Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ

Chương 3 - Chương 3

/41


Xem ra hôm nay đúng là sẽ có một tin tốt lành bởi bố tôi lại lấy rượu nho ra uống. Sống đến 24 tuổi rồi, chỉ đến hôm tôi tốt nghiệp về thăm nhà mới thấy bố uống rượu, bình thường tôi thấy bố rất lạnh lùng và lí trí. Bố tôi là kiến trúc sư, có lúc tôi nghĩ ông là người máy thì đúng hơn.

Đôi khi tôi cũng bộc lộ tính cách vừa giống người máy vừa giống quỷ quái, có lẽ cũng do di truyền từ bố cả.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi vừa uống được một chén, mẹ đã sốt sắng nói ra tin được coi là vui đó. Mặt mẹ đỏ bừng như trúng số độc đắc: “Bố đã chấm được cho con một đối tượng rồi đó. Tuần sau, mà chính là ngày Quốc Tế Lao động đi xem mặt nghen con”.

Đang nhai miếng cơm mà tôi suýt nghẹn. Nhấp chút nước, tôi nói: “Mẹ, con mới 24 tuổi thôi mà!”

Mẹ nhìn tôi phàn nàn: “Đã 24 tuổi rồi mà còn nói thế à.Nhiều cô chú đồng nghiệp ở cơ quan mẹ , con cái mới hơn 20 đã dựng vợ gả chồng cả rồi, bây giờ họ đã lên chức ông chức bà cả rồi đấy. À, mà đúng rồi, cô gái ấy còn là nghiên cứu sinh nữa đấy. Con đừng cho rằng mình học hành cao siêu, còn có người giỏi hơn đó, rất tốt đấy con ạ”.

Thà mẹ không nhắc tới nghiên cứu sinh còn tốt hơn. Vừa nghe đến nghiên cứu sinh thực lòng tôi chỉ muốn nói với mẹ: “Mẹ à coi như con trai bất hiếu”. Xem ra giữa mẹ và tôi vẫn có sự khác biệt giữa hai thế hệ. Con trai ai chẳng biết con gái thời nay càng học cao thì càng khó..Trên mạng hiện nay đang nhan nhản những câu đại loại như: “năm thứ nhất xinh, năm thứ hai kiu, năm thứ ba báo động, năm thứ tư không ai thèm, còn các nữ nghiên cứu sinh thì kiến nghị xuất khẩu sang châu Phi ủng hộ các dự án tình nghĩa bên đó.

Mẹ dường như không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, bà luôn miệng ca ngợi những ưu điểm của cô gái đó. Tính cách của bố mẹ tôi hoàn toàn khác nhau. Có một hôm, nhân lúc nhàn rỗi, tôi cùng Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi ngồi đó nhau dùng một câu hát để mô tả bố mẹ minh. Lúc đó, tôi trầm tư hồi lâu rồi nói: “Là ngọn lửa trong ngày đông “. Chỉ tiếc là nó đã di truyền xuống thế hệ tôi, có điều mùa đông còn giữ lại chứ ngọn lửa thì đã tắt rụi rồi”

Có lúc tôi thầm óan trách, mẹ thật là keo kiệt, khả năng nói nhiều đó sao không truyền cho tôi một chút ít. Tuy vậy khả năng tư duy trừu tượng mà bố truyền cho tôi cũng rất hữu ích. Từ những lời thao thao bất tuyệt của mẹ nãy giờ tôi cũng khái quát các ý chính như sau: thứ nhất cô ta là con gái, thứ hai là nữ nghiên cứu sinh và thứ ba là con gái của ông sếp của bố tôi.

Cuối cùng thì mẹ cũng ngừng nói, tôi chốt lại: “Mẹ ơi, tuần sau không được, con bận rồi:

“Bận gì chứ ? Tuần sau nghỉ mùng 1 tháng 5, vẫn phải đi làm sao con.

Tôi vừa định nói tuần sau hợp lớp, bỗng thấy bố ngồi đó với vẻ lạnh lùng, nêu tôi nói ra câu dó thì chắc chắn sẽ nhận được phiếu phủ quyết của ông.

Còn nhớ những năm cấp 1 tôi đã không tham gia bất cứ hoạt động nào của lớp. Lúc học tiểu học, những ngày được các bạn mong đợi nhất không phải là mấy ngày tết mà là dịp du xuân. Thế nhưng tôi không bao giờ có được cảm giác háo hức đó. Bởi cứ mỗi dịp vào xuân, bố tôi lại tìm ra trong đống báo chí những dòng tin như” Học sinh đi du xuân bị tai nạn, bao nhiêu người chết” rồi lấy đó làm cớ để cắt quyền đi chơi của tôi.

Thế nên tôi không nói tiếp nữa, thay vào đí là thầm nghĩ phải tìm ra lí do nào chính đáng cho buổi tụ tập của tuần sau.

/41

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status