Ai Nói Tôi Không Yêu Em

Chương 29 - Chương 28 29

/36


Tùy An Nhiên chưa qua đào tạo chuyên nghiệp, cũng không có kinh nghiệm gì về phương diện này, càng không có kỹ xảo lồng tiếng gì đó. Cho nên lần đầu tiếp xúc, hết thảy đều nhờ vào bản năng.

Giọng nói của cô rất hay, không có quá nhiều kỹ xảo, mang theo nét tao nhã nhẹ nhàng. Thanh sắc êm dịu, giọng nói tuyệt đẹp. Nếu như muốn tìm một từ để hình dung thì chính là một viên ngọc quý, tươi mát như cơn gió lướt nhẹ giữa rừng núi, lay động không ngừng.

Lục Dập Phương nghe đến gật đầu liên tục, giọng nữ chính lần này mà anh muốn chính là như vậy.

Nhưng nếu phải nói đến khuyết điểm thì đó chính là cô không đủ nhập vai... Cái này không có vấn đề gì, cứ giao cho Ôn Cảnh Phạm để cậu ta từ từ chỉ bảo là được.

Ngón tay của Ôn Cảnh Phạm đỡ lấy cằm, ngón trỏ đặt nhẹ trên môi, cách lớp kính cách âm chăm chú quan sát Tùy An Nhiên, anh khẽ chau mày, tìm ra khuyết điểm thứ hai của cô.

Tạm thời anh vẫn chưa nhận thấy sự đa dạng trong giọng nói của cô.

Một diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, có thể chuyển đổi giọng nói một cách rất tự nhiên, biến đổi linh hoạt qua từng vai diễn. Giọng nói của cô rất hay nhưng lại thiếu đi sự linh hoạt trong đó.

Nhưng mà anh cũng không cần cô quá chuyên nghiệp, dẫu sao quỹ đạo cuộc sống của cô cũng sẽ không vì một lần lồng tiếng mà tiến vào vòng này.

Nghĩ xong, anh liếc mắt nhìn sang Lục Dập Phương đang hài lòng mà cười híp mắt hỏi: Cậu thấy thế nào?

Lục Dập Phương đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, nhưng nhận ra Ôn Cảnh Phạm đang nhìn mình thì quay đầu lại, lập tức gật đầu: Rất tốt, là giọng nói mà mình cần.

Âm thanh bên ngoài trực tiếp được truyền vào trong, Tùy An Nhiên đang đọc lời thoại thì bị cuộc trò chuyện của hai người họ cắt ngang, cô ngẩng đầu nhìn lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt bình thản của Ôn Cảnh Phạm.

Ôn Cảnh Phạm cười khẽ, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, anh tháo tai nghe ra đứng dậy, hướng Lục Dập Phương giơ quyển kịch bản trong tay lên: Vừa hay tôi cũng đang ở đây, tôi sẽ vào trong đó thử giọng để đạo diễn lục nghe thử hiệu quả.

Lục Dập Phương đương nhiên vui mừng còn không kịp.

Tùy An Nhiên vốn còn đang do dự, lúc này nên tính là kết thúc thử giọng hay là đang tiến hành đây nhỉ? Cô nên đi ra ngoài hay nên tiếp tục đứng đây đợi lệnh?

Trong lúc cô vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng thì Ôn Cảnh Phạm đã dứng dậy, thân hình anh cao lớn, vóc dáng thẳng tắp, cộng thêm bộ quần áo màu tối mà anh yêu thích, trông anh càng có vẻ gầy hơn.

Anh quay người nhìn cô, làm một động tác tay Chờ một chút , sau đó liền đi vào phòng thu.

Ôn Cảnh Phạm đẩy cửa bước vào, sau đó xoay người lại đưa tay đóng cửa.

Trong phòng thu, ngoài micro dùng để thu âm, tai nghe ra thì còn có vài chiếc ghế chân cao.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống, thấy cô vẫn đang đứng, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, khẽ cười: Bây giờ không phải là lúc dạy học, em ngồi đi, tôi cùng em đối thoại vài đoạn.

Đối thoại? Tùy An Nhiên há hốc mồm, tiến triển nhanh như vậy sao...

Ôn Cảnh Phạm Ừ một tiếng, cười nói: Không muốn sao?

Tùy An Nhiên lắc đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài qua tấm kính, tháo tai nghe xuống cầm trong tay: Em không có sức chống cự đối với giọng nói của anh...

