Lần đầu tiên trong gần 20 năm làm người, tôi bổng bị quân cờ dưới tay mình điều khiển. Nói thực, cảm giác trên sấn khấu dưới ánh đèn cũng tuyệt, chỉ là bản thân tôi không thích hợp với việc biễu diễn trên sân khấu, đó là hậu quả của hơn 10 năm bị nhốt trong nhà, tôi quen trầm lặng rồi, nếu bạn bắt tôi phát biểu vài câu trước đám đông thì thà chết còn hơn. Điều này hoàn toàn tương phản với tính cách phô trương của Quý Ngân Xuyên. Quan điểm của Xuyên là: “Lúc đá bóng tôi không bao giờ ở chân dự bị, nếu bắt tôi ngồi dự bị thì thà thiến tôi còn hơn”.
Bởi thế, lúc ở trên sân khấu tôi rất lo lắng, dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Ngô Vũ Phi. Nếu hôm đó cô ấy dám nói một câu kiểu như: “Tiếp theo xin mời bạn trúng giải cao nhất phát biểu cảm tưởng”, tôi thề rằng khi xuống sân khấu nhất định sẽ trừ khử cô ấy, còn nếu Quý Ngân Xuyên dám thương hoa tiếc ngọc, thì cũng sẽ diệt hết, thiến trước rồi trừ khử sau.
Nhưng Ngô Vũ Phi cũng biết điểm dừng, xem ra cô ấy lo tôi trở mặt, đến lúc đó lại không cho cô ta truyện tranh nữa. Sau khi chúng tôi chụp vài kiểu ảnh, dạ hội kết thúc trong tiếng nhạc vui nhộn, đúng rồi, giống kết thúc thường xuất hiện trong các đêm diễn của Đài Truyền Hình trung ương: Rất nhiều người đổ xô lên sân khấu, sau đó từ phía trên thả xuống rất nhiều bóng bay, giấy màu kim tuyến tung bay, trông rất có không khí thật là đã mắt
Thế nhưng đứng ở góc độ khác nhau cũng có cách nghĩ khác nhau thì cách nghĩ cũng khác nhau về một vấn đề, lúc đó tôi không còn tâm trạng nào thưởng thức, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến nỗi khổ của người quét dọn khi kết thúc dạ hội. Bởi thế, sau khi dời sân khấu, tôi lập tức rời khỏi hội trường, vốn dĩ đang đói lả rồi, nếu còn kêu tôi quét dọn thì thật sốc quá
Chạy được một lúc, tôi băn khoăn một mình làm sao ăn hết xuất lẩu 300 tệ hay là có thể chia làm vài lần?
Nhìn bóng dưới ánh đèn, tôi giật mình khi thấy dư hai bóng? Ngoảnh đầu lại thì thấy Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đang theo sát tôi. Quý Ngâ Xuyên là chân tiền đạo của đội bóng khoa, tốc độ chạy rất nhanh. Ngô Vũ Phi thì còn hơn thế, chưa kịp tẩy trang đã vội chạy ra đây, đôi môi đỏ đỏ, dưới ánh đèn chập choạng trông thật giống nữ quỷ
“Các cậu theo tớ làm gì?” – Tôi hỏi
Tôi dừng lại nhìn hai người họ, đồng thời dùng mắt ra hiệu với Quý Ngân Xuyên, tối nay thật là ý nghĩa, đầy kỉ niệm, một thiên niên kỉ vui vẻ, một đêm thật lãng mạn. Pháo hoa đẹp quá. Quý Ngân Xuyên cậu hãy nhanh chóng nắm bắt cơ hội thổ lộ với cô ấy đi
“Truyện tranh..” Ngô Vũ Phi nhỏ nhẹ nói, trông đáng thương như chú mèo con
Tôi đưa quyển truyện trong tay cho cô ấy, quay người định bước đi, nhưng nhìn bóng người hắt ra qua ánh đèn đường, tôi phát hiện họ vẫn còn đang theo tôi
Tôi lại quay lại nói: “Ê, hai cậu làm gì vậy?”
