh ngạc...cứ như cùng anh đi bắt gian....
"Kiểm tra." Anh liếc ánh mắt 'đừng làm phiền tôi' qua cho cô, nhưng cô không để ý.
"Sao cậu không vào thẳng? Kiểm tra gì thế?"
Lâm Huy bất lực chép miệng giải thích:"Hôm nay tôi có hẹn với một cô gái,chính là vị hôn thê của tôi, vì không muốn gặp cho nên thoái thác cho người khác, giờ tới kiểm tra" Anh nhìn bộ mặt ngây ngô trắng bệch bị phấn son che mờ của cô thì nhếch miệng, nói đến thế mà cô nàng này vẫn không hiểu thì anh muốn độn thổ ngay tức thời đấy.
Lâm Huy là ai nào? Đương nhiên là Lâm Huy rồi! Lâm Huy thường ngày rất thông minh, cho nên câu nói nào cũng đầy ẩn ý, nhưng câu nói vừa rồi chắc chắn người khác nghe vào sẽ thấy vô cùng bất logic, lại còn cảm thấy anh rất rảnh rỗi nữa, nhưng mà thật ra đều là chủ ý của anh cả. Bởi vì Lục Chi là nữ nhân ngốc nghếch, cho nên anh cũng không thèm nói những lời sâu xa mất công cô không hiểu dịch cả tháng cũng không nghĩ được anh nói cái gì, cho nên anh cứ nói thẳng, nói thẳng là dễ hiểu nhất.
Mục đích Lâm Huy tới đây hôm nay chính là để gián tiếp nói cho Lục Chi biết mình chính là vị hôn phu của cô ấy, để vị nữ đầu gấu này có thể dễ dàng khi về nhà ăn nói với cha. Nếu không, dựa vào những cuộc nói chuyện gần đây giữa anh với cô đủ để hiểu cô là người qua loa đại khái, sẽ không hề lưu tâm tới vấn đề nút thắt này, cho nên đành cất công tới một chuyến, cũng biết cô sẽ không đích thân ra mặt mà nhờ người khác, cho nên anh cũng nhờ người khác tới thay mình, nếu không thì uy danh mười mấy năm nay của anh sẽ bị vùi bởi vì cái tiếng :'bị vị hôn thê lừa, không phân biệt được đâu là hôn thê thật, đâu à hôn thê giả' sao? Chính vì vậy, mọi thứ đã được Lâm Huy sắp đặt sẵn. Anh luôn làm chủ trong mọi tình huống.
Lục Chi thất kinh nãy giờ, chuyện gì thế này?
Lẽ nào...?
Lâm Huy chính là...ặc, vị hôn phu của cô?
Thấy anh đi, cô liền co cẳng chạy theo, quyết định để cho một mình mình biết bí mật này, chỉ một mình cô biết là đủ rồi, cô nghĩ Lâm Huy không cần biết đâu, đến thời cơ cô sẽ nói ra. Nhưng cô nàng này thực sự là không biết, con người đẹp trai kia hoàn toàn đã biết trước cả cô rồi...
Cô đi bên cạnh anh:" T..tại sao cậu lại không thích gặp người ta..?"
Anh lảng đi! Không trả lời. Lẽ nào phải nói với cô rằng: tôi biết thế nào cô vợ tương lai ngốc nghếch của mình cũng không chịu đi nên nếu tôi vào đó thì chẳng lẽ phải gặp một cô vợ tương lai giả mạo sao? à...
Thấy anh không trả lời cô vội chuyển sang câu khác thực tế hơn:"Thế cậu thấy vợ tương lai của mình thế nào? Có nhìn kĩ chưa?"
Anh nhịn cười:" Thế cậu thấy sao?"
Cô cười phóng khoáng tiếp lại:" Tôi hả? Vợ cậu hiền thục đoan trang, nết na tài giỏi, cầm kì thi họa cái gì cũng biết, con trai quỳ dưới chân cô ấy cần cẩu xúc lên cũng phải mỏi, cậu đúng là có phước, tôi được nghe nhiều về Vương tiểu thư lắm đó....thế cậu thấy sao? Thấy cô ấy thế nào, hợp gu cậu không?" Phải, phải, thấy tôi thế nào? Lục Chi hí hửng dỏng tai nghe.