Tôi biết. Anh cười, ngước đầu lên nhìn cô, đem cuốn kịch bản trong tay mình đưa cho cô: Nghe thêm vài lần rồi sẽ quen thôi.

Cái này... có nghe thêm bao nhiêu lần thì cũng không quen được đâu, Thời Ngộ đại nhân à.

Ôn Cảnh Phạm đợi cô cầm cuốn kịch bản anh vừa đưa thì đưa tay rút lại cuốn kịch bản trong tay cô. Do đã cầm một thời gian dài, nên trên đó vẫn còn lại chút hơi ấm.

Anh khựng lại giây lát, im lặng đưa mắt nhìn cô. Cô đang nghiên cứu lời thoại, hàng lông mi dài rũ xuống, che đi đôi mắt sáng ngời như ánh trăng.

Một màn này, nếu như không có tên nhóc đáng ghét ngồi ở bên ngoài quấy rầy thì chắc chắn đây sẽ là một khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.

Ôn Cảnh Phạm nhàn nhạt liếc nhìn Lục Dập Phương đang phát ra tin tức hóng chuyện, anh co một chân lên gác lên ghế, lật đến trang lời thoại vừa đưa cho cô.

Là một đoạn tâm tình dây dưa trong đau khổ của hai nhân vật chính.

Lời thoại là-----

Nam chính Yến Tư Kỳ: Cho đến giờ phút này, ta mới lĩnh hội được ý nghĩa sâu sắc của câu nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai.

Nữ chính Mục Thính Hạ: Chàng tìm ta suốt cửu thế, có từng nghĩ sẽ từ bỏ? Yến Tư Kỳ: Chưa từng. Vào lúc nàng thay ta gánh chịu kiếp nạn tiên ma, khiến hồn phi phách tán, ta liền cố chấp phải tìm bằng được nàng, trả lại nàng một tia sinh khí. Ta tìm suốt ngàn vạn năm, may mà duyên phận chưa tận, dưới cơ duyên xảo hợp có được một đóa Bạch liên, ta mới biết được hồn phách của nàng đang ở đây. Nếu như quay trở lại lần nữa, ta vẫn nguyện hao hết tu vi, quay lại thời kỷ Thượng cổ độ kiếp cho nàng. Nàng hóa thành Bạch Liên, ta ban cho nàng tiên trì, ban cho nàng tiên cốt. Nàng tái thế thành phàm nhân, ta liền hạ phàm tìm nàng. Sau khi tìm được nàng ta sẽ làm một người phàm, cùng nàng đi hết quãng đời này, đợi nàng chuyển thế. Chỉ cần hồn phách nàng vẫn còn ở trên thế giới này, ta nhất định sẽ tìm được nàng.

Mục Thính Hạ: Nếu như có một ngày, chàng luân hồi chuyển thế, thì ta sẽ đến tận chân trời góc bể, tìm chàng cửu thế, cửu chuyển đăng tiên.

Tùy An Nhiên biết bộ phim này, đây là một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết tiên hiệp cùng tên mới nhất với tên gọi Cửu chuyển của tác giả nổi tiếng Trường An đợi quân đến .

Bộ phim kể về thời kỳ Thượng cổ, thiên địa hỗn độn, tiên ma đại chiến, đao kiếm xé trời, vạn vật chìm vào bóng tối. Thượng cổ đại thần Thính Hạ vì đổi lấy một tia thắng lợi cho Tư Kỳ nên đã đi phong ấn ác ma, chính vì vậy mà nàng đã nhiễm phải ma tính. Sau Tư Kỳ bất đắc dĩ phải dùng thần kiếm Cửu chuyển tiêu diệt nàng, khiến nguyên thần bị hủy, hồn phi phách tán.

Trải qua ngàn vạn năm, hồn phách còn sót lại của nàng cuối cùng đã có một tia hy vọng, từ đó nàng có được ý thức, nương nhờ vào một đóa Bạch Liên để tu luyện.

Sau gặp được Tư Kỳ vẫn luôn tìm kiếm hồn phách của nàng suốt ngàn vạn năm, cửu sinh cửu tử, chín lần luân hồi, chàng hao hết tu vi độ nàng thoát cốt thành tiên, cửu chuyển bất diệt.

Mặc dù Tùy An Nhiên chưa xem đến kết cục, nhưng bởi vì nỗi tương tư, tuyệt vọng thấm trong từng con chữ, nên cô chỉ lật vài trang liền chậm chạp không dám đọc tiếp.