Trong lòng tôi lúc đó thầm mắng Quý Ngân Xuyên thật là ngốc, lúc đầu chẳng phải cậu đã nói binh mã thần tộc ở đó, muốn qua đây tiêu diệt tôi cướp cô ấy đi sao? Cơ hôi tốt thế này sao không cướp cô ấy đi
“Lẩu..” – lần này thì là tiếng của Quý Ngân Xuyên
Tôi đột nhiên hiểu ra cậu ta đói đến mức mụ mẫm rồi. Tình yêu đối với người đang chết đói thì đúng là một thứ xa xỉ, ăn no mặc ấm rồi mới nghỉ đến cái đó, lời người xưa quả có lý
Thế là đêm thiêng liêng chuyển giao hai thế kỉ, chính trong đêm pháo hoa rực rỡ với tiếng gío đông gào rít, ba người chúng tôi cùng ngồi bên nồi lẩu nghi ngút khói, chia sẽ với nhau khoảnh khắc của đầu tiên của một thiên niên kỉ mới
Mặc dù trong lúc chụp ảnh trên sân khấu, Ngô Vũ Phi nói truyện tranh là của cô ấy, lẩu thuộc về tôi, nhưng lúc bắt đầu ăn, hai người họ không hề khách khí, ăn còn nhanh hơn cả tôi
“Này, hai cậu không phải đã nói lậu thuộc về tớ sao?” – Tôi khẽ lên tiếng phản đối
Ngô Vũ Phi cắn một miếng thịt bò và nói: “Ồ, thế à, vậy được. Đợi chút rồi sẽ đưa cậu đọc truyện đó”
“Không được, truyện tranh tớ đọc xong thì vẫn còn, nhưng lẩu các cậu ăn rồi thì không còn nửa..” – Tôi vẫn không chịu
Ngô Vũ Phi vẩy vẩy chiếc đũa: “Truyện tranh là thứ lương thưc của tinh thần mà!”
Quý Ngân Xuyên vừa ngồm ngoàm nhai thịt vừa chen ngang: “Đúng thế, đúng thế, tinh thần là tài sản vô giá”
...
Sau một hồi ăn no nê, Quý Ngân Xuyên bắt đầu từ tốn uống bia, cũng không còn tranh thịt bò với Vũ Phi nữa. Cậu ta nói: “Đúng rồi, Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ này, các cậu có phát hiện ra ba đứa mình rất hữu duyên không?”
“Hữu duyên?” - Tôi và Vũ Phi nhìn nhau cảm thấy bất ngờ
Thành thực mà nói trước kia tôi cũng biết uống chút ít, nhưng trong buổi tiệc chia tay lớp hồi học phổ thông, có một bạn học uống say sưa quá, vừa quay đầu bước đã lưan ra đất, nằm thẳng cẳng. Lúc đó chỉ mình tôi không uống say, tôi hỏi: “Này, có cần tôi đỡ cậu dậy không?” Cậu ta chẳng nhấc nổi đầu lê, đáp lại: “Cảm ơn cậu, có bức tường đỡ là đủ rồi!” Lúc đó tôi lạnh cả người, từ đó tôi không dám uống rượu nữa
“Tên của bon mình hả?” – Ngô Vũ Phi băn khoăn
Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ, Quý Ngân Xuyên? Tôi chẳng thấy có duyên phận gì ở đây cả. Tôi nhìn Vũ Phi cô ấy cũng lắc đầu
“Ngốc quá, hai cậu thật là, cậu đọc họ của mình lên xem xem” – Ngân Xuyên lớn tiếng
Ngô Vũ Phi đọc: “Ngô – Trương – Quý”
Tôi thì đọc: “Quý – Ngô – Trương”, chẳng có gì là duyên phận cả?”
Quý Ngân Xuyên hét lên với tôi: “Trương Văn Lễ cậu đần vừa thôi, cậu không thể đặt tên mình lên phía trước được sao, nghe đây này, Trương – Ngô – Quý, ha ha, chính là Trương Vô Kỵ”.
Quý Ngân Xuyên vẫn dương dương tự đắc, cứ như thể phát hiện thêm một đại lục mới
Nhưng phải nói thật, cậu ta rất sáng tạo, hơn thế tôi cũng thích xem võ thuật. Sau khi chúng tôi hết chóang một chút liền bắt đầu liến thoắng về phát hiện thú vị này
Quý Ngân Xuyên nói: “Trương Vô Kỵ trước giờ là thần tượng của tớ, Minh Giáo lão đại đó, luyện Cửu Dương thần chưởng, cái gì mà Na Di..”
