CHƯƠNG 7
Đêm hôm đó, dịch quán trong kinh thành bất ngờ xảy ra một trận hoả hoạn lớn, đốt cháy toàn bộ tây sương phòng. (căn phòng phía tây)
Ngay lúc đó thị vệ dịch quán tới thật đúng lúc, nhưng không biết nguyên nhân vì sao, trong một thời gian ngắn lửa đã bốc lên tận trời lan ra khắp nơi, do đám cháy quá lớn nên không ai dám vào dập lửa!
Một hồi lâu sau, cuối cùng lửa cũng được dập tắt nhưng lại truyền đến một hung tin.
Hòa thân quận chúa Tịch Nhan từ phía tây vừa mới đến Bắc Mạc quốc chưa lâu đã gặp phải một trận hoả hoạn lớn, căn phòng của nàng ở bị thiêu rụi sạch sẽ, do không tránh kịp còn bị một sà ngang đang cháy dở rơi chúng, tuy rằng chưa tạo ra vết thương nghiêm trọng ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng trên người có nhiều chỗ bị bỏng, dung nhan tuyết sắc kia cũng bị lửa phá huỷ gần như hoàn toàn.
Tin tức vừa truyền ra, lập tức kinh động toàn bộ kinh thành ngay cả hoàng đế cũng quan tâm giật mình đứng dậy.
Đầu tiên là ngự y vào cung bẩm báo lại thương thế của Tịch Nhan, đem những gì chứng kiến dung mạo của nàng ra báo lại, tất cả mọi người nhịn không được đều thở dài.
Lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành vẫn không hết hy vọng.
Hôm đó sau khi lân triều xong, hắn liền lập tức cầu hoàng đế chỉ thị, nói là cùng với quân lích đến thắm hỏi Tịch Nhan.
Nửa canh giờ sau, hắn đến dịch quán, đi vào nơi Tịch Nhan đang ở chỉ nghe thấy bên trong phát ra rất nhiều âm thanh lách cách không ngừng.
"Đem mấy cái gương kia ném đi cho ta, những gì phản chiếu được hình ảnh liền đem quẳng hết đi cho ta, ta biết các ngươi đều muốn chê cươi ta, ta cho các ngươi xem các ngươi xem đủ chưa?
Lại một trận âm thanh loảng xoảng truyền tới, liền nghe thấy thanh âm của tất cả nô tỳ quỳ xuống cầu xin tha tội.
Bên ngoài cửa thị vệ cũng cẩn trọng truyền tới: "Quận chúa, lục gia phụng mệnh ý chỉ của Hoàng Thượng, tới thăm hỏi ngài"
Bên trong liền im lặng một lát, sau đó bên trong truyền ra giọng nói của Tịch Nhan cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: " Lục gia mời vào."
Hoàng Phủ Thanh Hoành tiến vào trong phòng, chỉ thấy một đống đổ nát hỗn độn trên măt đất, mười mấy tỳ nữ quỳ gối bên ngoài hành lang run run sợ hãi. Mà Tịch Nhan ngồi trên giường, tầng tầng lớp lớp vải đen buông dài che kín hết khuôn mặt của nàng.
" Thanh Hoành nhận ý chỉ của phụ hoàng đến thăm hỏi quận chúa, không biết quận chúa thương tích thế nào?" Hoàng Phủ Thanh Hoành đến đứng trước giường, hai mắt hoa đào thâm trầm nhìn màn che trước mắt.
Tịch Nhan thanh âm có phần ướt át nói: "Đa tạ lục gia"
Hoàng Phủ Thanh Hoành nghe được thanh âm kia, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, trong lòng mơ hồ hoài nghi chuyện dung nhan của nàng bị huỷ, chỉ nói – "Thỉnh quận chúa thứ cho việc Thanh Hoành đường đột, Thanh Hoành chính là muốn tận mắt nhìn thấy tình hình thương thế của quận chúa, để còn hồi báo cho phụ hoàng."
Sau một hồi im lặng, Tịch Nhan phát ra một âm thanh trầm thấp truyền ra: ".....Chỉ sợ là, khiến cho lục gia kinh sợ..."
" Quận chúa nói vậy ta cũng không biết phải nói gì." Hoàng Phủ Thanh Hoành nói xong liền không chờ Tịch Nhan đồng ý đã tự động vén màn che lên, tầng vải thứ nhất cho đến tằng vải thứ hai...mãi cho tới khi gần nhìn được mặt của Tịch Nhan rồi thì đột một mùi hương gay gắt truyền đến mũi của hắn.
Hắn vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, không chút do dự vén lên tấm màn cuối cùng kia, cùng lúc đó Tịch Nhan quay đầu về vương hắn.
Chỉ một thoáng, Hoàng Phủ Thanh Hoành trên mặt hiện lên sắc mặt như tro tàn.
Một lát sau, thị vệ canh cửa dịch quan chứng kiến khi thân ảnh Lục hoàng tử xông ra cửa sắc mặt hắn thoáng chốc đáng sợ!.
Ngày hôm sau, trên buổi thiết triều hoàng đế xác nhận, dung mạo Tịch Nhan bị huỷ là chuyện thật. Các hoàng từ lúc trước cầu xin ý chỉ của hoàng thượng, vô luận là trước đó xuất phát từ việc muốn lấy Tịch Nhan, lúc này không ai dám nói một lời.
Hoàn cảnh trên dưới lúc này, nếu là ở trước mặt hoàng đế nói ra ý muốn cầu thân, chắc chắn không nghi ngờ đó và hành vi dối trá.
Không có một hoàng tử nào lại muốn làm chuyện đó.
