Đọc đến đây tôi chợt nghĩ mình phải gọi điện ngay cho Ngô Vũ Phi, không khéo lại ” Thuê bao quý khách vừa gọi không có thực”. Đợi một lát đầu dây bên kia vọng lại “Xin chào .
“Xin chào” – Tôi không quen cách chào hỏi lịch sự như vậy. Hồi học đại học mỗi lúc gặp nhau bọn tôi thường chào nhau bằng những từ rất gần gũi như ” Ngốc” hay là ” Nhóc con .
“Hóa ra là mặt trắng à” – Ngô Vũ Phi thật đáng ghét, cô ấy thường cố gắng thay từ “cổ” thành từ “mặt”.
Tôi không để tâm đến lời trêu chọc của cô ấy: “Sao, hôm nay cậu phiêu bạt đến vùng nào rồi?”
“Quế Lâm đó bạn, cảnh vật ở đây tuyệt thật. Cậu sao rồi, vẫn còn làm cho công ty đó hả?”
“Ừ.
“Tiền đồ rộng mở quá nhỉ.
Tôi biết cô ấy đang chế nhạo tôi nhưng vẫn nhã nhẵn hỏi: “Còn cậu thì sao ?”
“Sao mà sướng được như cậu chú, bây giờ đương lúc khó khăn, đạo diễn nói không có vai diễn nào thích hợp với mình cả. Giờ tớ như cầu thủ ngồi riết ở hàng ghế dự bị trong một trận đấu bóng đá vậy.
Điều này thì tôi đã đoán được trước. Để trở thành minh tinh trong xã hôi này không phải là điều dễ dàng, thế giới bên ngoài không giống trong môi trường đại học của chúng tôi, muốn hô phong hoán vũ là được.
Ngô Vũ Phi hỏi tiếp: “Cậu có đến Bắc Kinh được không ?”
Mỗi lần gọi điện cô ấy đều hỏi tôi câu này, còn tôi thì luôn tìm cách đổi chủ đề. Lần này thì tôi đi thẳng vào vấn đề, ngắt lời cô ấy: “Tuần sau có lẽ mình không đi được rồi”.
“Sao vậy? Này, cậu bận quá à. Cậu lại nóng lòng đi hẹn hò chứ gì?”- Ngô Vũ Phi trêu tôi.
“Ôi trời , sao cậu biết vậy?”
Ngô Vũ Phi lặng đi một lát, có vẽ cô ấy đang dồn lực chuẩn bị công phá: “Không được, tuần sau dù bất cứ giá nào cậu cũng phải đi, cấp 5 sao đấy.
Cấp 5 sao là cấp cao nhất trong phân loại mức độ nhiệm vụ hành động thời đại học của chúng tôi, cấp 5 sao có nghĩa là không thể từ chối. Thời đại học chúng tôi có rất nhiều hoạt động nhưng chỉ có 2 lần mang cấp 5 sao, lần thứ nhất là chuyến lịch cuối khóa, một vụ khác là lần ba đứa chúng tôi tổ chức chương trình dạ hội tốt nghiệp.
……
“Không được, nhất quyết không được! Cậu quên rằng cậu đã từng nói chỉ cần hoạt động nào do tớ tổ chức, mà không, đúng hơn là bất kì hoạt động nào do bọn mình tổ chức là cậu sẽ tham gia mà?”
“Đó là thời còn đi học thôi.
“Cậu quên lúc tốt nghiệp đã nói đó là cam kết của cả đời này, chúng mình là bạn suốt đời mà, cậu không nhớ sao? Dù thế nào thì Lễ nhất định phải đến đó”- Không để tôi kịp phân bua, Vũ Phi đã vội cúp máy.
Lẽ ra tôi còn định hỏi Quý Ngân Xuyên có tham gia không, nhưng đầu bên kia đã tắt máy, chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút kéo dài.
Gác máy điện thoại, tôi lại lật mấy trang nhật kí, rồi bật dậy mở cửa bước ra phòng khách. Vừa đúng lúc mẹ dọn dẹp xong, bày hoa quả goi tôi lại ăn.
Bố xem xong chương trình thời sự lìên vào phòng đọc sách. Đây cũng là thói quen không gì thay đổi được của ông. Đã bao nhiêu năm nay, hai bố con ăn xong là lại chui vào phòng đọc sách, chỉ có mẹ là sướng nhất, không ai tranh ti vi với bà thế nên mẹ tôi ngày nào cũng xem hết phim tình cảm dài tập đến phim hành đông.
Đương nhiên hôm nào có bóng đá thì cũng có ngoại lệ. Mặc dù tôi không chơi bóng nhưng không bao giờ để lỡ một trận bóng kinh điển nào.
Đang ăn, tôi bỗng nhiên buột miệng nói: “Mẹ ơi, ngày mai con muốn đi gặp cô gái ấy” . Mẹ đang vừa xem ti vi vừa ăn dưa, nghe tôi nói mà bà suýt nghẹn.