Ngô Vũ Phi chen vào: “Càn Khôn Đại Na Di”.
Quý Ngân Xuyên tiếp lời: “Đúng rồi, Càn Khôn Đại Na Di. Lúc nhỏ hai môn võ mà tớ thích luyện nhất là Càn Khôn Đại Na Di và Lăng Ba Vi Bộ, có biết tại sao không?”
Ngô Vũ Phi lắc đầu, tôi cũng lắc đầu.
“Là do lúc đá bóng có thể dùng tới. Cậu xem nếu biết Lăng Ba Vi Bộ thì việc vượt qua các cầu thủ đối phương sẽ chẳng là vấn đề gì sao? Còn nữa, có Càn Khôn Đại Na Di thì tốt rồi có thể thay đổi cách điều khiển bóng trên không, muốn sút bóng theo đường cong nào thì sút. Đừng nói sút cong hình chuối kiểu Beckham, đến hình chữ S, chữ Z tớ cũng sút được..”
Tôi thực sự khâm phục trí tưởng tượng phong phú và hết sức tự nhiên của cậu ta
...
Tối hôm đó tôi uống rất nhiều, nói cũng rất nhiều. Mặc dù tôi rất vui, niềm vui tràn ngập khi lần đầu tiên trong đời được làm cái mình muốn nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh một việc khác, đó chính là kì thi. Đã sắp tới kì thi học kì rồi. Từ nhỏ tôi đã xem cuộc sống là một kì thi, là chơi cờ, là việc lựa chọn đúng, đi từng nước cờ hay. Về điều này tôi khác hai ngưoiừ bản chất hay trốn tíêt như họ, họ là dân nghệ sĩ còn tôi là nhà khoa học
Còn nhớ lúc nhỏ có một lần tôi bị 79 điểm tóan, tôi đã khóc rất lâu, bởi tôi chưa từng thi mà bị điểm dưới 95, cuối cùng tôi nghĩ ra một cách, sửa 79 thành 99, trong lòng mới thấy thỏai mái hơn
Quý Ngân Xuyên không thấy tôi nói gì liền hỏi: “Này, cậu đang nghĩ gì đấy?”
“Tớ đang nghĩ lại sắp đến kì thi rồi” – Tôi nói
Ngô Vũ Phi chen vào: “Lần trước tớ hỏi cậu tham gia dạ hội liệu có ảnh hưởng đến việc học không, chẳng phải cậu đã ngạo mạn nói rằng: “Có biết không, việc học phải phụ thuộc vào gia tốc, cậu xem những tên mọt sách đó, ngày nào cũng lên phòng tự học, nhưng đó đều là vận động đều, còn tớ là vận động tăng tốc, có tin là trong một tuần tớ có thể vượt qua bọn họ hay không?”
Tôi nói: “Nhưng mà, nhưng mà... Học vật lí thì biết, cho dù cậu có tăng tốc nhanh như thế nào thì cũng cần có bước lấy đà để tăng tốc, nếu không thì nguy rồi”
“Được thôi, ngày mai bọn mình đến phòng tự học cùng đại ca!” – Quý Ngân Xuyên đề nghị
“Ai là đại ca” – Tôi vặn hỏi
“Là cậu đó, họ của cậu đứng đầu trong Trương Vô Kỵ” – Quý Ngân Xuyên cười gian xảo
Ngô Vũ Phi cười hì hì, thêm vào một câu: “Thành tích lại tốt như thế”
...