"Nếu đúng như lời cậu nói thì cô ta đúng là mẫu người tôi đang tìm kiếm, lấy về làm vợ chắc chắn sẽ sống rất hòa thuận, nhìn qua cũng rất xinh xắn..." Anh liếc nhìn cô...
Lòng cô trùng xuống!
Anh nhếch môi, lại vu vơ nhìn đôi mắt đẹp đẽ tinh khiết như giọt nước dịu dàng kia, lặng lẽ nói:..."...Nhưng hình như không xinh bằng cậu."
Cô bất chợt ngẩng đầu, lòng bừng sáng!
Hớn hở khoác tay anh, mùi hương ấy lại luồn vào, đánh thức khứu giác của cô, tí tởn nói:" Lâm Huy, tôi thích cậu."
Anh khó chịu nhưng cũng không gạt tay cô ra nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, dở khóc dở cười:"Tránh ra, tôi không thích cậu!"
Cô gật đầu lia lịa:"Tôi biết!"
"..."...==
"Ting!" Không biết hai người họ đã đứng trước thang máy từ lúc nào. Thang máy mở ra, một người đàn ông quen thuộc ngẩng đầu lên, hốt hoảng khi nhìn thấy cô...
"T..tiểu..."
Cô nhận ra ngay tên này, là tên theo dõi cô chứ còn ai...
Cô theo đà đẩy anh vào thang máy khác:" Cậu đi thang máy khác đi nhé..nghe lời đi..." Đẩy xong, cô bước vào thang máy có ông già kia.
"Hừ!" Anh khó chịu hừ mũi một tiếng, hít thở đều để không nhả khói...
Sau đó, bỗng bật cười... Tại sao lại tức giận? Hình như từ bé tới lớn chưa chuyện gì làm anh tức giận cả...chỉ vì, cô gái này sao?
Hừm, thú vị!
"Bác không được nói chuyện này với bố tôi." Cô đem lời đe dọa ông ta.
Ông ta cúi đầu, không dám chắc...
Thang máy xuống đến tầng ba, cô sốt ruột:"Này, bác trả lời đi."
Ông ta lắp bắp:"..Hay..tiểu thư đánh tôi ngất đi, lúc tỉnh dậy chắc sẽ không nhớ gì đâu..."
Cô xoa cằm...ý này cũng được nhỉ...sau đó...
"Đi thôi!" Xuống thang máy, cô thấy anh đợi ở quầy lễ tân liền khoác tay anh rất tự nhiên, lại tham lam ngửi mùi hương mê hoặc trên người anh...
"Ông bác kia đâu?" Anh bỗng hỏi
"Xuống...tầng hầm, người quen gọi...mà kệ đi, tôi tiễn ông ta xuống đấy rồi,..." Cô lắp bắp.
Nghe xem, câu nói dối của cô chẳng sáng tạo tẹo nào, anh nghe xong liền nhận ra hết đầu đuôi, chỉ là không chấp nhận cô lại nói dối như vậy, sau này có phải lấy nhau thật thì anh cũng chẳng tài nào bình tĩnh nổi...
Gạt tay cô ra, anh chạy xuống tầng hầm. Cô hốt hoảng chạy theo...
Biết ngay mà!
Xuống đến nơi, thân xác ông ta đập ngay và mắt anh. Vác ông ta lên, ánh mắt tối tăm phát ra những từ lãnh khốc, lại đậm chất châm biếm:
"Cho cậu một câu, nói dối cũng là bệnh, nói dối càng nhiều càng nhanh chết, sức lan tỏa của nó còn phi thường hơn cả HIV, phòng tránh tốt một chút."
"Không...không phải, cậu hiểu lầm, tôi không cố ý đánh..."
"Cậu không cần nói gì cả, không cố ý đánh tức là vẫn đánh...đầu gấu, tội của cậu không nhỏ đâu..."Anh lắc đầu, vẻ mặt vô tình rời đi.
Nhìn bóng lưng khỏe khoắn vác một ông già ngoài bốn mươi, trong lòng cô thật sự rối rắm khôn nguôi, không biết nên làm gì bây giờ...lần này chọc ai không chọc, chọc đúng người mình thích...aiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii cô phải làm gì aaaaaaaaaaaa
/76
|