Bốn cẩm y vệ toàn thân vận quan phục màu lam, nghiêng nhuyễn kiệu, từ trong kiệu bước ra một nam tử thân vận hoàng bào, tay cầm ti phiến, dưới ánh trăng bàn bạc lung linh, từng đường nét cương nghị như ẩn như hiện, khí thế ngất trời, đôi mắt màu tím khinh thùy, nhìn xuống thiên hạ đang đứng phía dưới, gương mặt ôn thuận như ngọc tản mát ra một cỗ hàn khí tựa như hàn băng ngàn năm.
“Thần, khấu kiến Hoàng Thượng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Nam Vương gia kích động quỳ xuống, gia phó phía sau lập tức nối gót quỳ xuống hành lễ.
Vẫn chưa để ý tới vài người “không hề quan trọng”, Phù Vân Khâu Trạch lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, hừ nhẹ.
Xem ra lần này nàng thật thông minh, trực tiếp theo đại môn mà rời khỏi hoàng cung, không “trèo tường” nữa mà sửa thành “đi tường”, bất quá, lần này để hắn bắt được, phải hảo hảo trừng trị nàng một trận.
“Ái phi, bệnh mộng du của nàng lại phát tác sao?” Hắn đứng cạnh nhuyễn kiệu, ti phiến trong tay chậm rãi phe phẩy.
Cho dù nàng cố ý muốn ra khỏi hoàng cung không biết bao nhiêu lần, lí do nghĩ ra không chín mươi cũng một trăm cái, thế nhưng dường như nàng thích lí do này nhất, cứ quyết định như vậy, lấy cớ này đi, dù sao hắn cũng cảm thấy thú vị.
Mi tâm khẽ nhíu lại, nàng xấu hổ cười cười, bộ dáng lơ đễnh, làm không biết, tầm mắt hướng về phong cảnh phía xa xa, giống như người mà hắn đang nói chuyện không phải là nàng, mà là một người xa lạ nào khác.
“Khụ!”
Hồng công công thấy thế thì thấp khụ một tiếng, muốn cười nhưng lại không dám nhếch miệng, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Hoàng phi, Hoàng Thượng đang nói chuyện với người.”
Đang quỳ trên mặt đất, Nam vương gia mờ mịt nhìn về phía Hồng công công, lại từ từ chuyển hướng sang Y Y, hoàng phi? Không phải nữ nhân vừa rồi cùng Mẫn Hách Vương gia ở cùng một chỗ mới là hoàng phi sao?
Cắn cắn môi, Y Y trong lòng quả thực muốn đem Mẫn Hách bầm thây vạn đoạn, chết tiệt, nếu không phải hắn tiến đến quấy rối, nói không chừng chính mình đã có thể rời khỏi hoàng cung, ở bên ngoài ngửa mặt lên trời cười to!
“Xem ra bệnh mộng du của hoàng phi càng lúc càng nặng, càng ngày càng nghiêm trọng.”
Phù Vân Khâu Trạch trầm tư một lát, gấp ti phiến trong tay lại, nhìn về phía Hồng công công, phân phó:
“Hồng công công, đi tìm vài vị ngự y đến, châm cứu cho hoàng phi vài cái, nói không chừng có thể thức tỉnh lại đấy.” (:D, há há, lợi hại)
Nàng, thân hình cứng đờ, hiểu được hắn đang trêu chọc nàng, uy hiếp nàng, cắn chặt răng, quay đầu, đối mặt với hắn, ôn nhu cười.
“Hoàng Thượng đừng làm phiền đến ngự y làm gì, nô tì không phải đã tỉnh rồi sao?”
Sát sát, răng nanh dùng sức ma sát, trên mặt ý cười chậm rãi trở nên dữ tợn.
Hồng công công thấy thế, nuốt nước miếng một cái, cuống quít thối lui đến phía sau cỗ kiệu, thật sự là, dung mạo của hoàng phi hiện giờ, rất khủng bố nha!
“Tỉnh? Hoàng phi, ái phi của trẫm, nàng còn nhớ tại sao mình lại đi đến nơi này không?”
Gương mặt vẫn lạnh lùng, băng lãnh như khối băng được đục đẽo hoàn mỹ, nhưng bạc môi lại chậm rãi giương lên một nụ cười tà mị.
