Thiên Khải năm nhất, đầu xuân, bầu trời kinh thành ngập nắng.
‘Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng chạy loạn, người chạy loạn rồi đi lạc lão gia sẽ đánh chết ta”. Nha hoàn vội vã hô to đuổi theo một bé gái.
Trên phố người qua đường đều tự động tránh ra, tiết mục này hầu như mỗi ngày đều gặp, có người biết chuyện liền la lớn “Cổ gia tiểu thư chạy mau, nha hoàn của ngươi chỉ cách vài bước nữa”.
Cổ Lỗ Lỗ ra sức chạy trốn phía trước, nha hoàn đuổi theo sau chính là nha hoàn thân cận trước đây của mẫu thân nàng tên Hạ Hương . Từ sau khi nàng lớn lên một chút, cha nàng không cho phép nàng mỗi ngày tiếp xúc với Hiên Ngọc Mặc. Nàng rất tức giận. Ba ngày ba đêm bỏ ăn, kết quả cuối cùng vẫn phải đầu hàng bản thân mình. Nàng cúi đầu thua lão cha.
“A cha ơi, ta không đi tìm tiểu Mặc nhi, người cho ta đồ ăn ta thích đi”.
Đó là thời điểm Cổ Lỗ Lỗ 6 tuổi, bắt đầu lúc nàng cùng lão cha đấu trí so dũng khí.
“Ta đã nói nhiều lần, phải gọi là thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, ngươi gọi lung tung gì đó hả… còn ra cái thể thống gĩ nữa?” Cổ Thánh Thông mỗi lần đều bị nàng chọc tức đến chết đi sống lại, còn nữa rõ ràng là nàng dùng cách tuyệt thực để kháng nghị quyết định của hắn ‘tách nàng và thái tử điện hạ ra’, như thế nào lại chuyển thành hắn đường đường là thái phó đại nhân lại cố ý bỏ đói con gái của mình?
“A cha, ta đói bụng, nếu ta thật sự chết đói, thái tử điện hạ sẽ không bỏ qua cho người”. Nàng vẫn không ngừng mở miệng xin khoan dung.
Cổ Thánh Thông đầu hàng, ai kêu hắn sinh ra nữ nhi như vậy. Chỉ cần có dịp, nàng lại giở trò đùa giỡn với hắn, hết lần này đến lần khác một chút đối pháp hắn đều không thể đối với nữ nhi này.
Hạ Hương nghiêng người về trước bắt lấy Cổ Lỗ Lỗ.
“Ai ui!” Cổ Lỗ Lỗ la to một tiếng, lần nào Hạ Hương cũng chỉ biết dùng cách thức này, vốn dĩ hôm nay nàng nhất định có thể chạy ra chợ chơi nhiều một chút, chính là lúc nãy suy nghĩ quá nhiều, nên bị bắt được.
“Tiểu thư, người hãy cùng nô tỳ trở về, nếu người không trở về, lão gia đánh gảy chân ta”. Hạ Hương đáng thương nhìn chằm chằm Cổ Lỗ Lỗ nói, trên tay không ngừng tăng lực lôi kéo Cổ Lỗ Lỗ.
“Ngươi lần nào cũng nói vậy, lão gia có đánh ngươi lần nào chưa?” Cổ Lỗ Lỗ mở to hai mắt ngây thơ nhìn Hạ Hương . Hạ Hương nhất thời ấp úng không trả lời được, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Cổ Lỗ Lỗ nhìn sắc trời, dường như cũng sắp tối. Tính thời gian, tiểu Mặc nhi học bài cũng đã xong, lập tức mặc kệ tay Hạ Hương hướng đường cũ quay về. Mỗi lần náo động như vậy, nàng mệt mỏi, người khác cũng mệt. Nhưng mà ai làm cho nàng luôn phải ở nhà buồn chán, chính là tiểu Mặc nhi hiện giờ đã là nam tử trưởng thành, suốt ngày không luyện công thì cũng đọc sách, làm nàng buồn bực muốn chết.
