Nhất trắng nhất vàng lần lượt vọt vào Long Quân điện, nhìn thấy Y Y lạnh lùng ngồi chơi đùa cùng tiểu lục, cảm thấy thoáng yên lòng, tầm mắt vừa chuyển, Mẫn Hách giận trắng bệch, nghiêm mặt, mi mắt khinh thùy.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, ngược lại không ai dám tiến lên hỏi cái gì.
“Hoàng phi không có việc gì,” Tiểu Thanh nhìn thấy hai người, tiến lên hành lễ, tất nhiên là biết bổn phận,“Nô tỳ xin cáo lui trước.”
“Tiểu Thanh, ngươi không cần ra ngoài, nên đi ra ngoài là bọn họ, ta không phải đã nói rồi sao, ba người bọn họ, ai cũng không muốn gặp, tiễn khách!” ngón tay đang điểm điểm tiểu đầu của tiểu lục thoáng cứng đờ, nàng đem nó đặt vào lòng bàn tay, “Giúp ta đem tiểu lục trả lại cho quốc sư.”
Lại là xà, Tiểu Thanh mặt đều tái rồi, thối lui đến phía sau Mẫn Hách Vương gia, lắc đầu.
Đợi cả nửa ngày, không thấy nàng tới lấy đi tiểu lục, Y Y nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt của nàng, thế này mới nhớ lại vừa rồi, nàng rất sợ rắn, cũng không muốn miễn cưỡng, tự mình đứng lên, đi đến trước mặt Lạc Dật.
“Cám ơn ngươi, tiểu lục lại cứu ta một lần nữa, bất quá, về sau cũng không cần, trả lại cho ngươi, sinh tử chính là thiên mệnh, về sau Y Y chỉ dựa vào bản lĩnh của mình .” Nàng mặt không chút thay đổi đem tiểu lục để vào trong tay hắn trung.
“Thử, thử……” đôi mắt màu lục khinh trát, tiểu lục tựa hồ đã nhận ra chủ nhân đích thực, hộc xà tín thập phần tấp nập, thật ra không hiểu được Y Y đã muốn đem nó hoàn trả.
“Tiểu lục tuy rằng là sủng vật của ta, nhưng nó coi như là bằng hữu của muội, cứ như vậy trả lại cho ta, muội hẳn là nên hỏi nó một tiếng mới đúng, nếu nó đồng ý, ta cũng nhất định thu hồi.” đôi mắt như ngọc lưu ly hiện lên lo lắng, Lạc Dật cười nhẹ, lại đem con rắn nhỏ để vào trong tay nàng.
“Ngươi…… Nó vốn nghe theo mệnh lệnh của ngươi, hỏi cũng như là không hỏi.” Nàng nhớ rõ, quyển sách kia từng nói qua, nó cùng với chủ nhân là tâm linh tương thông, tất nhiên là dựa theo phân phó của Lạc Dật mà làm.
“Ác? Vậy muội nhận tiểu sắc lang của Hoàng Thượng, cũng không chịu nhận lấy tiểu lục của ta, có tính là một loại đãi ngộ đặc thù hay không?” Hắn nói được hiểu được, liếc liếc mắt nhìn Khâu Trạch đang bày ra vẻ trấn định, ngữ đạm phong thanh.
Y Y mặt đỏ lên, cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đang hướng về phía mình, nhất là ánh mắt diệu diệu của Khâu Trạch, giống như đem nàng nhìn xuyên thấu vậy.
“Các ngươi, đều vụng trộm tặng lễ vật cho Y Y?” khuôn mặt yêu mị của Mẫn Hách đột nhiên trầm xuống,“Tiểu nhân xu nịnh, vuốt mông ngựa, bỉ ổi.”
Khó trách thái độ của Y Y đối với mình cùng so với bọn họ tựa hồ có chút bất đồng, thì ra là do bọn họ đã sớm làm đủ công phu, sớm biết như vậy, mình cũng đi kiếm cái gì đó, biết đâu còn có thể được nhìn bằng ánh mắt hòa nhã một chút.