Bữa lẩu tối đó đã kết thúc với quyết định như vậy, ba người chúng tôi trở thành một nhóm nhỏ bí mật với tên Trương Vô Kỵ. Tôi là đại ca, hai người họ thì không cần phân lớn nhở. Nhiệm vụ đầu tiên của đại ca là giúp hai tên đàn em vượt qua kì thi này, đương nhiên, thực ra tối hôm đó tôi đã có nhiệm vụ đầu tiên, đó là thanh thản
Suốt buổi tối hôm đó tôi nghĩ về chiêu tán gái mới của Quý Ngân Xuyên: Trước tiên là kết nghĩa kim lan, sau đó là giả bộ cùng nhau học vì sự lớn mạnh của Trung Quốc, rồi từ từ nảy sinh cảm tình, sau đó khi cơ hội đã chín muồn thì phát động tấn công
Về đến văn phòng, Quý Ngân Xuyên nói cậu ta không thể phạm lỗi như Hàn Huyền, vội vàng tấn công được. Một cô gái sành điệu như Ngô Vũ Phi đến người đẹp trai và cao ngạo như Hàn Huyền, dù có hạ mình xếp hoa, thắp nến, đàn những ca khúc trữ tình cũng không làm cô ấy rung động thì chỉ có một cách đó là dùng từng làn gío xuân và từng hạt mưa bụi cảm hóa cô ấy, chiều chuộng cô ấy, cùng cô ấy làm tất cả những việc gì cô ấy muốn, cái này về học thuật mà nói thì là yêu chiều, đúng rồi, chính là yêu chiều. Phải khiến cho cô ấy một ngày nào đó sau khi rời xa cậu sẽ cảm thấy như mất đi cả thế giới, lúc đó mục tiêu của cậu đã đạt đượcư
“Có một điều duy nhất mà mình không hiểu, cậu cung phụng yêu chiều thì cứ cung phụng yêu chiều, sao lại lôi tớ vào làm gì?”
Quý Ngân Xuyên giải thích: “Tớ đã từng phân tích kĩ rồi, cô gái kiểu Ngô Vũ Phi thường thích có nhiều người, thích các cậu bạn xung quanh theo đuổi mình, nhưng nhiều người quá thì không tốt, thế nên..”
“Tại sao lại chọn tớ chứ?”
“Cậu này sao vậy nhỉ, định “10 vạn câu hỏi tại sao” đấy à?” Được rồi, để mình nói cho cậu hiểu, có hai điểm, thứ nhất hai đứa mình là thân thiết nhất, tớ chẳng có người bạn thân nào khác cả”
“Thứ hai thì sao?” – Tôi hỏi
Quý Ngân Xuyên ậm ừ không muốn nói
“Bảo cậu nói thì cứ nói đi, đừng sợ, đại ca đây không bắt nạt cậu đâu”
“Tớ nói rồi cậu không được tức giận đâu đấy!”
“Được, tớ đã tức giận bao giờ đâu”
“Tớ nghĩ IQ của cậu cao” – Lúc này tôi đã phát hiện ra ngữ điệu của cậu ấy hơi khác rồi, bởi tôi đã đánh hơi thấy sự thay đổi
Quả nhiên cậu ấy đã nói vế tiếp theo
“Nhưng xem ra cậu rõ ràng không có chút EQ nào, bởi thế, tớ dẫn cậu đi theo đuổi Ngô Vũ Phi thì khá là yên tâm”
Tôi tức điên lên được..
Bởi thế, lúc ở trên sân khấu tôi rất lo lắng, dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Ngô Vũ Phi. Nếu hôm đó cô ấy dám nói một câu kiểu như: “Tiếp theo xin mời bạn trúng giải cao nhất phát biểu cảm tưởng”, tôi thề rằng khi xuống sân khấu nhất định sẽ trừ khử cô ấy, còn nếu Quý Ngân Xuyên dám thương hoa tiếc ngọc, thì cũng sẽ diệt hết, thiến trước rồi trừ khử sau.
Nhưng Ngô Vũ Phi cũng biết điểm dừng, xem ra cô ấy lo tôi trở mặt, đến lúc đó lại không cho cô ta truyện tranh nữa. Sau khi chúng tôi chụp vài kiểu ảnh, dạ hội kết thúc trong tiếng nhạc vui nhộn, đúng rồi, giống kết thúc thường xuất hiện trong các đêm diễn của Đài Truyền Hình trung ương: Rất nhiều người đổ xô lên sân khấu, sau đó từ phía trên thả xuống rất nhiều bóng bay, giấy màu kim tuyến tung bay, trông rất có không khí thật là đã mắt
Thế nhưng đứng ở góc độ khác nhau cũng có cách nghĩ khác nhau thì cách nghĩ cũng khác nhau về một vấn đề, lúc đó tôi không còn tâm trạng nào thưởng thức, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến nỗi khổ của người quét dọn khi kết thúc dạ hội. Bởi thế, sau khi dời sân khấu, tôi lập tức rời khỏi hội trường, vốn dĩ đang đói lả rồi, nếu còn kêu tôi quét dọn thì thật sốc quá
Chạy được một lúc, tôi băn khoăn một mình làm sao ăn hết xuất lẩu 300 tệ hay là có thể chia làm vài lần?
