Chương 64:
Cô thử vặn nắm đấm cửa, một cục nhỏ tròn tròn xinh xinh, thế nhưng khi cô sờ vào cứ như cầm vào hòn đá to đùng, nặng tựa ngàn cân, cảm giác trong lòng cũng hồi hộp.
Không ngờ, cửa không khóa, cô mở được rồi!
Lục Chi thần người nhìn xuống bàn tay mình, cứ như mơ vậy, giật giật khóe môi muốn cười, cô nhịn lại, âm thầm mở cửa he hé, ngó vào bên trong…
Căn phòng vẫn bật điện, thật may quá, Lục Chi thầm cảm thán, nhưng kể cả không bật điện thì cũng có anh, cho dù bị dị ứng thì anh vẫn có thể kéo cô về thế giới thực như bao lần trước cơ mà.
Nhưng…sao lại bật điện? Lẽ nào còn chưa ngủ?
Lục Chi nhíu mày, mở cửa thêm vài centimet nữa, cuối cùng nhìn lên chiếc giường ở đằng xa, thấy đôi chân ai đó hở ra từ trong chiếc chăn mỏng…
Chắc chắn là Lâm Huy, hóa ra anh cũng ngủ rồi, Lục Chi tự tin mở rộng cửa hơn nữa, im lặng và khẽ khàng lọt vào bên trong.
Cô bước nhẹ tới bên giường, rồi lại tham lam bước tới đầu giường, sau đó nhìn anh hé miệng cười khúc khích trong im lặng.
Mà… Khoan đã.
Điều quan trọng là… cô tới đây làm gì??
???
Lục Chi nhíu mày nhìn Lâm Huy, nhìn một lúc, cuối cùng cũng biết câu trả lời mà bản thân vừa đặt ra câu hỏi.
Cô thở dài nhìn ra ban công tầng thượng đằng xa, tay chống hông lắc đầu thốt ra lời nhẹ nhàng:
“Không ngờ Lục Chi tôi cũng có ngày nhớ cậu tới nỗi mò vào phòng cậu đêm hôm thế này…”
“…”
Sau khi than vãn một cách bâng quơ xong, cô nhìn xung quanh thấy không có gì để ngồi bèn ngồi luôn lên giường anh, không ngờ sau khi ngồi xuống lại được nhìn rõ anh đến vậy, từng sợi lông mày, từng đường nét trên khuôn mặt đều hiện ra to tướng và rõ ràng hơn bao giờ hết trước mắt cô.
Ma xui quỷ khiến, đột nhiên khi nhìn tới khuôn mặt anh, cô đột nhiên muốn nói bao nhiêu tâm sự của mình ra, nghĩ là làm, miệng Lục Chi lẩm bẩm:
“Thực ra… tôi vốn không tin chị ta, nhưng cũng vì không tin cậu có thể làm vậy với bố tôi nên mới hỏi cậu… Cậu không biết sao? Chỉ cần cậu khẳng định một câu cậu không làm, tôi nhất định sẽ tin cậu, chưa cần biết đúng sai, nhưng ít nhất, chúng ta cũng không nên đối xử với nhau như hai người không quen biết vậy… có lúc tôi cảm thấy thật buồn…”
“Nhưng cho dù bây giờ cậu có làm như vậy hay không đối với tôi cũng không quan trọng, cùng lắm chỉ ghét cậu, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận những gì cậu đã làm cho tôi, trong lúc không có bố mẹ ở bên, chỉ có cậu là luôn quan tâm tôi, cho dù nó là thật hay giả cũng không vấn đề, bởi vì chính cậu đã dạy tôi, người đối xử với tôi thật lòng không bằng tôi đối xử với bản thân mình thật lòng, cho nên cậu đối xử với tôi thế nào cũng không sao cả, chỉ cần tôi thật lòng với chính mình là được. Hơn nữa…xin lỗi cậu, hôm nay lại khiến cho cậu vất vả rồi, sau này không cần cậu ra cái nhân quyền vớ vẩn gì cả, mỗi lần đi đâu tôi sẽ báo cho bác gái, cậu không phải lo lắng về tôi nữa đâu, nghe nói cậu có rất nhiều công việc phải làm, vậy mà phải trì hoãn. Hôm nay tôi rất cảm động, vì vậy sau này cậu có đối xử với tôi không tốt hay nghiêm khắc cỡ nào thì tôi vẫn ghi nhớ những gì cậu đã làm cho tôi, ghi nhớ cậu là một người tốt… Lâm Huy, cậu rất tốt.”