Xong rồi, chỉ cần hắn xuất hiện biểu tình này là nàng xong đời! Phẫn nộ của nàng còn chưa kịp thiêu đốt bùng phát, đã bị một gáo nước lạnh từ nụ cười đông cứng kia của hắn dập tắt hoàn toàn, toàn thân run run.
Biểu tình này, nàng nhìn thấy, là chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm trước? Hình như là mười năm, lúc đó, có một lần thời tiết quá nóng bức, nàng mặc một bộ váy bằng sa mỏng đi ra ngoài tản bộ, vừa trở về, liền gặp được biểu tình hiện tại của hắn.
Kết quả là, vào mùa hè nóng như thiêu như đốt đó, nàng phải mặc áo bông một tháng! Thiếu chút nữa bị cảm nắng còn không nói, ngày nào cũng phải đối mặt với gương mặt chù ụ của hắn, nghe toàn những lời nói chanh chua của hắn, quả thực là sống không bằng chết!
“A, là…là không biết có tên Vương gia nào nói muốn dẫn ta ra tường.” (_ _!)
Nàng kì thực rõ ràng muốn trốn tránh trách nhiệm, coi như chuyện lần này không liên quan đến mình, Nam vương gia à, có trách thì trách số của người hôm nay xui xẻo thôi!!!
Vô luận thế nào, chỉ cần không phải hy sinh mạng nhỏ của mình thì tốt rồi!
Hắn nghiêng người, tầm mắt khẽ lướt qua nhìn Nam Vương gia đang quỳ trên mặt đất, đầu óc mờ mịt không biết làm sao; khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị.
“Đem tên Vương gia đó lập tức chém đầu, ái phi, lần sau đừng như vậy, trang điểm gì mà…, mọi người đều biết nàng là hoàng phi, là ái phi yêu quí nhất của trẫm, hóa trang thành xấu như vậy, muốn đi ra dọa người sao?” Hắn rõ ràng là cố tình nhấn mạnh 5 chữ này…
“Hoàng, hoàng phi?!” Nam Vương gia khẽ rên thành tiếng, kinh ngạc nhìn nữ tử sau khi được tẩy sạch gương mặt, sắc mặt nhất thời trắng hơn cả giấy, ngất xỉu tại chỗ. (>.<)
[…]
“Vương gia, Vương gia!”
Gia phó run run đỡ lấy chủ nhân đang mê man, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, vẫn quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, chỉ cầu thần linh phù hộ, mạng nhỏ của mình có thể bảo trụ.
Chém? Lập tức? Y Y ngạc nhiên há mồm, không đến mức đó đi?
“Chờ, đợi đã!”
Cuống quít níu lấy thị vệ đang khiêng Nam vương gia đi, rồi lập tức xoay người, nàng nâng váy, gấp gáp chạy đến bên cạnh nhuyễn kiệu, nắm lấy tay của hắn, giọng có chút run run
“Khâu Trạch, hắn là Vương gia, liền như vậy phải rơi đầu, không khỏi rất không nói đạo lý đi?”
Đạo lý? Lạnh lùng xem xét, liếc mắt nhìn người đang té xỉu trên mặt đất, hắn cầm ti phiến, khẽ xiết lại, từng chút một, từng chút một, đẩy các ngón tay nhỏ bé đang nắm lấy long kiệu, sắc mặt âm trầm.
Chính mình còn chưa cùng nàng tính toán sổ sách, nàng còn dám đến trước mặt hắn, vì nam nhân khác mà cầu tình?
“Nàng muốn cùng trẫm giảng đạo lý?”
Đôi mắt màu tím lại lạnh thêm một tầng, ánh mắt băng lãnh đến độ có thể đông cứng tất cả mọi thứ xung quanh, bạc môi khẽ nhéch một nụ cười tà ác
“Nam Vương gia, to gan phạm thượng, tổng cộng chạm vào nàng hai lần, lần đầu là tay, lần thứ hai là eo, nàng là hoàng phi, là nữ nhân của trẫm, nàng nói xem, hình phạt như vậy là nặng hay nhẹ?” (sao biết hay zậy ta???)