Thực tế cùng tình cảm mà cô từng trải càng khiến người ta ghi lòng tạc dạ hơn cả câu chuyện trong cuốn sách này, nếu như kết cục của hai nhân vật chính không được hạnh phúc bên nhau thì cô sẽ đau lòng chết mất.

An Nhiên?

Tùy An Nhiên khôi phục lại tinh thần, vô thức cụp mắt xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, nét mặt đã trở lại như cũ: Bắt đầu rồi sao?

Ôn Cảnh Phạm gật đầu, đeo tai nghe vào, thấy cô đã chuẩn bị xong thì nhìn vào kịch bản bắt đầu đọc: Cho đến giờ phút này, ta mới lĩnh hội được ý nghĩa sâu sắc của câu nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai.

Anh ngắt câu hợp lý, câu nói Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai trong kinh Phật được anh nói chậm lại, mang theo vài phần âm u mênh mông của thời Thượng cổ, âm sắc được đè thấp, giọng nói trầm ổn, giống như ánh tịch dương cuối cùng còn sót lại nơi cuối đường chân trời, nhu hòa ấm áp, nhưng vẫn có chút phiền muộn cùng thê lương.

Tùy An Nhiên bị âm thanh của anh làm cho chấn động, thật lâu không thể lấy lại tinh thần. Cho đến khi anh nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô nhắc nhở, cô mới bối rối che đi vẻ kinh động nơi đáy mắt, đọc tiếp lời thoại của cô.

Nghe giọng nói của anh tại phòng thu âm, có cảm giác còn rung động hơn cả giọng nói đã qua xử lý.

Chưa từng. Giọng nói của anh lại hạ thấp xuống, dừng lại giây lát, mới tiếp tục nói: Vào lúc nàng thay ta gánh chịu kiếp nạn tiên ma, khiến hồn phi phách tán, ta liền cố chấp phải tìm bằng được nàng, trả lại nàng một tia sinh khí.

Ở nơi ngắt câu, âm thanh của anh trầm bổng, để lại một chút khoảng không, sau khi chuyển giọng càng thêm dịu dàng: Ta tìm suốt ngàn vạn năm, may mà duyên phận chưa tận, dưới cơ duyên xảo hợp có được một đóa Bạch liên, ta mới biết được hồn phách của nàng đang ở đây. Nếu như quay trở lại lần nữa, ta vẫn nguyện hao hết tu vi, quay lại thời kỷ Thượng cổ độ kiếp cho nàng. Nàng hóa thành Bạch Liên, ta ban cho nàng tiên trì, ban cho nàng tiên cốt. Nàng tái thế thành phàm nhân, ta liền hạ phàm tìm nàng. Sau khi tìm được nàng ta sẽ làm một người phàm, cùng nàng đi hết quãng đời này, đợi nàng chuyển thế. Chỉ cần hồn phách nàng vẫn còn ở trên thế giới này, ta nhất định sẽ tìm được nàng.

Tùy An Nhiên chỉ nghe nửa câu đầu và cuối, nội dung ở giữa cô đã hoàn toàn thả hồn theo anh... Cô chỉ biết âm thanh của anh hay đến nỗi cô không thể bình tĩnh được, nhưng mà lúc này... cũng không phải là lúc tốt nhất để reo hò khen hay.

Cô không nhịn được liếc nhìn Ôn Cảnh Phạm, một tay anh đè chặt tai nghe, một tay cầm kịch bản, chân duỗi thằng ra trước, không hề giống như cô cả người luôn trong trạng thái căng thẳng. Ngược lại, tựa hồ đây mới là nơi để anh thả lỏng, chỉ cần anh mở miệng, nơi đây chính là thế giới của anh.

Ngồi nhìn anh lồng tiếng, cô có thể quan sát rõ từng biểu cảm nhỏ nhặt của anh, có thể chú ý những hành động tùy ý của anh, có thể thông qua tai nghe nghe được tâm tình trong giọng nói ấy... Khiến cho con tim cô dần trở nên mềm mại, run rẩy không thôi.

Đây có lẽ cũng chính là nguyên do mà cô không thể từ chối được, muốn tận mắt nhìn dáng vẻ của anh khi tham gia lồng tiếng.

Bây giờ đã nhìn được rồi, quả thật là không có kinh diễm nhất chỉ có kinh diễm hơn thôi.