Lục Chi nhìn vào khuôn mặt đang nhắm mắt như thể đi và giấc mơ tươi đẹp kia, lòng có chút xao xuyến rung động, ánh mắt cô ẩn hiện ý cười, nói:
“Tôi chẳng bao giờ tự kỉ một mình đâu, cậu từng nói làm việc phải có mục đích, vì vậy những câu ban nãy cũng không phải là tôi nói cho mình tôi nghe, cậu nghe rồi thì có thể hồi âm lại không?”
Bấy giờ, Lâm Huy từ từ mở mắt, cũng không biểu hiện phong phú như Lục Chi, từ đầu tơi cuối mặt lạnh nhìn cô:
“Rất hay, rất đáng để cảm động. Nhưng tiếc là, tôi không có hứng thú.”
Lục Chi chợt tắt nụ cười chân thực nhất của mình, chuyển sang một chế độ bình thản, điềm nhiêm nói với anh:
“Không sao, vốn dĩ tôi không nói để khiến cậu có hứng thú, tôi chỉ cần cậu lắng nghe là được, và hình như tôi thành công rồi thì phải…”
Lâm Huy cũng không nói đùa, anh nghiêm túc nhìn cô, mặt thờ ơ:
“Cậu còn chuyện gì không?”
Lục Chi gật đầu, nhanh chóng hỏi: “Bố tôi…thế nào rồi?”
Lâm Huy điềm nhiên trả lời: “Vẫn tốt, ông ấy sẽ mãi mãi khỏe thôi.”
Lục Chi cũng coi như một câu chúc phúc và an ủi, cô liền gật đầu rồi nói:
“Vậy cậu ngủ đi, tôi về đây.”
“Lục Chi.” Lâm Huy đột nhiên gọi lại.
Lục Chi quay đầu lại nhìn anh. Lâm Huy bỗng nhiên nói:
“Nhưng lời hôm nay, mong cậu ghi nhớ.”
Cô nhìn anh với ánh mắt xem xét, điều bí ẩn gì đó thật khó nói trong đôi mắt sâu thẳm kia
Cô bèn nói: “Được.”
Cô thử vặn nắm đấm cửa, một cục nhỏ tròn tròn xinh xinh, thế nhưng khi cô sờ vào cứ như cầm vào hòn đá to đùng, nặng tựa ngàn cân, cảm giác trong lòng cũng hồi hộp.
Không ngờ, cửa không khóa, cô mở được rồi!
Lục Chi thần người nhìn xuống bàn tay mình, cứ như mơ vậy, giật giật khóe môi muốn cười, cô nhịn lại, âm thầm mở cửa he hé, ngó vào bên trong…
Căn phòng vẫn bật điện, thật may quá, Lục Chi thầm cảm thán, nhưng kể cả không bật điện thì cũng có anh, cho dù bị dị ứng thì anh vẫn có thể kéo cô về thế giới thực như bao lần trước cơ mà.
Nhưng…sao lại bật điện? Lẽ nào còn chưa ngủ?
Lục Chi nhíu mày, mở cửa thêm vài centimet nữa, cuối cùng nhìn lên chiếc giường ở đằng xa, thấy đôi chân ai đó hở ra từ trong chiếc chăn mỏng…
Chắc chắn là Lâm Huy, hóa ra anh cũng ngủ rồi, Lục Chi tự tin mở rộng cửa hơn nữa, im lặng và khẽ khàng lọt vào bên trong.
Cô bước nhẹ tới bên giường, rồi lại tham lam bước tới đầu giường, sau đó nhìn anh hé miệng cười khúc khích trong im lặng.
Mà… Khoan đã.
Điều quan trọng là… cô tới đây làm gì??
???
Lục Chi nhíu mày nhìn Lâm Huy, nhìn một lúc, cuối cùng cũng biết câu trả lời mà bản thân vừa đặt ra câu hỏi.
Cô thở dài nhìn ra ban công tầng thượng đằng xa, tay chống hông lắc đầu thốt ra lời nhẹ nhàng:
“Không ngờ Lục Chi tôi cũng có ngày nhớ cậu tới nỗi mò vào phòng cậu đêm hôm thế này…”
“…”
Sau khi than vãn một cách bâng quơ xong, cô nhìn xung quanh thấy không có gì để ngồi bèn ngồi luôn lên giường anh, không ngờ sau khi ngồi xuống lại được nhìn rõ anh đến vậy, từng sợi lông mày, từng đường nét trên khuôn mặt đều hiện ra to tướng và rõ ràng hơn bao giờ hết trước mắt cô.