Tay bị đẩy ra khẽ run lên, nàng kinh ngạc nhìn người bị tha đi, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết bị kéo lê, cùng với hai gia phó đang quỳ trên mặt đất, anh anh khóc thương cho Nam Vương gia.
“Ngươi như thế nào biết được?”
Rõ ràng, nhưng những điều này đều phát sinh trước lúc Mẫn Hách Vương gia xuất hiện, Phù Vân Khâu Trạch làm sao mà biết được? Y Y sờ sờ cánh tay, từng trận da gà nổi lên, giống như nàng đang biến thành một con rối, ngu xuẩn chạy trốn dưới sự giám sát của hắn.
Cũng là nói, không phải Mẫn Hách kéo dài làm chậm trễ thời gian, mà là, hắn cố ý hiện tại mới xuất hiện?
“Là thuộc hạ thông bẩm Hoàng Thượng .”
Trong bóng đêm, từ từ đi ra một thân ảnh, đầu đội mũ bạc, trên cằm lộ ra một vết sẹo rất dài, hắn trách cứ, nhìn Y Y, liếc mắt một cái.
Mộc Hiệp sư phó!
Khó trách nàng không phát giác có người đang theo dõi, nguyên lai, là Mộc Hiệp sư phó đi theo phía sau.
Nổi giận thùy hạ bả vai, nàng biết, kể từ giây phút này, Nam Vương gia đã không thể cứu, bất quá, nhìn hắn cũng là một tên háo sắc, lại nhát như chuột, hạng người này lưu lại cũng vô dụng. (ek, sao ta thấy Y Y ác thế nhở >.<)
“Không còn lời nào để nói?”
Phù Vân Khâu Trạch hừ lạnh một tiếng, chậm rãi hướng nàng vươn một bàn tay, “Theo trẫm hồi cung.”
Sẽ không là muốn trừng phạt mình chứ? Y Y sắc mặt nhất bạch, nhưng rốt cuộc vẫn phải rụt rè đưa bàn tay ra, đặt vào trong bàn tay to lớn của hắn, dùng lực một chút, cả thân ảnh mềm mại đã nằm gọn trong lòng hắn.
Nàng rốt cuộc là đem theo bao nhiêu thức ăn?
Khóe mắt hơi hơi run rẩy, nhìn tay nải trên vai cẩm y vệ trầm xuống, không khỏi nhu nhu mi tâm, bàn tay to khẽ phất, tay nải lập tức bay về phía Mộc Hiệp.
“Ai! điểm tâm của ta!”
Nàng duỗi tay ra, định đón lấy tay nải, nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người nào đó ở phía sau đang chằm chằm nhìn nàng, đành phải phẫn nộ thu hồi cánh tay.
“Bãi giá Tiêu Hiên Viên.”
Lạnh nhạt xuất khẩu, bàn tay to phất trong không trung, vận dụng chú thuật, liền lấy ra hai cái mặt na, cầm lấy một chiếc, cái còn lại, đưa cho nàng.
Đây là? Y Y mở to hai mắt, mặt nạ tình nhân! (trong cv là tình lữ mặt nạ ^^) Cả hai đều là mặt nạ màu trắng ôn nhu, khác biệt duy nhất là, mặt nạ trong tay nàng đính một chiếc lông của hồng hạc, trên nền trắng thanh khiết còn mang theo nhiều điểm phấn hồng, trông rất đẹp mắt, mặt nạ của hắn thì đính một chiếc lông của bạch hạc, sắc trắng thanh thuần, không hề có lẫn một chút tạp sắc. Nhìn lướt qua thì giống nhau như đúc, nhưng tinh ết quan sát một chút, sẽ nhận thấy điểm khác biệt này.
“Mang vào.”
Khuôn mặt lạnh như băng đột nhiên hòa hoãn vài phần, thản nhiên lấy mặt nạ trên tay, đeo vào cho nàng.
Hôm nay hắn thật kì quái!
Y Y bất an, trộm liếc khuôn mặt trầm trọng của hắn một cái, nhẹ nhàng dựa vào vòm ngực rắn chắc, phun ra một ngụm khí thơm mát như hoa lan.