Kết quả của việc luôn bị anh làm cho thất thần chính là cô không theo kịp tiết tấu. Cô che mặt xin lỗi: Em xin lỗi...

Bình thường mà thôi, những diễn viên cùng lồng tiếng với Thời Ngộ đều bị cậu ta đánh bật ngay lập tức, nhưng mà cô cũng nên thu lại chút đi... Ngoài tôi là người biết chuyện ra thì còn có nhân viên âm thanh ở đây nữa đấy. Dứt lời, Lục Dập Phương liền cười lớn, ngồi xem náo nhiệt.

Ôn Cảnh Phạm khó có được lúc không có lên tiếng ngăn lại, anh tháo tai nghe xuống, sau khi dùng khẩu hình không tiếng động nói một câu Chờ một chút với cô, liền đứng dậy rời đi. Một phút sau anh quay lại, trên tay đã có thêm hai chai nước suối.

Anh vặn nắp ra, đưa cho cô: Lời thoại cuối cùng, em hãy dịu giọng lại một chút. Còn về tốc độ nói, đến lúc đó còn phải xem lại khẩu hình của nữ chính mới quyết định, nên bây giờ em cứ phát huy tùy ý là được.

Tùy An Nhiên uống một hớp nước, nước có chút lạnh, vừa hay có thể giúp cô làm dịu đi cảm giác khô nóng trong lòng.

Sau khi uống thêm vài hớp, cô đóng nắp lại để sang một bên, dùng ngữ khí và tốc độ khác đi để đọc nốt lời thoại cuối cùng.

Ôn Cảnh Phạm cúi đầu đọc kịch bản, nhưng vẫn chú ý đến từng động tác của cô. Thấy cô phát huy ngày càng tốt thì lên tiếng: Chính là vậy, cơ bản nhất vẫn là phải phát âm rõ ràng, lúc ngắt câu không nên vội vàng, sau khi nói câu thì ta thì hãy dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp sẽ đi đến chân trời góc bể . Em thử lại lần nữa đi.

Nếu như có một ngày, chàng luân hồi chuyển thế, thì ta, sẽ đi đến chân trời góc bể, tìm chàng cửu thế, cửu chuyển đăng tiên.

Ôn Cảnh Phạm siết chặt chai nước suối, uống một hớp rồi gật đầu, làm mẫu nói: Tìm chàng cửu thế, cửu chuyển đăng tiên.

Giọng nói của anh dịu dàng, trầm thấp, tám chữ này thốt ra từ miệng anh thì càng thêm thâm tình triền miên.

Em thử lại lần nữa đi. Anh thu lại tầm mắt, uống thêm một hớp nước nữa, rồi đóng nắp lại.

Bởi vì có anh làm mẫu, nên lần này Tùy An Nhiên rất nhanh liền tiến vào trạng thái.

Trong phòng thu, chỉ có âm thanh rè rè của thiết bị.

Ôn Cảnh Phạm hắng giọng, nhẹ giọng hỏi cô: Chuẩn bị xong chưa?

Tùy An Nhiên gật đầu, điều chỉnh lại vị trí của tai nghe: Đã chuẩn bị xong.

Ôn Cảnh Phạm không cần nhìn kịch bản nữa, anh biếng nhác ngồi trên ghế, liếc nhìn Tùy An Nhiên, lúc mở miệng, giọng nói hơi trầm, dịu dàng hơn trước đó rất nhiều.

Tùy An Nhiên đặt hết chú ý vào lời thoại, sau khi đọc xong cô nghiêng đầu nhìn anh, đuôi mắt anh mang theo ý cười, dịu dàng ấm áp như cơn gió ngày xuân.

Thính Hạ. Sau khi đọc xong toàn bộ lời thoại, anh bất ngờ gọi tên của nữ chính.

Tùy An Nhiên sửng sốt, ánh mắt mang theo vẻ thắc mắc....Anh muốn làm gì đây?

Ôn Cảnh Phạm không trực tiếp giải thích, anh chỉ khẽ cụp mắt, nói rõ từng câu từng chữ: Từ trước đến nay ta vẫn luôn thích nàng.

Có thể là lúc nói câu này anh đang nhìn cô, mặc dù ánh mắt tĩnh lặng, nhưng sáng rực. Có lẽ câu nói này của anh quá dịu dàng, nó như từng nhịp trống thông qua tai nghe chạm vào tim cô. Hoặc có thể là do cô ảo tưởng đã lâu, nên khi nghe anh nói câu này, cô lại có ảo giác rằng mình luôn được anh nhớ nhung, yêu thích và quan tâm.