“Xu nịnh, vuốt mông ngựa? Trẫm chưa bao giờ làm việc này, bất quá, mông ngựa, ngươi là đem Y Y so sánh với ngựa?” Khâu Trạch nhún vai, theo thói quen, đi đến bên cạnh bàn tự rót cho mình chén trà.
“Phù Vân Khâu Trạch, nếu không phải bổn vương thả ngươi một lần, ngươi cho là ngươi còn có thể ngồi ở trên hoàng tọa sao?” Người nào đó hừ lạnh.
“Ngươi đã thích như vậy, tùy thời có thể lấy đi.” Khâu Trạch hồi đáp rõ ràng.
“Ngươi!”
Nhìn hai người “đấu võ mồm”, Lạc Dật cũng đi đến, ngồi xuống bên cạnh Khâu Trạch, châm trà uống nước, nhàn nhã hướng tiểu lục trừng mắt nhìn, thấy nó ngoan ngoãn chui vào vạt áo của Y Y, tán thưởng gật gật đầu.
“Các ngươi nháo đủ cưa? Muốn ồn thì ra ngoài mà ồn, ta muốn nghỉ ngơi.” Y Y trừng mắt, trực tiếp ngồi xuống bàn, hai người này mươ61n sao đây, định ngồi lì luôn chắv?
“Vừa rồi chạy vội vã, chân rệu rã cả, nàng cho chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Khâu Trạch nhịn không được lại uống một ngụm trà, hít thở không ngờ, bộ dáng rất là mệt nhọc a.
“Xác thực, Y Y, vừa rồi muội thật sự là hù chết chúng ta.” Khó khi biểu lộ cảm xúc, Lạc Dật cũng có chút lo lắng nhìn nàng, không ngờ chính mình cũng có thời điểm sơ hở,
“Ngươi cũng ngồi xuống uống một chén đi, nếu không phải ngươi phái thị vệ tiến đến bẩm báo, chúng ta cũng vô pháp biết được nàng gặp phải nguy hiểm.” Hướng Mẫn Hách ngoắc tay, tự mình giúp hắn châm một chén trà.
[…]
Mắt thấy hai người từ khách thành chủ, không nghĩ tới, Lạc Dật còn cho mình một cái thang để bước xuống, cũng hòa hoãn, ngồi xuống.
“Hảo, đợi các người uống trà xong rồi, xin mời các ngươi đi ra ngoài, miễn cho người ta nói ta bất cận nhân tình,” Nàng có chút bất đắc dĩ, nam nhân xấu so với cẩu còn vô lại hơn, chính mình có năng lực như thế nào, “Tiểu Thanh, ngươi nhìn bọn hắn.”
“Dạ.” ánh mắt Tiểu Thanh dạo qua một vòng trên người ba người, mím môi cười.
“Lạc Dật, ngươi sao lại biết con chó nhỏ ta tặng cho nàng gọi là tiểu sắc lang?” Khâu Trạch cũng không sợ người khác chê cười, trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng, rõ ràng là chuyện mới sáng nay, sao đã bị hắn biết.
Lạc Dật liếc mắt nhìn Y Y vừa mới xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng cười.
“Cái tên đặc thù như vậy, đừng nói là ta, liền ngay cả thị vệ đại môn đều rõ ràng, chính là người nào đó không biết mà thôi.” Hắn cố ý liếc mắt về phía Mẫn Hách.
“Tiểu sắc lang?
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Y Y cơ hồ muốn tìm cái động chui vào, thật cẩn thận nghiêng người, lại nhìn thấy Khâu Trạch nhìn mình, mặt đỏ hồng, làm bộ đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, không muốn đối diện với ánh mắt của hắn.
“Ngày ấy, ngươi không phải nhìn thấy miệng vết thương trên người nàng rồi sao, cần gì phải hỏi nhiều.” Lạnh lạnh phun ra một câu, Khâu Trạch cười đến có chút thâm ý, lấy ra giấy phiến từ từ quạt.