Tiêu Hiên Viên? Nếu nàng nhớ không lầm, đó là một khu vườn được kiến tạo rất đặc biệt, thủ vệ sâm nghiêm, bình thường cũng không cho phép ai tiến vào, vì sao bây giờ phải đi đến nơi đó?
“Thần, khấu kiến Hoàng Thượng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Nam Vương gia kích động quỳ xuống, gia phó phía sau lập tức nối gót quỳ xuống hành lễ.
Vẫn chưa để ý tới vài người “không hề quan trọng”, Phù Vân Khâu Trạch lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, hừ nhẹ.
Xem ra lần này nàng thật thông minh, trực tiếp theo đại môn mà rời khỏi hoàng cung, không “trèo tường” nữa mà sửa thành “đi tường”, bất quá, lần này để hắn bắt được, phải hảo hảo trừng trị nàng một trận.
“Ái phi, bệnh mộng du của nàng lại phát tác sao?” Hắn đứng cạnh nhuyễn kiệu, ti phiến trong tay chậm rãi phe phẩy.
Cho dù nàng cố ý muốn ra khỏi hoàng cung không biết bao nhiêu lần, lí do nghĩ ra không chín mươi cũng một trăm cái, thế nhưng dường như nàng thích lí do này nhất, cứ quyết định như vậy, lấy cớ này đi, dù sao hắn cũng cảm thấy thú vị.
Mi tâm khẽ nhíu lại, nàng xấu hổ cười cười, bộ dáng lơ đễnh, làm không biết, tầm mắt hướng về phong cảnh phía xa xa, giống như người mà hắn đang nói chuyện không phải là nàng, mà là một người xa lạ nào khác.
“Khụ!”
Hồng công công thấy thế thì thấp khụ một tiếng, muốn cười nhưng lại không dám nhếch miệng, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Hoàng phi, Hoàng Thượng đang nói chuyện với người.”
Đang quỳ trên mặt đất, Nam vương gia mờ mịt nhìn về phía Hồng công công, lại từ từ chuyển hướng sang Y Y, hoàng phi? Không phải nữ nhân vừa rồi cùng Mẫn Hách Vương gia ở cùng một chỗ mới là hoàng phi sao?
Cắn cắn môi, Y Y trong lòng quả thực muốn đem Mẫn Hách bầm thây vạn đoạn, chết tiệt, nếu không phải hắn tiến đến quấy rối, nói không chừng chính mình đã có thể rời khỏi hoàng cung, ở bên ngoài ngửa mặt lên trời cười to!
“Xem ra bệnh mộng du của hoàng phi càng lúc càng nặng, càng ngày càng nghiêm trọng.”
Phù Vân Khâu Trạch trầm tư một lát, gấp ti phiến trong tay lại, nhìn về phía Hồng công công, phân phó:
“Hồng công công, đi tìm vài vị ngự y đến, châm cứu cho hoàng phi vài cái, nói không chừng có thể thức tỉnh lại đấy.” (:D, há há, lợi hại)
Nàng, thân hình cứng đờ, hiểu được hắn đang trêu chọc nàng, uy hiếp nàng, cắn chặt răng, quay đầu, đối mặt với hắn, ôn nhu cười.
“Hoàng Thượng đừng làm phiền đến ngự y làm gì, nô tì không phải đã tỉnh rồi sao?”
Sát sát, răng nanh dùng sức ma sát, trên mặt ý cười chậm rãi trở nên dữ tợn.
Hồng công công thấy thế, nuốt nước miếng một cái, cuống quít thối lui đến phía sau cỗ kiệu, thật sự là, dung mạo của hoàng phi hiện giờ, rất khủng bố nha!
“Tỉnh? Hoàng phi, ái phi của trẫm, nàng còn nhớ tại sao mình lại đi đến nơi này không?”
Gương mặt vẫn lạnh lùng, băng lãnh như khối băng được đục đẽo hoàn mỹ, nhưng bạc môi lại chậm rãi giương lên một nụ cười tà mị.
Xong rồi, chỉ cần hắn xuất hiện biểu tình này là nàng xong đời! Phẫn nộ của nàng còn chưa kịp thiêu đốt bùng phát, đã bị một gáo nước lạnh từ nụ cười đông cứng kia của hắn dập tắt hoàn toàn, toàn thân run run.