Đêm hôm đó, dịch quán trong kinh thành bất ngờ xảy ra một trận hoả hoạn lớn, đốt cháy toàn bộ tây sương phòng. (căn phòng phía tây)
Ngay lúc đó thị vệ dịch quán tới thật đúng lúc, nhưng không biết nguyên nhân vì sao, trong một thời gian ngắn lửa đã bốc lên tận trời lan ra khắp nơi, do đám cháy quá lớn nên không ai dám vào dập lửa!
Một hồi lâu sau, cuối cùng lửa cũng được dập tắt nhưng lại truyền đến một hung tin.
Hòa thân quận chúa Tịch Nhan từ phía tây vừa mới đến Bắc Mạc quốc chưa lâu đã gặp phải một trận hoả hoạn lớn, căn phòng của nàng ở bị thiêu rụi sạch sẽ, do không tránh kịp còn bị một sà ngang đang cháy dở rơi chúng, tuy rằng chưa tạo ra vết thương nghiêm trọng ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng trên người có nhiều chỗ bị bỏng, dung nhan tuyết sắc kia cũng bị lửa phá huỷ gần như hoàn toàn.
Tin tức vừa truyền ra, lập tức kinh động toàn bộ kinh thành ngay cả hoàng đế cũng quan tâm giật mình đứng dậy.
Đầu tiên là ngự y vào cung bẩm báo lại thương thế của Tịch Nhan, đem những gì chứng kiến dung mạo của nàng ra báo lại, tất cả mọi người nhịn không được đều thở dài.
Lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành vẫn không hết hy vọng.
Hôm đó sau khi lân triều xong, hắn liền lập tức cầu hoàng đế chỉ thị, nói là cùng với quân lích đến thắm hỏi Tịch Nhan.
Nửa canh giờ sau, hắn đến dịch quán, đi vào nơi Tịch Nhan đang ở chỉ nghe thấy bên trong phát ra rất nhiều âm thanh lách cách không ngừng.
"Đem mấy cái gương kia ném đi cho ta, những gì phản chiếu được hình ảnh liền đem quẳng hết đi cho ta, ta biết các ngươi đều muốn chê cươi ta, ta cho các ngươi xem các ngươi xem đủ chưa?
Lại một trận âm thanh loảng xoảng truyền tới, liền nghe thấy thanh âm của tất cả nô tỳ quỳ xuống cầu xin tha tội.
Bên ngoài cửa thị vệ cũng cẩn trọng truyền tới: "Quận chúa, lục gia phụng mệnh ý chỉ của Hoàng Thượng, tới thăm hỏi ngài"
Bên trong liền im lặng một lát, sau đó bên trong truyền ra giọng nói của Tịch Nhan cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: " Lục gia mời vào."
Hoàng Phủ Thanh Hoành tiến vào trong phòng, chỉ thấy một đống đổ nát hỗn độn trên măt đất, mười mấy tỳ nữ quỳ gối bên ngoài hành lang run run sợ hãi. Mà Tịch Nhan ngồi trên giường, tầng tầng lớp lớp vải đen buông dài che kín hết khuôn mặt của nàng.
" Thanh Hoành nhận ý chỉ của phụ hoàng đến thăm hỏi quận chúa, không biết quận chúa thương tích thế nào?" Hoàng Phủ Thanh Hoành đến đứng trước giường, hai mắt hoa đào thâm trầm nhìn màn che trước mắt.
Tịch Nhan thanh âm có phần ướt át nói: "Đa tạ lục gia"
Hoàng Phủ Thanh Hoành nghe được thanh âm kia, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, trong lòng mơ hồ hoài nghi chuyện dung nhan của nàng bị huỷ, chỉ nói – "Thỉnh quận chúa thứ cho việc Thanh Hoành đường đột, Thanh Hoành chính là muốn tận mắt nhìn thấy tình hình thương thế của quận chúa, để còn hồi báo cho phụ hoàng."
Sau một hồi im lặng, Tịch Nhan phát ra một âm thanh trầm thấp truyền ra: ".....Chỉ sợ là, khiến cho lục gia kinh sợ..."
" Quận chúa nói vậy ta cũng không biết phải nói gì." Hoàng Phủ Thanh Hoành nói xong liền không chờ Tịch Nhan đồng ý đã tự động vén màn che lên, tầng vải thứ nhất cho đến tằng vải thứ hai...mãi cho tới khi gần nhìn được mặt của Tịch Nhan rồi thì đột một mùi hương gay gắt truyền đến mũi của hắn.
Hắn vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, không chút do dự vén lên tấm màn cuối cùng kia, cùng lúc đó Tịch Nhan quay đầu về vương hắn.
Chỉ một thoáng, Hoàng Phủ Thanh Hoành trên mặt hiện lên sắc mặt như tro tàn.
Một lát sau, thị vệ canh cửa dịch quan chứng kiến khi thân ảnh Lục hoàng tử xông ra cửa sắc mặt hắn thoáng chốc đáng sợ!.
Ngày hôm sau, trên buổi thiết triều hoàng đế xác nhận, dung mạo Tịch Nhan bị huỷ là chuyện thật. Các hoàng từ lúc trước cầu xin ý chỉ của hoàng thượng, vô luận là trước đó xuất phát từ việc muốn lấy Tịch Nhan, lúc này không ai dám nói một lời.
Hoàn cảnh trên dưới lúc này, nếu là ở trước mặt hoàng đế nói ra ý muốn cầu thân, chắc chắn không nghi ngờ đó và hành vi dối trá.
Không có một hoàng tử nào lại muốn làm chuyện đó.
/44
|