CHƯƠNG 15
Tịch Nhan giương mắt liếc hắn một cái, trong lòng hừ một tiếng lập tức nở nụ cười: " Chắc hẳn Vương gia đã dùng loại dược tốt nhất, thậm chí ngay đến thần thiếp cũng không nhận ra trên người mình chút khác thường nào."
"Thế thì còn gì có thể tốt hơn được" - Hắn thản nhiên chớp mắt, cúi đầu tao nhã khua muỗng trong chén cháo của mình.
Tịch Nhan trong lòng cảm thấy lợi hại, tuỳ ý nhìn vào chén cháo trước mặt, ánh mắt sau khăn che đột nhiên khôi phục lại thần thái, sau đó hơi hơi thở dài đem thìa bạc đặt xuống.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái: " Làm sao vậy?"
" Nhạt nhẽo, vô vị" Tịch Nhan hít vào một tiếng sau đó quay mặt sang bên, thản nhiên nói – " Nghe nói Bắc Mạc quốc đất rộng nhiều của cả, nguyên lai ...cũng không có lấy được một ai khéo tay, ngay cả ở phủ của vương gia cũng không có người được việc sao?"
" Thì ra là thế." Hắn cười nhẹ – "Ta cứ tưởng rằng vương phi gả tới đây thì hẳn là có thể thích ứng được thức ăn nơi này mới đúng. Bất quá, cũng may là ta đã sớm chuẩn bị, miễn sao khiến cho vương phi vừa lòng mới thôi."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên có người từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm thức ăn đem đến bên cạnh Tịch Nhan quỳ xuống: " Nô tài ra mắt quận....Vương phi"
Tịch Nhan hơi chút kinh ngạc, đây chính là đầu bếp Tây Càng trước đây làm đầu bếp trong phủ của nàng, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ thì phát hiện bộ dáng hắn vẫn như trước vân đạm phong kinh.
"Đầu bếp Tây Càng, theo ta được biết thì từ nhỏ đến giờ nàng vẫn luôn thích món ăn hắn làm, ta nói hẳn là không sai chứ?"
Tịch Nhan nhịn không được hít một hơi thật sâu, khoé miệng cong lên mỉm cười: "Đa tạ thất gia."
Sau khi ăn sáng xong, Tịch Nhan chỉ cảm thấy bực mình.
Ra khỏi Vân Thiện lâu, nàng dự định quay về phòngthì lại nghe thấy tiếng bánh xe cuộn cuộn phía sau
Cân nhắc một lát, Tịch Nhan xoay người lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, cúi người hành lễ một cái nhẹ nhàng nói – "Thật may mắn khi nhận được sự ưu ái của thất gia, tuy thiếp thân nay đã biến thành bộ dáng này mà thất gia cũng không hề có ghét bỏ. Thiếp thân cũng vừa mới đến, mọi việc đều không hiểu...ngỗ nhỡ có chuyện gì khiến cho thất gia nổi giận, còn phải mong thất gia thông cảm nhiều hơn."
Giữa chân mày hắn hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng, nhưng mà khoé miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười gật gật đầu.
" Hiện giờ thiếp thân phải về phòng, không biết thất gia còn có gì chỉ giáo?" Tịch Nhan nhu thuận cười cười, tuy rằng biết hắn căn bản không nhìn thấy.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đặt tay lên thành xe, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia bỡn cợt.
Thực ra đêm qua ta có một vấn đề muốn hỏi hoàng tử phi, nhưng mà theo như tình hình lúc đó, dù muốn hỏi thái tử phi cũng không thể trả lời......Vì sao dung mạo thái tử phi bị huỷ bởi trận hoả hoạn, mà trên người vẫn trơn mượt trắng nõn như cũ không chút tỳ vết, chẳng phải có chút kỳ lạ sao?"
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt giấu sau tấm lụa mỏng che mặt của Tịch Nhan thoáng đỏ bừng.
Nhưng nhìn thấy hắn ngồi đó ý cười trên mặt không hề mất, nàng đột nhiên cũng phải hạ mình ôn nhu nở nụ cười nói: " Hồi bẩm thất gia, đó là do ông trời chiếu cố thiếp thân, tuy khuôn mặt đã bị huỷ nhưng thân thể vẫn còn nguyên vẹn để còn ngày đêm hầu hạ thất gia?"