Nhìn bóng dưới ánh đèn, tôi giật mình khi thấy dư hai bóng? Ngoảnh đầu lại thì thấy Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đang theo sát tôi. Quý Ngâ Xuyên là chân tiền đạo của đội bóng khoa, tốc độ chạy rất nhanh. Ngô Vũ Phi thì còn hơn thế, chưa kịp tẩy trang đã vội chạy ra đây, đôi môi đỏ đỏ, dưới ánh đèn chập choạng trông thật giống nữ quỷ
“Các cậu theo tớ làm gì?” – Tôi hỏi
Tôi dừng lại nhìn hai người họ, đồng thời dùng mắt ra hiệu với Quý Ngân Xuyên, tối nay thật là ý nghĩa, đầy kỉ niệm, một thiên niên kỉ vui vẻ, một đêm thật lãng mạn. Pháo hoa đẹp quá. Quý Ngân Xuyên cậu hãy nhanh chóng nắm bắt cơ hội thổ lộ với cô ấy đi
“Truyện tranh..” Ngô Vũ Phi nhỏ nhẹ nói, trông đáng thương như chú mèo con
Tôi đưa quyển truyện trong tay cho cô ấy, quay người định bước đi, nhưng nhìn bóng người hắt ra qua ánh đèn đường, tôi phát hiện họ vẫn còn đang theo tôi
Tôi lại quay lại nói: “Ê, hai cậu làm gì vậy?”
Trong lòng tôi lúc đó thầm mắng Quý Ngân Xuyên thật là ngốc, lúc đầu chẳng phải cậu đã nói binh mã thần tộc ở đó, muốn qua đây tiêu diệt tôi cướp cô ấy đi sao? Cơ hôi tốt thế này sao không cướp cô ấy đi
“Lẩu..” – lần này thì là tiếng của Quý Ngân Xuyên
Tôi đột nhiên hiểu ra cậu ta đói đến mức mụ mẫm rồi. Tình yêu đối với người đang chết đói thì đúng là một thứ xa xỉ, ăn no mặc ấm rồi mới nghỉ đến cái đó, lời người xưa quả có lý
Thế là đêm thiêng liêng chuyển giao hai thế kỉ, chính trong đêm pháo hoa rực rỡ với tiếng gío đông gào rít, ba người chúng tôi cùng ngồi bên nồi lẩu nghi ngút khói, chia sẽ với nhau khoảnh khắc của đầu tiên của một thiên niên kỉ mới
Mặc dù trong lúc chụp ảnh trên sân khấu, Ngô Vũ Phi nói truyện tranh là của cô ấy, lẩu thuộc về tôi, nhưng lúc bắt đầu ăn, hai người họ không hề khách khí, ăn còn nhanh hơn cả tôi
“Này, hai cậu không phải đã nói lậu thuộc về tớ sao?” – Tôi khẽ lên tiếng phản đối
Ngô Vũ Phi cắn một miếng thịt bò và nói: “Ồ, thế à, vậy được. Đợi chút rồi sẽ đưa cậu đọc truyện đó”
“Không được, truyện tranh tớ đọc xong thì vẫn còn, nhưng lẩu các cậu ăn rồi thì không còn nửa..” – Tôi vẫn không chịu
Ngô Vũ Phi vẩy vẩy chiếc đũa: “Truyện tranh là thứ lương thưc của tinh thần mà!”
Quý Ngân Xuyên vừa ngồm ngoàm nhai thịt vừa chen ngang: “Đúng thế, đúng thế, tinh thần là tài sản vô giá”
...
Sau một hồi ăn no nê, Quý Ngân Xuyên bắt đầu từ tốn uống bia, cũng không còn tranh thịt bò với Vũ Phi nữa. Cậu ta nói: “Đúng rồi, Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ này, các cậu có phát hiện ra ba đứa mình rất hữu duyên không?”