Ma xui quỷ khiến, đột nhiên khi nhìn tới khuôn mặt anh, cô đột nhiên muốn nói bao nhiêu tâm sự của mình ra, nghĩ là làm, miệng Lục Chi lẩm bẩm:
“Thực ra… tôi vốn không tin chị ta, nhưng cũng vì không tin cậu có thể làm vậy với bố tôi nên mới hỏi cậu… Cậu không biết sao? Chỉ cần cậu khẳng định một câu cậu không làm, tôi nhất định sẽ tin cậu, chưa cần biết đúng sai, nhưng ít nhất, chúng ta cũng không nên đối xử với nhau như hai người không quen biết vậy… có lúc tôi cảm thấy thật buồn…”
“Nhưng cho dù bây giờ cậu có làm như vậy hay không đối với tôi cũng không quan trọng, cùng lắm chỉ ghét cậu, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận những gì cậu đã làm cho tôi, trong lúc không có bố mẹ ở bên, chỉ có cậu là luôn quan tâm tôi, cho dù nó là thật hay giả cũng không vấn đề, bởi vì chính cậu đã dạy tôi, người đối xử với tôi thật lòng không bằng tôi đối xử với bản thân mình thật lòng, cho nên cậu đối xử với tôi thế nào cũng không sao cả, chỉ cần tôi thật lòng với chính mình là được. Hơn nữa…xin lỗi cậu, hôm nay lại khiến cho cậu vất vả rồi, sau này không cần cậu ra cái nhân quyền vớ vẩn gì cả, mỗi lần đi đâu tôi sẽ báo cho bác gái, cậu không phải lo lắng về tôi nữa đâu, nghe nói cậu có rất nhiều công việc phải làm, vậy mà phải trì hoãn. Hôm nay tôi rất cảm động, vì vậy sau này cậu có đối xử với tôi không tốt hay nghiêm khắc cỡ nào thì tôi vẫn ghi nhớ những gì cậu đã làm cho tôi, ghi nhớ cậu là một người tốt… Lâm Huy, cậu rất tốt.”
Lục Chi nhìn vào khuôn mặt đang nhắm mắt như thể đi và giấc mơ tươi đẹp kia, lòng có chút xao xuyến rung động, ánh mắt cô ẩn hiện ý cười, nói:
“Tôi chẳng bao giờ tự kỉ một mình đâu, cậu từng nói làm việc phải có mục đích, vì vậy những câu ban nãy cũng không phải là tôi nói cho mình tôi nghe, cậu nghe rồi thì có thể hồi âm lại không?”
Bấy giờ, Lâm Huy từ từ mở mắt, cũng không biểu hiện phong phú như Lục Chi, từ đầu tơi cuối mặt lạnh nhìn cô:
“Rất hay, rất đáng để cảm động. Nhưng tiếc là, tôi không có hứng thú.”
Lục Chi chợt tắt nụ cười chân thực nhất của mình, chuyển sang một chế độ bình thản, điềm nhiêm nói với anh:
“Không sao, vốn dĩ tôi không nói để khiến cậu có hứng thú, tôi chỉ cần cậu lắng nghe là được, và hình như tôi thành công rồi thì phải…”
Lâm Huy cũng không nói đùa, anh nghiêm túc nhìn cô, mặt thờ ơ:
“Cậu còn chuyện gì không?”
Lục Chi gật đầu, nhanh chóng hỏi: “Bố tôi…thế nào rồi?”
Lâm Huy điềm nhiên trả lời: “Vẫn tốt, ông ấy sẽ mãi mãi khỏe thôi.”
Lục Chi cũng coi như một câu chúc phúc và an ủi, cô liền gật đầu rồi nói:
“Vậy cậu ngủ đi, tôi về đây.”
“Lục Chi.” Lâm Huy đột nhiên gọi lại.
Lục Chi quay đầu lại nhìn anh. Lâm Huy bỗng nhiên nói:
“Nhưng lời hôm nay, mong cậu ghi nhớ.”
Cô nhìn anh với ánh mắt xem xét, điều bí ẩn gì đó thật khó nói trong đôi mắt sâu thẳm kia
Cô bèn nói: “Được.”
/76
|