“Ngươi!” Mẫn Hách mặt tối sầm, cơ hồ muốn lật cả bàn lên,“Nàng là Vương phi của bổn vương, ngươi cũng dám động nàng?”
“Trẫm cũng nói qua, ngôi vị hoàng đế, ngươi tùy thời có thể lấy đi, nhưng nàng, trẫm tuyệt đối sẽ không giao cho ngươi, như thế nào, vẫn là nói, ngươi tính tỷ thí một trận đi?” Ngắm liếc mắt nhìn miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn trên người hắn, Khâu Trạch cười đến có chút âm hiểm.
Lạc Dật cầm chén trà nhắp một ngụm, đáy mắt chung quy là hiện lên một tia thê lương, mình cho tới bây giờ, vốn không có lí do gì đi tranh đoạt nàng……
“So thì so, ngươi cho là bổn vương sợ ngươi sao, chớ nói bổn vương khi dễ ngươi què một cái chân .” Mẫn Hách lại như thế nào thấy không rõ động tác ngày ấy của hắn, rõ ràng là chân bị trọng thương.
“Xem ra các ngươi cũng không khát nước, cũng không phiền hà, nói chuyện cũng nói thông thuận được như vậy, trà cũng uống xong rồi? Ba vị, thỉnh trở về đi, Tiểu Thanh, tiễn khách.” Tức giận quay đầu lại, đem ấm trà thu hồi, Y Y đối Tiểu Thanh lạnh giọng phân phó.
Lạc Dật u oán nhìn hai người liếc mắt một cái, bất đắc dĩ đứng dậy dẫn đầu rời đi.
Mà hai người đang đối chọi gay gắt cũng đều tự phẫn hận hừ lạnh một tiếng, một trước một sau đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Y Y lên giường, đem đệm chăn đắp qua đầu, lấy tay vỗ vỗ mặt, trong lòng mồ hôi lạnh ứa ra, không nghĩ tới Khâu Trạch đem việc hai người thân mật đều nói đi ra, ngày mai, phải cho tiểu sắc lang đứng chổng ngược đi đường, mới tiêu được tức giận trong lòng!
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, ngược lại không ai dám tiến lên hỏi cái gì.
“Hoàng phi không có việc gì,” Tiểu Thanh nhìn thấy hai người, tiến lên hành lễ, tất nhiên là biết bổn phận,“Nô tỳ xin cáo lui trước.”
“Tiểu Thanh, ngươi không cần ra ngoài, nên đi ra ngoài là bọn họ, ta không phải đã nói rồi sao, ba người bọn họ, ai cũng không muốn gặp, tiễn khách!” ngón tay đang điểm điểm tiểu đầu của tiểu lục thoáng cứng đờ, nàng đem nó đặt vào lòng bàn tay, “Giúp ta đem tiểu lục trả lại cho quốc sư.”
Lại là xà, Tiểu Thanh mặt đều tái rồi, thối lui đến phía sau Mẫn Hách Vương gia, lắc đầu.
Đợi cả nửa ngày, không thấy nàng tới lấy đi tiểu lục, Y Y nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt của nàng, thế này mới nhớ lại vừa rồi, nàng rất sợ rắn, cũng không muốn miễn cưỡng, tự mình đứng lên, đi đến trước mặt Lạc Dật.
“Cám ơn ngươi, tiểu lục lại cứu ta một lần nữa, bất quá, về sau cũng không cần, trả lại cho ngươi, sinh tử chính là thiên mệnh, về sau Y Y chỉ dựa vào bản lĩnh của mình .” Nàng mặt không chút thay đổi đem tiểu lục để vào trong tay hắn trung.
“Thử, thử……” đôi mắt màu lục khinh trát, tiểu lục tựa hồ đã nhận ra chủ nhân đích thực, hộc xà tín thập phần tấp nập, thật ra không hiểu được Y Y đã muốn đem nó hoàn trả.