“Hữu duyên?” - Tôi và Vũ Phi nhìn nhau cảm thấy bất ngờ
Thành thực mà nói trước kia tôi cũng biết uống chút ít, nhưng trong buổi tiệc chia tay lớp hồi học phổ thông, có một bạn học uống say sưa quá, vừa quay đầu bước đã lưan ra đất, nằm thẳng cẳng. Lúc đó chỉ mình tôi không uống say, tôi hỏi: “Này, có cần tôi đỡ cậu dậy không?” Cậu ta chẳng nhấc nổi đầu lê, đáp lại: “Cảm ơn cậu, có bức tường đỡ là đủ rồi!” Lúc đó tôi lạnh cả người, từ đó tôi không dám uống rượu nữa
“Tên của bon mình hả?” – Ngô Vũ Phi băn khoăn
Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ, Quý Ngân Xuyên? Tôi chẳng thấy có duyên phận gì ở đây cả. Tôi nhìn Vũ Phi cô ấy cũng lắc đầu
“Ngốc quá, hai cậu thật là, cậu đọc họ của mình lên xem xem” – Ngân Xuyên lớn tiếng
Ngô Vũ Phi đọc: “Ngô – Trương – Quý”
Tôi thì đọc: “Quý – Ngô – Trương”, chẳng có gì là duyên phận cả?”
Quý Ngân Xuyên hét lên với tôi: “Trương Văn Lễ cậu đần vừa thôi, cậu không thể đặt tên mình lên phía trước được sao, nghe đây này, Trương – Ngô – Quý, ha ha, chính là Trương Vô Kỵ”.
Quý Ngân Xuyên vẫn dương dương tự đắc, cứ như thể phát hiện thêm một đại lục mới
Nhưng phải nói thật, cậu ta rất sáng tạo, hơn thế tôi cũng thích xem võ thuật. Sau khi chúng tôi hết chóang một chút liền bắt đầu liến thoắng về phát hiện thú vị này
Quý Ngân Xuyên nói: “Trương Vô Kỵ trước giờ là thần tượng của tớ, Minh Giáo lão đại đó, luyện Cửu Dương thần chưởng, cái gì mà Na Di..”
Ngô Vũ Phi chen vào: “Càn Khôn Đại Na Di”.
Quý Ngân Xuyên tiếp lời: “Đúng rồi, Càn Khôn Đại Na Di. Lúc nhỏ hai môn võ mà tớ thích luyện nhất là Càn Khôn Đại Na Di và Lăng Ba Vi Bộ, có biết tại sao không?”
Ngô Vũ Phi lắc đầu, tôi cũng lắc đầu.
“Là do lúc đá bóng có thể dùng tới. Cậu xem nếu biết Lăng Ba Vi Bộ thì việc vượt qua các cầu thủ đối phương sẽ chẳng là vấn đề gì sao? Còn nữa, có Càn Khôn Đại Na Di thì tốt rồi có thể thay đổi cách điều khiển bóng trên không, muốn sút bóng theo đường cong nào thì sút. Đừng nói sút cong hình chuối kiểu Beckham, đến hình chữ S, chữ Z tớ cũng sút được..”
Tôi thực sự khâm phục trí tưởng tượng phong phú và hết sức tự nhiên của cậu ta
...
Tối hôm đó tôi uống rất nhiều, nói cũng rất nhiều. Mặc dù tôi rất vui, niềm vui tràn ngập khi lần đầu tiên trong đời được làm cái mình muốn nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh một việc khác, đó chính là kì thi. Đã sắp tới kì thi học kì rồi. Từ nhỏ tôi đã xem cuộc sống là một kì thi, là chơi cờ, là việc lựa chọn đúng, đi từng nước cờ hay. Về điều này tôi khác hai ngưoiừ bản chất hay trốn tíêt như họ, họ là dân nghệ sĩ còn tôi là nhà khoa học
Còn nhớ lúc nhỏ có một lần tôi bị 79 điểm tóan, tôi đã khóc rất lâu, bởi tôi chưa từng thi mà bị điểm dưới 95, cuối cùng tôi nghĩ ra một cách, sửa 79 thành 99, trong lòng mới thấy thỏai mái hơn
Quý Ngân Xuyên không thấy tôi nói gì liền hỏi: “Này, cậu đang nghĩ gì đấy?”
“Tớ đang nghĩ lại sắp đến kì thi rồi” – Tôi nói
Ngô Vũ Phi chen vào: “Lần trước tớ hỏi cậu tham gia dạ hội liệu có ảnh hưởng đến việc học không, chẳng phải cậu đã ngạo mạn nói rằng: “Có biết không, việc học phải phụ thuộc vào gia tốc, cậu xem những tên mọt sách đó, ngày nào cũng lên phòng tự học, nhưng đó đều là vận động đều, còn tớ là vận động tăng tốc, có tin là trong một tuần tớ có thể vượt qua bọn họ hay không?”