Sau khi Ôn Cảnh Phạm nói ra câu này thì khẽ ho nhẹ vài tiếng, đưa tay cầm chai nước đặt bên cạnh lên uống hai hớp. Lúc quay sang nhìn Tùy An Nhiên, cô đã tập trung tinh thần đọc kịch bản.

Lời thoại anh vừa nói nằm ở trang nào thế?

Ánh mắt Ôn Cảnh Phạm chợt lóe lên, trả lời một cách mơ hồ: Tôi quên rồi.

Quả nhiên là lời thoại...

Tùy An Nhiên khẽ thở dài, vô thức đưa tay lên ấn chặt ngực trái, tim cô đập có chút nhanh.

Hình như hôm nay Ôn Cảnh Phạm khá hứng thú với việc lồng tiếng, anh đã cùng cô luyện tập suốt một giờ đồng hồ, lúc này mới cùng cô bước ra khỏi phòng thu.

Lục Dập Phương cảm thấy có chút chưa đủ: Hay là cậu ở lại thêm một tiếng nữa đi?

Ôn Cảnh Phạm lạnh nhạt nhìn cậu ta: Tôi không đồng ý.

Lục Dập Phương: ...

Tùy An Nhiên nghe hai người họ trò chuyện thì che miệng bật cười.

Thời gian vẫn còn sớm, Ôn Cảnh Phạm cũng không vội, anh cùng cô ngồi trước bàn điều khiển nghe những diễn viên khác lồng tiếng.

Yên lặng được một lúc, Lục Dập Phương tắt micro đi, quay sang trò chuyện với Ôn Cảnh Phạm. Hai người họ nói về vấn đề công việc, Tùy An Nhiên nghe không hiểu, nên dứt khoát nghe những diễn viên khác lồng tiếng.

Phạm Hy đâu rồi? Đã khỏe hẳn chưa?

Ôn Cảnh Phạm lật kịch bản, đầu cũng chằng thèm ngẩng lên, cười nhạo cậu ta: Đợi cậu nhớ đến nó, cũng không biết nó đã thành ra cái gì rồi.

Lục Dập Phương đưa tay vò đầu: Tôi là đàn ông mà, khó tránh khỏi sẽ lơ là. Phạm Hy không sao thì tốt, cậu tự mình chăm sóc cho nó à?

Không phải tôi. Ngón tay anh khựng lại, cười như không cười: Phạm Hy vẫn đang ở nhà của An Nhiên, nếu như cậu nhớ nhung cách đánh thức của nó thì tôi có thể đưa nó đến nhà cậu.

Lục Dập Phương nhất thời như hít phải khí lạnh: Phạm Hy ở... nhà cô ấy? Không phải cậu luôn xem con mèo đó như bảo bối à? Sao lại tùy tiện đưa cho người khác rồi?

Cô ấy không phải người khác. Ôn Cảnh Phạm ngẩng đầu nhìn anh ta, bổ sung thêm: Hơn nữa Phạm Hy rất thích cô ấy.

Cho nên cậu vì Phạm Hy, nên đối xử với cô ấy khác đi sao? Lục Dập Phương có chút sợ hãi, Ôn Cảnh Phạm sống ở đời suốt hai mươi mấy năm đều không hiểu chuyện tình cảm, nhưng cậu ta cũng đừng nên vì một con mèo mà đem mình dâng lên chứ.

Ôn Cảnh Phạm uống nước, quay đầu sang nhìn Tùy An Nhiên vẫn đang đeo tai nghe, không chú đến bên này, mới chậm rãi lên tiếng: Hẳn là do tôi đối xử khác với cô ấy nên Phạm Hy mới thích cô ấy.

Đầu óc của Lục Dập Phương như bị mắc kẹt, một lát sau nó mới hoạt động trở lại: Cậu...

Ôn Cảnh Phạm Ừ một tiếng, tiện tay ném cuốn kịch bản trong tay vào người cậu ta: Cho nên sau này cậu đừng tùy tiện trêu chọc cô ấy nữa, cô ấy sẽ cảm thấy xấu hổ.

Mà điều quan trọng là, anh vẫn chưa bắt đầu theo đuổi thì người đã bị cậu ta dọa chạy mất thì anh biết làm thế nào?