“Xin chào” – Tôi không quen cách chào hỏi lịch sự như vậy. Hồi học đại học mỗi lúc gặp nhau bọn tôi thường chào nhau bằng những từ rất gần gũi như ” Ngốc” hay là ” Nhóc con .
“Hóa ra là mặt trắng à” – Ngô Vũ Phi thật đáng ghét, cô ấy thường cố gắng thay từ “cổ” thành từ “mặt”.
Tôi không để tâm đến lời trêu chọc của cô ấy: “Sao, hôm nay cậu phiêu bạt đến vùng nào rồi?”
“Quế Lâm đó bạn, cảnh vật ở đây tuyệt thật. Cậu sao rồi, vẫn còn làm cho công ty đó hả?”
“Ừ.
“Tiền đồ rộng mở quá nhỉ.
Tôi biết cô ấy đang chế nhạo tôi nhưng vẫn nhã nhẵn hỏi: “Còn cậu thì sao ?”
“Sao mà sướng được như cậu chú, bây giờ đương lúc khó khăn, đạo diễn nói không có vai diễn nào thích hợp với mình cả. Giờ tớ như cầu thủ ngồi riết ở hàng ghế dự bị trong một trận đấu bóng đá vậy.
Điều này thì tôi đã đoán được trước. Để trở thành minh tinh trong xã hôi này không phải là điều dễ dàng, thế giới bên ngoài không giống trong môi trường đại học của chúng tôi, muốn hô phong hoán vũ là được.
Ngô Vũ Phi hỏi tiếp: “Cậu có đến Bắc Kinh được không ?”
Mỗi lần gọi điện cô ấy đều hỏi tôi câu này, còn tôi thì luôn tìm cách đổi chủ đề. Lần này thì tôi đi thẳng vào vấn đề, ngắt lời cô ấy: “Tuần sau có lẽ mình không đi được rồi”.
“Sao vậy? Này, cậu bận quá à. Cậu lại nóng lòng đi hẹn hò chứ gì?”- Ngô Vũ Phi trêu tôi.
“Ôi trời , sao cậu biết vậy?”
Ngô Vũ Phi lặng đi một lát, có vẽ cô ấy đang dồn lực chuẩn bị công phá: “Không được, tuần sau dù bất cứ giá nào cậu cũng phải đi, cấp 5 sao đấy.
Cấp 5 sao là cấp cao nhất trong phân loại mức độ nhiệm vụ hành động thời đại học của chúng tôi, cấp 5 sao có nghĩa là không thể từ chối. Thời đại học chúng tôi có rất nhiều hoạt động nhưng chỉ có 2 lần mang cấp 5 sao, lần thứ nhất là chuyến lịch cuối khóa, một vụ khác là lần ba đứa chúng tôi tổ chức chương trình dạ hội tốt nghiệp.
……
“Không được, nhất quyết không được! Cậu quên rằng cậu đã từng nói chỉ cần hoạt động nào do tớ tổ chức, mà không, đúng hơn là bất kì hoạt động nào do bọn mình tổ chức là cậu sẽ tham gia mà?”
“Đó là thời còn đi học thôi.
“Cậu quên lúc tốt nghiệp đã nói đó là cam kết của cả đời này, chúng mình là bạn suốt đời mà, cậu không nhớ sao? Dù thế nào thì Lễ nhất định phải đến đó”- Không để tôi kịp phân bua, Vũ Phi đã vội cúp máy.
Lẽ ra tôi còn định hỏi Quý Ngân Xuyên có tham gia không, nhưng đầu bên kia đã tắt máy, chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút kéo dài.
Gác máy điện thoại, tôi lại lật mấy trang nhật kí, rồi bật dậy mở cửa bước ra phòng khách. Vừa đúng lúc mẹ dọn dẹp xong, bày hoa quả goi tôi lại ăn.
Bố xem xong chương trình thời sự lìên vào phòng đọc sách. Đây cũng là thói quen không gì thay đổi được của ông. Đã bao nhiêu năm nay, hai bố con ăn xong là lại chui vào phòng đọc sách, chỉ có mẹ là sướng nhất, không ai tranh ti vi với bà thế nên mẹ tôi ngày nào cũng xem hết phim tình cảm dài tập đến phim hành đông.
Đương nhiên hôm nào có bóng đá thì cũng có ngoại lệ. Mặc dù tôi không chơi bóng nhưng không bao giờ để lỡ một trận bóng kinh điển nào.
Đang ăn, tôi bỗng nhiên buột miệng nói: “Mẹ ơi, ngày mai con muốn đi gặp cô gái ấy” . Mẹ đang vừa xem ti vi vừa ăn dưa, nghe tôi nói mà bà suýt nghẹn.
/41
|