“Tiểu…. tiểu thư….. Nô tỳ, nô tỳ không biết bơi”, Hạ Hương thật vất vả mới có thể ở trong nước nói ra một câu đầy đủ, chỉ là Cổ Lỗ Lỗ hoàn toàn không buồn chú ý tới dáng vẻ chật vật của nàng ta.
“Tiểu thư, nô tỳ.. nô tỳ… không biết bơi …” Rốt cuộc một câu nói đứt quãng này cũng lọt được vào tai Cổ Lỗ Lỗ, nàng tò mò nhìn về cái ao Hạ Hương té xuống đang nổi đầy bọt nước.
Hạ Hương vừa rồi nói cái gì? Hình như là nàng ta không biết bơi? Không biết bơi thì cũng nói với nàng làm gì? Cổ Lỗ Lỗ đang tính rời đi, đột nhiên dừng lại.
Không biết bơi ư? Vậy sẽ không cách nào nổi lên được rồi. Người này chính là con vịt cạn sao?
Nếu nàng ta chết, chắc chắn cha sẽ đánh nàng không tha.
Cổ Lỗ Lỗ cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, nàng vội nhảy xuống ao. Trong nước Hạ Hương đã muốn ngất xỉu, cả người đang từ từ chìm vào nước.
Cũng may Cổ Lỗ Lỗ rất rành kỹ năng bơi lội, dù hình dáng thay đổi nhỏ bé, nhưng cũng không ảnh hưởng đến động tác bơi lội của nàng. Nàng cởi bỏ bớt y phục của Hạ Hương, dù sao Hạ Hương cũng trưởng thành, Cổ Lỗ Lỗ lại chỉ là đứa bé 12 tuổi, nàng ra sức kéo Hạ Hương bơi lên, cảm thấy cơ thể kiệt sức muốn ngất đi.
Hạ Hương ngày thường ăn cái gì, sao lại nặng như vậy chứ? Trong lòng Cổ Lỗ Lỗ không ngừng oán thán.
Rốt cuộc tất cả khí lực đều dùng hết sạch mới kéo được Hạ Hương lên bờ.
Không nghĩ vừa lên bờ đã gặp rất nhiều người vây quanh. Trong đó còn có Hiên Ngọc Mặc và lão cha nàng. Cổ Lỗ Lỗ nhìn như không thấy ngã xuống trên bờ, dáng vẻ bình thản chổng bốn vó lên trời, nàng mặc kệ mấy cái quy định vớ vẩn, tóm lại hiện giờ nàng đang mệt mỏi, mệt chết đi, ai cũng đừng mong răn dạy nàng.
“Cổ Lỗ Lỗ, vừa rồi có người kêu có quỷ phải không?” Cổ Thánh Thông mặc dù không hài lòng bộ dáng không lịch sự của Cổ Lỗ Lỗ, nhưng trải qua những hành động kỳ quặc của nàng trước đây, ông cũng chỉ biết kiềm chế đem những lời quát tháo, buộc lòng nuốt chúng vào trong.
“Quỷ?” Cổ Lỗ Lỗ trừng to hai mắt “Đương là ban ngày làm sao có quỷ được? Là trong lòng nàng có quỷ thì có, con không thấy quỷ”. Cổ Lỗ Lỗ xoay người, đưa lưng về phía Cổ Thánh Thông.
“Ngươi…” Cổ Thánh Thông bị chọc tức đến nghẹn lời, tuy rằng không phải lần đầu, nhưng con gái từ nhỏ đã như vậy không dạy được, về sau lớn lên làm sao dạy bảo.
“Thái phó đại nhân, ngươi đi trước xem nha hoàn kia thế nào, Lỗ Lỗ ở đây giao cho ta”. Một âm thanh tao nhã bỗng nhiên vang lên.
Cổ Lỗ Lỗ hừ lạnh một tiếng, Hiên Ngọc Mặc, đừng tưởng rằng ngươi có thể thu phục Cổ Lỗ Lỗ ta, ai kêu ngươi vừa rồi nói những lời như vậy với ta, hừ, ta sẽ không để ý đến ngươi,quyết không để ý ngươi.