Lục Dập Phương nhất thời hóa đá....

Người đàn ông độc thân vạn năm, cuối cùng cũng thông suốt rồi.....

******

Do chưa xem qua kịch bản, lại thêm Ôn Cảnh Phạm không muốn vào một ngày thứ bảy đẹp trời thế này mà ở suốt trong phòng thu âm, nên sau khi cùng nhân viên công tác ăn trưa xong, họ liền rời khỏi.

Vừa đi được một lúc thì gặp phải đèn đỏ.

Ôn Cảnh Phạm một tay đặt trên tay lái, một tay gác lên cửa sổ xe, ngón tay đặt trên môi gõ nhẹ, ánh mắt thâm trầm như có điều suy nghĩ.

Tùy An Nhiên thấy anh đang nghĩ ngợi, nên cũng không lên tiếng quấy rầy. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào tấm bảng hiệu trên đường phát ra thứ ánh sáng chói mắt.

Trên màn hình led của một tòa nhà cao tầng gần đó đang phát một đoạn quảng cáo, âm thanh bị tiếng ồn ào trên đường vùi lấp, nhưng điều thu hút sự chú ý của Tùy An Nhiên, chính là nội dung của nó.

Là quảng cáo của công ty đầu tư SY của Ôn Cảnh Phạm.

Ôn Cảnh Phạm cũng đã nhìn thấy, anh khẽ cười rồi đạp chân ga theo chiếc xe phía trước rẽ trái ra khỏi đường lớn: Thế nào? Phương án quảng cáo do tôi thiết kế.

Tùy An Nhiên ngẫm nghĩ, tìm ra sáu chữ để đánh giá: Rất hoàn hảo, rất chuyên nghiệp.

Nếu như người phụ trách là anh mà tham gia đóng và lồng tiếng cho quảng cáo này, phỏng chừng thành tích sẽ tăng lên gấp đôi.

Ôn Cảnh Phạm trầm mặc giây lát, chuyển đề tài: Em đã thích ứng chưa?

Tùy An Nhiên vẫn còn đang đắm chìm trong đoạn quảng cáo, thuận miệng đáp lại: Chắc chắn thích hợp rồi, chất lượng âm thanh và hình ảnh đều rất tốt, ý tưởng quảng cáo cũng rất hay.

Ôn Cảnh Phạm đỡ trán bật cười, thấy cô nhìn mình, anh mở miệng giải thích: Tôi muốn hỏi về vấn đề lồng tiếng.

Tùy An Nhiên quẫn bách nói: Rất tốt ạ. Trước đây khi nghe giọng nói của anh, em vẫn luôn muốn được ngắm nhìn dáng vẻ của anh lúc lồng tiếng, bây giờ đã được thỏa lòng mong muốn rồi.

Ôn Cảnh Phạm trầm ngâm, ánh mắt chợt tối lại: Ngoài điều này ra thì còn gì không?

Ngoài cái này... Tùy An Nhiên cố gắng suy nghĩ: Ngoài cái này ra thì em còn thấy.... giọng nói của anh đúng là hay thật, nhất là khi anh đọc lời thoại, rất cuốn hút.

Khiến cô mỗi lần nghe thấy trong lòng đều dâng trào cảm xúc, giọng nói trầm thấp đó như khơi dậy sự đồng cảm ở người khác vậy, nồng đậm từ tính. Càng không cần phải nói là sau khi anh thêm thắt tình cảm của mình vào, tưởng chừng như có thể mưu sát đôi tai của người nghe.

Ôn Cảnh Phạm rất tự nhiên hỏi: Vậy có quyến rũ được em không?

Tùy An Nhiên ngẩn người, phát hiện ánh mắt của anh đang dừng trên người mình, mặc dù chỉ là ánh mắt vô ý....nhưng cũng đủ khiến cô không thể tảng lờ được.

Da mặt Tùy An Nhiên khá mỏng, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh rơi trên gương mặt mình, có chút nóng.

Có ạ... Cô nhẹ giọng trả lời.

Sau khi Tùy An Nhiên thẹn thùng trả lời, đợi rất lâu vẫn không thấy Ôn Cảnh Phạm đáp lại, thậm chí ngay cả tiếng cười của anh cũng không thấy đâu, cô liền quay đầu sang nhìn.