Tôi nói: “Nhưng mà, nhưng mà... Học vật lí thì biết, cho dù cậu có tăng tốc nhanh như thế nào thì cũng cần có bước lấy đà để tăng tốc, nếu không thì nguy rồi”
“Được thôi, ngày mai bọn mình đến phòng tự học cùng đại ca!” – Quý Ngân Xuyên đề nghị
“Ai là đại ca” – Tôi vặn hỏi
“Là cậu đó, họ của cậu đứng đầu trong Trương Vô Kỵ” – Quý Ngân Xuyên cười gian xảo
Ngô Vũ Phi cười hì hì, thêm vào một câu: “Thành tích lại tốt như thế”
...
Bữa lẩu tối đó đã kết thúc với quyết định như vậy, ba người chúng tôi trở thành một nhóm nhỏ bí mật với tên Trương Vô Kỵ. Tôi là đại ca, hai người họ thì không cần phân lớn nhở. Nhiệm vụ đầu tiên của đại ca là giúp hai tên đàn em vượt qua kì thi này, đương nhiên, thực ra tối hôm đó tôi đã có nhiệm vụ đầu tiên, đó là thanh thản
Suốt buổi tối hôm đó tôi nghĩ về chiêu tán gái mới của Quý Ngân Xuyên: Trước tiên là kết nghĩa kim lan, sau đó là giả bộ cùng nhau học vì sự lớn mạnh của Trung Quốc, rồi từ từ nảy sinh cảm tình, sau đó khi cơ hội đã chín muồn thì phát động tấn công
Về đến văn phòng, Quý Ngân Xuyên nói cậu ta không thể phạm lỗi như Hàn Huyền, vội vàng tấn công được. Một cô gái sành điệu như Ngô Vũ Phi đến người đẹp trai và cao ngạo như Hàn Huyền, dù có hạ mình xếp hoa, thắp nến, đàn những ca khúc trữ tình cũng không làm cô ấy rung động thì chỉ có một cách đó là dùng từng làn gío xuân và từng hạt mưa bụi cảm hóa cô ấy, chiều chuộng cô ấy, cùng cô ấy làm tất cả những việc gì cô ấy muốn, cái này về học thuật mà nói thì là yêu chiều, đúng rồi, chính là yêu chiều. Phải khiến cho cô ấy một ngày nào đó sau khi rời xa cậu sẽ cảm thấy như mất đi cả thế giới, lúc đó mục tiêu của cậu đã đạt đượcư
“Có một điều duy nhất mà mình không hiểu, cậu cung phụng yêu chiều thì cứ cung phụng yêu chiều, sao lại lôi tớ vào làm gì?”
Quý Ngân Xuyên giải thích: “Tớ đã từng phân tích kĩ rồi, cô gái kiểu Ngô Vũ Phi thường thích có nhiều người, thích các cậu bạn xung quanh theo đuổi mình, nhưng nhiều người quá thì không tốt, thế nên..”
“Tại sao lại chọn tớ chứ?”
“Cậu này sao vậy nhỉ, định “10 vạn câu hỏi tại sao” đấy à?” Được rồi, để mình nói cho cậu hiểu, có hai điểm, thứ nhất hai đứa mình là thân thiết nhất, tớ chẳng có người bạn thân nào khác cả”
“Thứ hai thì sao?” – Tôi hỏi
Quý Ngân Xuyên ậm ừ không muốn nói
“Bảo cậu nói thì cứ nói đi, đừng sợ, đại ca đây không bắt nạt cậu đâu”
“Tớ nói rồi cậu không được tức giận đâu đấy!”
“Được, tớ đã tức giận bao giờ đâu”
“Tớ nghĩ IQ của cậu cao” – Lúc này tôi đã phát hiện ra ngữ điệu của cậu ấy hơi khác rồi, bởi tôi đã đánh hơi thấy sự thay đổi
Quả nhiên cậu ấy đã nói vế tiếp theo
“Nhưng xem ra cậu rõ ràng không có chút EQ nào, bởi thế, tớ dẫn cậu đi theo đuổi Ngô Vũ Phi thì khá là yên tâm”
Tôi tức điên lên được..
/41
|