“Tiểu lục tuy rằng là sủng vật của ta, nhưng nó coi như là bằng hữu của muội, cứ như vậy trả lại cho ta, muội hẳn là nên hỏi nó một tiếng mới đúng, nếu nó đồng ý, ta cũng nhất định thu hồi.” đôi mắt như ngọc lưu ly hiện lên lo lắng, Lạc Dật cười nhẹ, lại đem con rắn nhỏ để vào trong tay nàng.
“Ngươi…… Nó vốn nghe theo mệnh lệnh của ngươi, hỏi cũng như là không hỏi.” Nàng nhớ rõ, quyển sách kia từng nói qua, nó cùng với chủ nhân là tâm linh tương thông, tất nhiên là dựa theo phân phó của Lạc Dật mà làm.
“Ác? Vậy muội nhận tiểu sắc lang của Hoàng Thượng, cũng không chịu nhận lấy tiểu lục của ta, có tính là một loại đãi ngộ đặc thù hay không?” Hắn nói được hiểu được, liếc liếc mắt nhìn Khâu Trạch đang bày ra vẻ trấn định, ngữ đạm phong thanh.
Y Y mặt đỏ lên, cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đang hướng về phía mình, nhất là ánh mắt diệu diệu của Khâu Trạch, giống như đem nàng nhìn xuyên thấu vậy.
“Các ngươi, đều vụng trộm tặng lễ vật cho Y Y?” khuôn mặt yêu mị của Mẫn Hách đột nhiên trầm xuống,“Tiểu nhân xu nịnh, vuốt mông ngựa, bỉ ổi.”
Khó trách thái độ của Y Y đối với mình cùng so với bọn họ tựa hồ có chút bất đồng, thì ra là do bọn họ đã sớm làm đủ công phu, sớm biết như vậy, mình cũng đi kiếm cái gì đó, biết đâu còn có thể được nhìn bằng ánh mắt hòa nhã một chút.
“Xu nịnh, vuốt mông ngựa? Trẫm chưa bao giờ làm việc này, bất quá, mông ngựa, ngươi là đem Y Y so sánh với ngựa?” Khâu Trạch nhún vai, theo thói quen, đi đến bên cạnh bàn tự rót cho mình chén trà.
“Phù Vân Khâu Trạch, nếu không phải bổn vương thả ngươi một lần, ngươi cho là ngươi còn có thể ngồi ở trên hoàng tọa sao?” Người nào đó hừ lạnh.
“Ngươi đã thích như vậy, tùy thời có thể lấy đi.” Khâu Trạch hồi đáp rõ ràng.
“Ngươi!”
Nhìn hai người “đấu võ mồm”, Lạc Dật cũng đi đến, ngồi xuống bên cạnh Khâu Trạch, châm trà uống nước, nhàn nhã hướng tiểu lục trừng mắt nhìn, thấy nó ngoan ngoãn chui vào vạt áo của Y Y, tán thưởng gật gật đầu.
“Các ngươi nháo đủ cưa? Muốn ồn thì ra ngoài mà ồn, ta muốn nghỉ ngơi.” Y Y trừng mắt, trực tiếp ngồi xuống bàn, hai người này mươ61n sao đây, định ngồi lì luôn chắv?
“Vừa rồi chạy vội vã, chân rệu rã cả, nàng cho chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Khâu Trạch nhịn không được lại uống một ngụm trà, hít thở không ngờ, bộ dáng rất là mệt nhọc a.
“Xác thực, Y Y, vừa rồi muội thật sự là hù chết chúng ta.” Khó khi biểu lộ cảm xúc, Lạc Dật cũng có chút lo lắng nhìn nàng, không ngờ chính mình cũng có thời điểm sơ hở,
“Ngươi cũng ngồi xuống uống một chén đi, nếu không phải ngươi phái thị vệ tiến đến bẩm báo, chúng ta cũng vô pháp biết được nàng gặp phải nguy hiểm.” Hướng Mẫn Hách ngoắc tay, tự mình giúp hắn châm một chén trà.