Biểu tình này, nàng nhìn thấy, là chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm trước? Hình như là mười năm, lúc đó, có một lần thời tiết quá nóng bức, nàng mặc một bộ váy bằng sa mỏng đi ra ngoài tản bộ, vừa trở về, liền gặp được biểu tình hiện tại của hắn.
Kết quả là, vào mùa hè nóng như thiêu như đốt đó, nàng phải mặc áo bông một tháng! Thiếu chút nữa bị cảm nắng còn không nói, ngày nào cũng phải đối mặt với gương mặt chù ụ của hắn, nghe toàn những lời nói chanh chua của hắn, quả thực là sống không bằng chết!
“A, là…là không biết có tên Vương gia nào nói muốn dẫn ta ra tường.” (_ _!)
Nàng kì thực rõ ràng muốn trốn tránh trách nhiệm, coi như chuyện lần này không liên quan đến mình, Nam vương gia à, có trách thì trách số của người hôm nay xui xẻo thôi!!!
Vô luận thế nào, chỉ cần không phải hy sinh mạng nhỏ của mình thì tốt rồi!
Hắn nghiêng người, tầm mắt khẽ lướt qua nhìn Nam Vương gia đang quỳ trên mặt đất, đầu óc mờ mịt không biết làm sao; khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị.
“Đem tên Vương gia đó lập tức chém đầu, ái phi, lần sau đừng như vậy, trang điểm gì mà…, mọi người đều biết nàng là hoàng phi, là ái phi yêu quí nhất của trẫm, hóa trang thành xấu như vậy, muốn đi ra dọa người sao?” Hắn rõ ràng là cố tình nhấn mạnh 5 chữ này…
“Hoàng, hoàng phi?!” Nam Vương gia khẽ rên thành tiếng, kinh ngạc nhìn nữ tử sau khi được tẩy sạch gương mặt, sắc mặt nhất thời trắng hơn cả giấy, ngất xỉu tại chỗ. (>.<)
[…]
“Vương gia, Vương gia!”
Gia phó run run đỡ lấy chủ nhân đang mê man, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, vẫn quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, chỉ cầu thần linh phù hộ, mạng nhỏ của mình có thể bảo trụ.
Chém? Lập tức? Y Y ngạc nhiên há mồm, không đến mức đó đi?
“Chờ, đợi đã!”
Cuống quít níu lấy thị vệ đang khiêng Nam vương gia đi, rồi lập tức xoay người, nàng nâng váy, gấp gáp chạy đến bên cạnh nhuyễn kiệu, nắm lấy tay của hắn, giọng có chút run run
“Khâu Trạch, hắn là Vương gia, liền như vậy phải rơi đầu, không khỏi rất không nói đạo lý đi?”
Đạo lý? Lạnh lùng xem xét, liếc mắt nhìn người đang té xỉu trên mặt đất, hắn cầm ti phiến, khẽ xiết lại, từng chút một, từng chút một, đẩy các ngón tay nhỏ bé đang nắm lấy long kiệu, sắc mặt âm trầm.
Chính mình còn chưa cùng nàng tính toán sổ sách, nàng còn dám đến trước mặt hắn, vì nam nhân khác mà cầu tình?
“Nàng muốn cùng trẫm giảng đạo lý?”
Đôi mắt màu tím lại lạnh thêm một tầng, ánh mắt băng lãnh đến độ có thể đông cứng tất cả mọi thứ xung quanh, bạc môi khẽ nhéch một nụ cười tà ác
“Nam Vương gia, to gan phạm thượng, tổng cộng chạm vào nàng hai lần, lần đầu là tay, lần thứ hai là eo, nàng là hoàng phi, là nữ nhân của trẫm, nàng nói xem, hình phạt như vậy là nặng hay nhẹ?” (sao biết hay zậy ta???)
Tay bị đẩy ra khẽ run lên, nàng kinh ngạc nhìn người bị tha đi, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết bị kéo lê, cùng với hai gia phó đang quỳ trên mặt đất, anh anh khóc thương cho Nam Vương gia.