Ôn Cảnh Phạm đúng là đang cười thật, môi cong lên, cười đến vô cùng thoải mái, đôi mắt đen láy sáng ngời, nơi đáy mắt như có hàng nghìn tia sáng chuyển động, vô cùng rực rỡ.

Anh nói: Hình như tôi đã tìm được đường tắt để chung đụng với em rồi.

******

Ký ức của Ôn Cảnh Phạm về Tùy An Nhiên vẫn dừng lại vào một ngày kia, đại sư dẫn anh đến khách đường. Núi rừng rậm rạp, tiếng chim hót và côn trùng kêu vang, là một khung cảnh thiên nhiên mà ở những thành phố lớn khó mà có được.

Ông nội của anh là người thành phố L, sau khi kết hôn sinh con, bọn trẻ trong nhà đều dọn ra ngoài sống tự lập, thế nên ông liền dẫn theo bà nội đến thành phố A. Về sau, ông thường xuyên dành ra chút thời gian đến Phạm Âm tự lễ Phật.

Ôn Cảnh Phạm từ nhỏ đã thân thiết với ông nội, nên anh thường cùng ông đến Phạm Âm tự. Năm đó, sức khỏe của bà nội không tốt, nên anh đã một mình đến đây để xin bùa bình an, và chuỗi tràng hạt đã được khai quang.

Sau đó anh đã gặp cô.

Khi ấy, cô đang ngồi chép kinh Phật, đôi mắt trong veo như dòng suối giữa khe núi, dường như có thể tiến thẳng vào trong lòng người.

Nhưng cô để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho anh không phải là lần gặp đầu tiên này.

Cô ở ngay gian phòng đối diện phòng anh, rất nhiều ngày trôi qua anh vẫn không thấy cô mở miệng nói chuyện, khi đó anh cho rằng cô yên tĩnh như vậy là vì cơ thể có khiếm khuyết---- Chẳng hạn như cô không thể nói chuyện.

Nhưng vào một hôm, anh trông thấy cô hốt hoảng mở cửa, khi bắt gặp anh đang đứng chắn ở lối đi nhỏ, cô liền cắn môi, lạnh nhạt nói: Làm phiền anh nhường đường.

Anh mới biết, cô chằng qua chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, không phải do không thể nói.

Có lẽ cô gặp phải chuyện buồn phiền nào đó, nên đáy mắt cô vẫn còn nước mắt đọng lại. Anh vô thức nghiêng người nhường lối, liền thấy cô chạy vụt ra bên ngoài, lúc đi ngang người anh, anh mơ hồ phát hiện cô đang khóc.

Anh về phòng ngồi được một lúc, nhưng làm thế nào cũng không thể yên tâm được.

Anh mở cửa nhìn thấy mây đen đang ùn ùn kéo đến, bèn lấy ô đi ra ngoài. Đi mãi đi mãi liền đi đến hậu viện, đại sư nhìn thấy anh thì đem chuỗi tràng hạt trong Phật đường đưa cho anh.

Anh cảm ơn, từ hậu viện đi lên phía trước, bước qua bậc thềm cao, lúc đứng ở góc của bức tượng Phật cao lớn thì nhìn thấy cô đang quỳ gối trước tượng Phật.

Chính điện không một bóng người, trước tượng Phật vẫn còn vài cây nhang đang cháy, hương khói nghi ngút.

Anh đứng yên ở đó, nhìn bóng dáng cô qua những lá cờ Phật giáo.

Bầu trời bên ngoài đã âm u từ lâu, có vài tia sáng le lói qua làn mây đen kịt, dường như muốn thông báo rằng trước khi cơn mưa đến thì khung trời này bí bách đến nhường nào.

Mưa bắt đầu nặng hạt, nhưng cô giống như không nghe thấy, đáy mắt bao phủ một tầng sương mỏng.

Sau đó...Ôn Cảnh Phạm nghe thấy tiếng khóc, cô muốn nhân tiếng mưa to để khóc thật lớn.

Ngài không phải là Phật sao? Không phải là vị Phật luôn từ bi chúng sinh sao? Vậy nếu con cầu xin ngài... có phải ngài sẽ hoàn thành tâm nguyện của con không?

Anh đưa mắt nhìn sang, đôi mắt cô đong đầy nước mắt, từng giọt nước mắt lăn xuống để lại một vệt dài trên mặt. Đôi môi cô có chút trắng, đôi tay nắm chặt lại để hai bên, dáng vẻ đau lòng đến cực hạn.

