Ái Phi Của Vương Gia Thần Bí - Đạm Nguyệt Tân Lương

Chương 36

/44


"Nga" Hắn nhíu mày cười khẽ một tiếng, nhưng không nói gì.

"Thất gia, ngài nói thử xem đối với một nam tử thì Đằng Tuyết là nữ tử như thế nào?"

"Ta làm sao biết được." Hắn dường như không hứng thú với đề tài này lắm, bỗng nhiên cúi đầu kề sát vào tai nàng nhẹ nhàng nói: "Quan tâm đếm chuyện người khác làm chi, tốt nhất là nên suy nghĩ việc của mình...Tối nay, ta và nàng nói chuyện trong phòng được không?"

Sau khi hồi phủ, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền đi tới phòng tắm để tắm rửa thay y phục, còn Tịch Nhan chỉ hờ hững ngồi trong phòng một mình lẳng lặng nhìn dung nhan xấu xí phản chiếu trong gương.

Với dung nhan đáng sợ của nàng bây giờ thì chỉ khiến người khác sợ hãi! Tại sao khi Hoàng Phủ Thanh Hoành vừa nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì sợ hãi tới mức chạy trối chết, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ thì làm như không ảnh hưởng, không thèm quan tâm những thương tích trên mặt nàng.Ngay cả nàng cũng không dám đối diện với chính mình trong gương vậy mà hắn không những không sợ còn muốn nàng tháo khăn che mặt. Mà mỗi khi ánh mắt hắn nhìn nàng, khiến nàng có một loại cảm giác giật mình, cảm giác giống như là dung nhan của nàng vẫn như trước kia...không hề bị hủy bỏ!

Trong lòng Tịch Nhan thật sự có chút hỗn loạn bất giác nàng nhớ tới Đằng Tuyết. Một người luôn hờ hững lạnh lùng với mọi người xung quanh, không chịu gọi Hoàng Phủ Thanh Vũ là thất ca, có lẽ bởi vì trong lòng nàng không thừa nhận nàng là em dâu của hắn! Mà trước đó khi chuẩn bị ra về còn có ý tốt chào hỏi nàng, chẳng lẽ là vì Hoàng Phủ Thanh Vũ nên cố ý đối sử tốt với nàng?

Tịch Nhan lẳng lặng suy tư về chuyện trước đó, mơ hồ xác nhận được một chút sự thật...Đằng Tuyết kia hẳn là có tồn tại một loại cảm giác không bình thường đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ?!

Đúng lúc đó thì cửa mở, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi trên xe lăn chậm rãi tiến vào, Tịch Nhan nhìn hắn bất giác giật mình.

Quả thật hắn là một nam tử cực phẩm nha, nhất là sau khi tắm xong vận một thân y phục màu trắng, ngũ quan như ngọc một đôi mắt đen thâm thuý, ôn nhu phảng phất trong trẻo như giọt xuân thuỷ.

Sau một hồi trầm tư Tịch Nhan cũng phục hồi tinh thần, vừa chớp mắt một cái đã thấy hắn đến trước mặt nàng từ lúc nào mỉm cười nhìn nàng. Khuôn mặt Tịch Nhan bất giác nóng bừng, nàng vội vàng đứng dậy nói: "Đã muộn như vậy rồi sao?"

Nàng vừa nói vừa đi tới giường cố ý tránh né hắn, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên giữ chặt tay nàng, Tịch Nhan theo đà không tự chủ được kinh hãi ngã vào lòng hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Tịch Nhan âm thầm kêu khổ, mạnh mẽ đè nén cảm xúc rung động khó hiểu trong lòng, ánh mắt cố tỏ ra bình tĩnh ôn hoà nhìn hắn định dứng dậy, nhưng tay hắn giữ lại đột nhiên xoa mặt nàng nhẹ nhàng nói: " Đừng nhúc nhích."

Nghe vậy, Tịch Nhan không hiểu sao không thể nhúc nhích.

Tay hắn mân mê vuốt ve những vết sẹo trên mặt nàng, vuốt từ trước ra sau bỗng nhiên cúi đầu cười: "Vết sẹo này hình như có dấu hiệu bị bong ra nha, thật là lạ?"

Trong lòng Tịch Nhan nhất thời giao động mạnh, cuống quý muốn che lại vết sẹo trên mặt, đột nhiên hắn cúi mặt xuống thuận tiện vừa che môi nàng lại.

Tịch Nhan có chút thất thần, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt phi phàm tuấn lãng trước mặt, rõ ràng cảm nhận được hắn là cố ý khiêu khích muốn thân mật với nàng, nhưng cơ thể nàng lại vô lực chống lại.


/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status