‘Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng chạy loạn, người chạy loạn rồi đi lạc lão gia sẽ đánh chết ta”. Nha hoàn vội vã hô to đuổi theo một bé gái.
Trên phố người qua đường đều tự động tránh ra, tiết mục này hầu như mỗi ngày đều gặp, có người biết chuyện liền la lớn “Cổ gia tiểu thư chạy mau, nha hoàn của ngươi chỉ cách vài bước nữa”.
Cổ Lỗ Lỗ ra sức chạy trốn phía trước, nha hoàn đuổi theo sau chính là nha hoàn thân cận trước đây của mẫu thân nàng tên Hạ Hương . Từ sau khi nàng lớn lên một chút, cha nàng không cho phép nàng mỗi ngày tiếp xúc với Hiên Ngọc Mặc. Nàng rất tức giận. Ba ngày ba đêm bỏ ăn, kết quả cuối cùng vẫn phải đầu hàng bản thân mình. Nàng cúi đầu thua lão cha.
“A cha ơi, ta không đi tìm tiểu Mặc nhi, người cho ta đồ ăn ta thích đi”.
Đó là thời điểm Cổ Lỗ Lỗ 6 tuổi, bắt đầu lúc nàng cùng lão cha đấu trí so dũng khí.
“Ta đã nói nhiều lần, phải gọi là thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, ngươi gọi lung tung gì đó hả… còn ra cái thể thống gĩ nữa?” Cổ Thánh Thông mỗi lần đều bị nàng chọc tức đến chết đi sống lại, còn nữa rõ ràng là nàng dùng cách tuyệt thực để kháng nghị quyết định của hắn ‘tách nàng và thái tử điện hạ ra’, như thế nào lại chuyển thành hắn đường đường là thái phó đại nhân lại cố ý bỏ đói con gái của mình?
“A cha, ta đói bụng, nếu ta thật sự chết đói, thái tử điện hạ sẽ không bỏ qua cho người”. Nàng vẫn không ngừng mở miệng xin khoan dung.
Cổ Thánh Thông đầu hàng, ai kêu hắn sinh ra nữ nhi như vậy. Chỉ cần có dịp, nàng lại giở trò đùa giỡn với hắn, hết lần này đến lần khác một chút đối pháp hắn đều không thể đối với nữ nhi này.
Hạ Hương nghiêng người về trước bắt lấy Cổ Lỗ Lỗ.
“Ai ui!” Cổ Lỗ Lỗ la to một tiếng, lần nào Hạ Hương cũng chỉ biết dùng cách thức này, vốn dĩ hôm nay nàng nhất định có thể chạy ra chợ chơi nhiều một chút, chính là lúc nãy suy nghĩ quá nhiều, nên bị bắt được.
“Tiểu thư, người hãy cùng nô tỳ trở về, nếu người không trở về, lão gia đánh gảy chân ta”. Hạ Hương đáng thương nhìn chằm chằm Cổ Lỗ Lỗ nói, trên tay không ngừng tăng lực lôi kéo Cổ Lỗ Lỗ.
“Ngươi lần nào cũng nói vậy, lão gia có đánh ngươi lần nào chưa?” Cổ Lỗ Lỗ mở to hai mắt ngây thơ nhìn Hạ Hương . Hạ Hương nhất thời ấp úng không trả lời được, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Cổ Lỗ Lỗ nhìn sắc trời, dường như cũng sắp tối. Tính thời gian, tiểu Mặc nhi học bài cũng đã xong, lập tức mặc kệ tay Hạ Hương hướng đường cũ quay về. Mỗi lần náo động như vậy, nàng mệt mỏi, người khác cũng mệt. Nhưng mà ai làm cho nàng luôn phải ở nhà buồn chán, chính là tiểu Mặc nhi hiện giờ đã là nam tử trưởng thành, suốt ngày không luyện công thì cũng đọc sách, làm nàng buồn bực muốn chết.
/44
|