“Tiểu thư, nô tỳ.. nô tỳ… không biết bơi …” Rốt cuộc một câu nói đứt quãng này cũng lọt được vào tai Cổ Lỗ Lỗ, nàng tò mò nhìn về cái ao Hạ Hương té xuống đang nổi đầy bọt nước.
Hạ Hương vừa rồi nói cái gì? Hình như là nàng ta không biết bơi? Không biết bơi thì cũng nói với nàng làm gì? Cổ Lỗ Lỗ đang tính rời đi, đột nhiên dừng lại.
Không biết bơi ư? Vậy sẽ không cách nào nổi lên được rồi. Người này chính là con vịt cạn sao?
Nếu nàng ta chết, chắc chắn cha sẽ đánh nàng không tha.
Cổ Lỗ Lỗ cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, nàng vội nhảy xuống ao. Trong nước Hạ Hương đã muốn ngất xỉu, cả người đang từ từ chìm vào nước.
Cũng may Cổ Lỗ Lỗ rất rành kỹ năng bơi lội, dù hình dáng thay đổi nhỏ bé, nhưng cũng không ảnh hưởng đến động tác bơi lội của nàng. Nàng cởi bỏ bớt y phục của Hạ Hương, dù sao Hạ Hương cũng trưởng thành, Cổ Lỗ Lỗ lại chỉ là đứa bé 12 tuổi, nàng ra sức kéo Hạ Hương bơi lên, cảm thấy cơ thể kiệt sức muốn ngất đi.
Hạ Hương ngày thường ăn cái gì, sao lại nặng như vậy chứ? Trong lòng Cổ Lỗ Lỗ không ngừng oán thán.
Rốt cuộc tất cả khí lực đều dùng hết sạch mới kéo được Hạ Hương lên bờ.
Không nghĩ vừa lên bờ đã gặp rất nhiều người vây quanh. Trong đó còn có Hiên Ngọc Mặc và lão cha nàng. Cổ Lỗ Lỗ nhìn như không thấy ngã xuống trên bờ, dáng vẻ bình thản chổng bốn vó lên trời, nàng mặc kệ mấy cái quy định vớ vẩn, tóm lại hiện giờ nàng đang mệt mỏi, mệt chết đi, ai cũng đừng mong răn dạy nàng.
“Cổ Lỗ Lỗ, vừa rồi có người kêu có quỷ phải không?” Cổ Thánh Thông mặc dù không hài lòng bộ dáng không lịch sự của Cổ Lỗ Lỗ, nhưng trải qua những hành động kỳ quặc của nàng trước đây, ông cũng chỉ biết kiềm chế đem những lời quát tháo, buộc lòng nuốt chúng vào trong.
“Quỷ?” Cổ Lỗ Lỗ trừng to hai mắt “Đương là ban ngày làm sao có quỷ được? Là trong lòng nàng có quỷ thì có, con không thấy quỷ”. Cổ Lỗ Lỗ xoay người, đưa lưng về phía Cổ Thánh Thông.
“Ngươi…” Cổ Thánh Thông bị chọc tức đến nghẹn lời, tuy rằng không phải lần đầu, nhưng con gái từ nhỏ đã như vậy không dạy được, về sau lớn lên làm sao dạy bảo.
“Thái phó đại nhân, ngươi đi trước xem nha hoàn kia thế nào, Lỗ Lỗ ở đây giao cho ta”. Một âm thanh tao nhã bỗng nhiên vang lên.
Cổ Lỗ Lỗ hừ lạnh một tiếng, Hiên Ngọc Mặc, đừng tưởng rằng ngươi có thể thu phục Cổ Lỗ Lỗ ta, ai kêu ngươi vừa rồi nói những lời như vậy với ta, hừ, ta sẽ không để ý đến ngươi,quyết không để ý ngươi.
/44
|