[…]
Mắt thấy hai người từ khách thành chủ, không nghĩ tới, Lạc Dật còn cho mình một cái thang để bước xuống, cũng hòa hoãn, ngồi xuống.
“Hảo, đợi các người uống trà xong rồi, xin mời các ngươi đi ra ngoài, miễn cho người ta nói ta bất cận nhân tình,” Nàng có chút bất đắc dĩ, nam nhân xấu so với cẩu còn vô lại hơn, chính mình có năng lực như thế nào, “Tiểu Thanh, ngươi nhìn bọn hắn.”
“Dạ.” ánh mắt Tiểu Thanh dạo qua một vòng trên người ba người, mím môi cười.
“Lạc Dật, ngươi sao lại biết con chó nhỏ ta tặng cho nàng gọi là tiểu sắc lang?” Khâu Trạch cũng không sợ người khác chê cười, trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng, rõ ràng là chuyện mới sáng nay, sao đã bị hắn biết.
Lạc Dật liếc mắt nhìn Y Y vừa mới xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng cười.
“Cái tên đặc thù như vậy, đừng nói là ta, liền ngay cả thị vệ đại môn đều rõ ràng, chính là người nào đó không biết mà thôi.” Hắn cố ý liếc mắt về phía Mẫn Hách.
“Tiểu sắc lang?
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Y Y cơ hồ muốn tìm cái động chui vào, thật cẩn thận nghiêng người, lại nhìn thấy Khâu Trạch nhìn mình, mặt đỏ hồng, làm bộ đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, không muốn đối diện với ánh mắt của hắn.
“Ngày ấy, ngươi không phải nhìn thấy miệng vết thương trên người nàng rồi sao, cần gì phải hỏi nhiều.” Lạnh lạnh phun ra một câu, Khâu Trạch cười đến có chút thâm ý, lấy ra giấy phiến từ từ quạt.
“Ngươi!” Mẫn Hách mặt tối sầm, cơ hồ muốn lật cả bàn lên,“Nàng là Vương phi của bổn vương, ngươi cũng dám động nàng?”
“Trẫm cũng nói qua, ngôi vị hoàng đế, ngươi tùy thời có thể lấy đi, nhưng nàng, trẫm tuyệt đối sẽ không giao cho ngươi, như thế nào, vẫn là nói, ngươi tính tỷ thí một trận đi?” Ngắm liếc mắt nhìn miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn trên người hắn, Khâu Trạch cười đến có chút âm hiểm.
Lạc Dật cầm chén trà nhắp một ngụm, đáy mắt chung quy là hiện lên một tia thê lương, mình cho tới bây giờ, vốn không có lí do gì đi tranh đoạt nàng……
“So thì so, ngươi cho là bổn vương sợ ngươi sao, chớ nói bổn vương khi dễ ngươi què một cái chân .” Mẫn Hách lại như thế nào thấy không rõ động tác ngày ấy của hắn, rõ ràng là chân bị trọng thương.
“Xem ra các ngươi cũng không khát nước, cũng không phiền hà, nói chuyện cũng nói thông thuận được như vậy, trà cũng uống xong rồi? Ba vị, thỉnh trở về đi, Tiểu Thanh, tiễn khách.” Tức giận quay đầu lại, đem ấm trà thu hồi, Y Y đối Tiểu Thanh lạnh giọng phân phó.
Lạc Dật u oán nhìn hai người liếc mắt một cái, bất đắc dĩ đứng dậy dẫn đầu rời đi.
Mà hai người đang đối chọi gay gắt cũng đều tự phẫn hận hừ lạnh một tiếng, một trước một sau đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Y Y lên giường, đem đệm chăn đắp qua đầu, lấy tay vỗ vỗ mặt, trong lòng mồ hôi lạnh ứa ra, không nghĩ tới Khâu Trạch đem việc hai người thân mật đều nói đi ra, ngày mai, phải cho tiểu sắc lang đứng chổng ngược đi đường, mới tiêu được tức giận trong lòng!
/247
|