Tịch Nhan giương mắt liếc hắn một cái, trong lòng hừ một tiếng lập tức nở nụ cười: " Chắc hẳn Vương gia đã dùng loại dược tốt nhất, thậm chí ngay đến thần thiếp cũng không nhận ra trên người mình chút khác thường nào."
"Thế thì còn gì có thể tốt hơn được" - Hắn thản nhiên chớp mắt, cúi đầu tao nhã khua muỗng trong chén cháo của mình.
Tịch Nhan trong lòng cảm thấy lợi hại, tuỳ ý nhìn vào chén cháo trước mặt, ánh mắt sau khăn che đột nhiên khôi phục lại thần thái, sau đó hơi hơi thở dài đem thìa bạc đặt xuống.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái: " Làm sao vậy?"
" Nhạt nhẽo, vô vị" Tịch Nhan hít vào một tiếng sau đó quay mặt sang bên, thản nhiên nói – " Nghe nói Bắc Mạc quốc đất rộng nhiều của cả, nguyên lai ...cũng không có lấy được một ai khéo tay, ngay cả ở phủ của vương gia cũng không có người được việc sao?"
" Thì ra là thế." Hắn cười nhẹ – "Ta cứ tưởng rằng vương phi gả tới đây thì hẳn là có thể thích ứng được thức ăn nơi này mới đúng. Bất quá, cũng may là ta đã sớm chuẩn bị, miễn sao khiến cho vương phi vừa lòng mới thôi."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên có người từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm thức ăn đem đến bên cạnh Tịch Nhan quỳ xuống: " Nô tài ra mắt quận....Vương phi"
Tịch Nhan hơi chút kinh ngạc, đây chính là đầu bếp Tây Càng trước đây làm đầu bếp trong phủ của nàng, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ thì phát hiện bộ dáng hắn vẫn như trước vân đạm phong kinh.
"Đầu bếp Tây Càng, theo ta được biết thì từ nhỏ đến giờ nàng vẫn luôn thích món ăn hắn làm, ta nói hẳn là không sai chứ?"
Tịch Nhan nhịn không được hít một hơi thật sâu, khoé miệng cong lên mỉm cười: "Đa tạ thất gia."
Sau khi ăn sáng xong, Tịch Nhan chỉ cảm thấy bực mình.
Ra khỏi Vân Thiện lâu, nàng dự định quay về phòngthì lại nghe thấy tiếng bánh xe cuộn cuộn phía sau
Cân nhắc một lát, Tịch Nhan xoay người lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, cúi người hành lễ một cái nhẹ nhàng nói – "Thật may mắn khi nhận được sự ưu ái của thất gia, tuy thiếp thân nay đã biến thành bộ dáng này mà thất gia cũng không hề có ghét bỏ. Thiếp thân cũng vừa mới đến, mọi việc đều không hiểu...ngỗ nhỡ có chuyện gì khiến cho thất gia nổi giận, còn phải mong thất gia thông cảm nhiều hơn."
Giữa chân mày hắn hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng, nhưng mà khoé miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười gật gật đầu.
" Hiện giờ thiếp thân phải về phòng, không biết thất gia còn có gì chỉ giáo?" Tịch Nhan nhu thuận cười cười, tuy rằng biết hắn căn bản không nhìn thấy.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đặt tay lên thành xe, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia bỡn cợt.
Thực ra đêm qua ta có một vấn đề muốn hỏi hoàng tử phi, nhưng mà theo như tình hình lúc đó, dù muốn hỏi thái tử phi cũng không thể trả lời......Vì sao dung mạo thái tử phi bị huỷ bởi trận hoả hoạn, mà trên người vẫn trơn mượt trắng nõn như cũ không chút tỳ vết, chẳng phải có chút kỳ lạ sao?"
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt giấu sau tấm lụa mỏng che mặt của Tịch Nhan thoáng đỏ bừng.
Nhưng nhìn thấy hắn ngồi đó ý cười trên mặt không hề mất, nàng đột nhiên cũng phải hạ mình ôn nhu nở nụ cười nói: " Hồi bẩm thất gia, đó là do ông trời chiếu cố thiếp thân, tuy khuôn mặt đã bị huỷ nhưng thân thể vẫn còn nguyên vẹn để còn ngày đêm hầu hạ thất gia?"
/44
|