“Ngươi như thế nào biết được?”
Rõ ràng, nhưng những điều này đều phát sinh trước lúc Mẫn Hách Vương gia xuất hiện, Phù Vân Khâu Trạch làm sao mà biết được? Y Y sờ sờ cánh tay, từng trận da gà nổi lên, giống như nàng đang biến thành một con rối, ngu xuẩn chạy trốn dưới sự giám sát của hắn.
Cũng là nói, không phải Mẫn Hách kéo dài làm chậm trễ thời gian, mà là, hắn cố ý hiện tại mới xuất hiện?
“Là thuộc hạ thông bẩm Hoàng Thượng .”
Trong bóng đêm, từ từ đi ra một thân ảnh, đầu đội mũ bạc, trên cằm lộ ra một vết sẹo rất dài, hắn trách cứ, nhìn Y Y, liếc mắt một cái.
Mộc Hiệp sư phó!
Khó trách nàng không phát giác có người đang theo dõi, nguyên lai, là Mộc Hiệp sư phó đi theo phía sau.
Nổi giận thùy hạ bả vai, nàng biết, kể từ giây phút này, Nam Vương gia đã không thể cứu, bất quá, nhìn hắn cũng là một tên háo sắc, lại nhát như chuột, hạng người này lưu lại cũng vô dụng. (ek, sao ta thấy Y Y ác thế nhở >.<)
“Không còn lời nào để nói?”
Phù Vân Khâu Trạch hừ lạnh một tiếng, chậm rãi hướng nàng vươn một bàn tay, “Theo trẫm hồi cung.”
Sẽ không là muốn trừng phạt mình chứ? Y Y sắc mặt nhất bạch, nhưng rốt cuộc vẫn phải rụt rè đưa bàn tay ra, đặt vào trong bàn tay to lớn của hắn, dùng lực một chút, cả thân ảnh mềm mại đã nằm gọn trong lòng hắn.
Nàng rốt cuộc là đem theo bao nhiêu thức ăn?
Khóe mắt hơi hơi run rẩy, nhìn tay nải trên vai cẩm y vệ trầm xuống, không khỏi nhu nhu mi tâm, bàn tay to khẽ phất, tay nải lập tức bay về phía Mộc Hiệp.
“Ai! điểm tâm của ta!”
Nàng duỗi tay ra, định đón lấy tay nải, nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người nào đó ở phía sau đang chằm chằm nhìn nàng, đành phải phẫn nộ thu hồi cánh tay.
“Bãi giá Tiêu Hiên Viên.”
Lạnh nhạt xuất khẩu, bàn tay to phất trong không trung, vận dụng chú thuật, liền lấy ra hai cái mặt na, cầm lấy một chiếc, cái còn lại, đưa cho nàng.
Đây là? Y Y mở to hai mắt, mặt nạ tình nhân! (trong cv là tình lữ mặt nạ ^^) Cả hai đều là mặt nạ màu trắng ôn nhu, khác biệt duy nhất là, mặt nạ trong tay nàng đính một chiếc lông của hồng hạc, trên nền trắng thanh khiết còn mang theo nhiều điểm phấn hồng, trông rất đẹp mắt, mặt nạ của hắn thì đính một chiếc lông của bạch hạc, sắc trắng thanh thuần, không hề có lẫn một chút tạp sắc. Nhìn lướt qua thì giống nhau như đúc, nhưng tinh ết quan sát một chút, sẽ nhận thấy điểm khác biệt này.
“Mang vào.”
Khuôn mặt lạnh như băng đột nhiên hòa hoãn vài phần, thản nhiên lấy mặt nạ trên tay, đeo vào cho nàng.
Hôm nay hắn thật kì quái!
Y Y bất an, trộm liếc khuôn mặt trầm trọng của hắn một cái, nhẹ nhàng dựa vào vòm ngực rắn chắc, phun ra một ngụm khí thơm mát như hoa lan.
Tiêu Hiên Viên? Nếu nàng nhớ không lầm, đó là một khu vườn được kiến tạo rất đặc biệt, thủ vệ sâm nghiêm, bình thường cũng không cho phép ai tiến vào, vì sao bây giờ phải đi đến nơi đó?
/247
|