Nếu như ngài hoàn thành tâm nguyện của con, sau này mỗi năm con đều sẽ đến đây cung phụng hương hỏa cho ngài.

Cô khóc mãi đến nấc nghẹn, lẫn vào tiếng mưa rơi bên ngoài, lọt vào tai anh càng thêm bi thương.

Anh đứng ở nơi đó, gió từ ngoài lùa vào, mang theo hơi nước ẩm ướt, có chút lạnh lẽo, nhưng anh giống như không hề phát giác.

Tùy An Nhiên nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, vô cùng thành kính lẩm nhẩm tâm nguyện của mình. Lúc mở mắt ra, cô khom lưng dập đầu, bái lạy liên tục mười lần, khi ngẩng đầu lên trên trán đã hơi ửng đỏ.

Ôn Cảnh Phạm mím chặt môi, bỏ ô xuống. Đưa tay cầm lấy chiếc mõ bên cạnh, nhẹ nhàng gõ lên, tay còn lại cầm lấy chuỗi tràng hạt, ngón cái lướt qua từng hạt.

Bỗng nhiên nghe được tiếng gõ mõ, cô hơi khựng lại, nhưng cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ chắp tay quỳ gối ở đó.

Dường như cô muốn đem tất cả hy vọng mong manh của mình gửi gắm ở nơi này.

Tràng hạt, vốn là vật mà các tín đồ Phật giáo dùng khi niệm kinh. Qua nghìn năm lưu truyền, tràng hạt từ vật dùng để tham thiền ngộ đạo phát triển thành biểu tượng cho một trí tuệ lớn, trở thành nơi gửi gắm suy nghĩ và tâm nguyện của người đời.

Không biết chuỗi tràng hạt đã xoay tròn bao nhiêu vòng, tiếng mưa ngoài hiên cũng dần dần nhỏ lại, từ từ rả rích. Khung cảnh núi rừng như được sắc xanh tô vẽ, xanh um tươi mát.

Cô không biết đã quỳ bao lâu rồi, anh dừng lại động tác, đợi cơ thể cứng nhắc khôi phục lại trạng thái mới cầm ô lên, từ sau tượng Phật bước ra.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tùy An Nhiên mở mắt ra, đôi mắt vì mới khóc nên có chút đỏ, nhưng nó cũng trong veo như bầu trời lúc này vậy.

Anh đeo chuỗi hạt vào tay, nhìn cô một lúc rồi nói: Có muốn quay về không?

Cô khẽ gật đầu, nhưng không đứng lên.

Ôn Cảnh Phạm biết cô đã quỳ đến tê rần không đứng lên được, nhưng cô không lên tiếng, anh liền xem như không biết: Tôi vẫn chưa nhìn kỹ tượng Phật ở đây, bên ngoài trời vẫn đang mưa, tôi có mang theo ô, đợi tôi xem xong, chúng ta cùng nhau qua đó được không?

Cô vẫn không lên tiếng, liếm đôi môi khô khốc, gật đầu.

Lúc đó anh còn nghĩ, cô nhóc này, đúng là không thấu tình đạt lý gì cả, cố chấp đến nỗi khiến người khác không biết làm sao.

Anh xoay người đi xem tượng Phật, vừa đi được vài bước, thì nghe thấy giọng nói khe khẽ như tiếng mèo kêu của cô: Anh trai nhỏ, cám ơn anh.

Anh trai nhỏ?

Anh cong môi cười, cất bước đi vòng quanh.

Tiếng mưa rơi, ngôi chùa cổ kính, tượng Phật, dãy cờ Phật giáo, âm thanh gõ mõ. Nét đẹp nên thơ của vùng sông nước Giang Nam, khung cảnh thanh tịnh giữa núi rừng, cuộc sống bình yên, dịu dàng với thời gian.

Vào ngày cô mang theo vết thương tâm quỳ gối trước tượng Phật. Anh đứng ở phía sau bức tượng, nhìn cô qua khoảng không giữa những lá cờ Phật giáo. Chuyện này, có lẽ cũng chỉ có anh và bức tượng Phật ngày đó biết mà thôi.

Anh ở cạnh cô suốt buổi chiều hôm đó, đây cũng là chuyện mà anh có thể nhớ rõ được, mỗi khi nhớ đến đều cảm thấy vô cùng ấm áp.

Và ký ức này, không cần nói cho cô biết, chỉ cần một mình anh cất giữ là được rồi.

/36

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status