Trong bóng tối, đôi mắt hạnh bỗng mở bừng,nàng thở hồng hộc, mồ hôi thấm ướt lưng khiến nàng khó chịu vặn vẹo thân hình một chút, đột nhiên cảm nhận được song chưởng của ai đó ôm eo mình , mi mắt chớp chớp, khẽ nâng lên liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc ôn nhuận như ngọc, lông mi thật dài vẫn nhắm chặt, đôi môi hồng thản nhiên phun ra nhiệt khí bên má nàng.
Giật mình, đôi mắt của nàng hiện lên một tia quang mang nghịch ngợm, vươn tay về cánh mũi hắn định bóp lại, nhưng mà, tay còn chưa chạm đến, ngón trỏ liền bị hắn há miệng ngậm vào bên trong.
“A!” Nàng hét lên một tiếng, rồi cuống quít che miệng lại, mắt nhìn tiểu lục đang ngủ say trong lòng.
Con ngươi màu tím nổi lên gợn sóng đùa giỡn, ngậm ngón tay nàng mà nhẹ nhàng liếm láp, nhìn nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, đang muốn bật cười, bất quá cánh tay chạm vào tấm lưng thấm đẫm mồ hôi ướt lạnh của nàng , mâu quang liền ảm đạm dần.
“Lại nằm mơ ?” Cầm lấy khăn lụa không biết đã đặt bên gối tự khi nào, hắn nhẹ nhàng chấm mồ hôi trên mặt nàng, liền ngay cả sợi tóc bết vào hai má cũng nhiều lần dùng đầu ngón tay vén ra.
“Ân, mỗi lần tỉnh dậy thì không còn nhớ rõ,” Nàng chua xót cười cười, muốn nhắm mắt để hưởng thụ cảm giác hắn mềm nhẹ đụng chạm, lại sợ hãi tiếp tục gặp mộng, đành phải mở to hai mắt nhìn sự lo lắng nổi lên trên mặt hắn,“Có thể do ngày mai sẽ tỷ thí cho nên quá mức khẩn trương, Khâu Trạch, ngươi đừng lo lắng.”
Bàn tay lau mồ hôi dừng một chút, hắn nhướng mày.
“Ta không lo lắng cho nàng, chỉ là sợ mồ hôi của nàng sẽ làm cho chăn đệm có mùi.” Nói xong, lập tức quờ tay ra sau lưng , vén áo nàng , luồn tay vào lau mồ hôi cho nàng.
Lưng Y Y cứng đờ, nàng cảm giác da gà nổi tưng bừng từng chỗ khi chiếc khăn lụa đi qua, cuống quít bắt được tay hắn, giọng nói run nhẹ:“Ta, ta tự làm được.”
Lần đầu tiên, hắn mềm mại gật đầu, từ từ rút tay về, có điều mâu quang chưa từng rời khỏi gương mặt nàng, đạm quang màu tím dần dần thâm sâu hơn, tựa như cái hồ thu ôn nhu gợn sóng .
“Y Y, đồng ý với ta , đừng để hắn chạm vào nàng.” Bàn tay hắn vẫn như cũ , vòng ở eo nàng , kéo nàng sát vào lòng.
Hay tay đụng chạm tới da thịt lạnh lẽo vốn muốn kháng cự, nhưng rồi lại thỏa mãn tựa đầu vào hắn, khẽ thở dài, thoải mái tuân lệnh rồi mệt mỏi chuẩn bị ngủ.
“Ừ.” Nhỏ giọng đáp ứng, lúc này hai mắt nàng đã muốn khép lại rồi.
Vỗ nhẹ lưng của nàng, hắn thấp giọng nỉ non:“Nàng đồng ý với ta, tuyệt đối không thể quên, nếu không, ta sẽ hận nàng cả đời.”
Trong điện, tiếng thở đều đều vang lên ……
——————————————–
Mẫn Hách Vương gia phủ.
Mẫn Hách ngạc nhiên mở bừng mắt, khẽ thở gấp, con ngươi mờ mịt nhìn bốn phía chung quanh, sau đó mới hồi thần, tứ chi cứng ngắc lúc này mới thả lỏng.
Chết tiệt, hắn lại mơ thấy giấc mộng này, hơn nữa giấc mộng này xuất hiện mỗi ngày một nhiều hơn, khi tỉnh lại đều là sức cùng lực kiệt.
Cái nữ nhân kia, thế nhưng chạy trốn được !( Vịt : ZÊ , thế là Ngân nhi trốn được =] )
Hắn nhíu mày, cảm giác trái tim đang ẩn ẩn nhói đau, tựa như cái người đào tẩu ấy chính là thê tử của mình, một nữ nhân phản bội lại mình.
Hoa Thiên Âm thuộc loại hoa đặc biệt ở Thanh Sơn, mà Thanh Sơn nằm ở thành phía Nam.
Tướng quân? Chẳng lẽ là tướng quân bổn quốc? Hắn nhất thời lạnh run người, thẳng tắp ngồi dậy, điểm này, hắn sớm nên nghĩ đến chứ.
Mà nếu quả Khinh Âm thật sự là kiếp trước của mình , thì tính sao?
Hắn trào phúng cười cười, lại đổ nằm trên giường, hắn muốn chứng minh cái gì , hay muốn có thứ gì ?
Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, nhưng rất quật cường, khi thì nghịch ngợm, khi thì yêu diễm, đúng là làm hắn đoán không ra bản tính chân chính của nữ tử này.
Ngày mai, ngày mai, bổn vương sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần nhục nhã bổn vương phải chịu trước đây!
Đôi môi đỏ tươi tà tà gợi lên, đôi mắt lim dim , cuối cùng chậm rãi đóng lại, không còn giấc mộng nào nữa.
Giật mình, đôi mắt của nàng hiện lên một tia quang mang nghịch ngợm, vươn tay về cánh mũi hắn định bóp lại, nhưng mà, tay còn chưa chạm đến, ngón trỏ liền bị hắn há miệng ngậm vào bên trong.
“A!” Nàng hét lên một tiếng, rồi cuống quít che miệng lại, mắt nhìn tiểu lục đang ngủ say trong lòng.
Con ngươi màu tím nổi lên gợn sóng đùa giỡn, ngậm ngón tay nàng mà nhẹ nhàng liếm láp, nhìn nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, đang muốn bật cười, bất quá cánh tay chạm vào tấm lưng thấm đẫm mồ hôi ướt lạnh của nàng , mâu quang liền ảm đạm dần.
“Lại nằm mơ ?” Cầm lấy khăn lụa không biết đã đặt bên gối tự khi nào, hắn nhẹ nhàng chấm mồ hôi trên mặt nàng, liền ngay cả sợi tóc bết vào hai má cũng nhiều lần dùng đầu ngón tay vén ra.
“Ân, mỗi lần tỉnh dậy thì không còn nhớ rõ,” Nàng chua xót cười cười, muốn nhắm mắt để hưởng thụ cảm giác hắn mềm nhẹ đụng chạm, lại sợ hãi tiếp tục gặp mộng, đành phải mở to hai mắt nhìn sự lo lắng nổi lên trên mặt hắn,“Có thể do ngày mai sẽ tỷ thí cho nên quá mức khẩn trương, Khâu Trạch, ngươi đừng lo lắng.”
Bàn tay lau mồ hôi dừng một chút, hắn nhướng mày.
“Ta không lo lắng cho nàng, chỉ là sợ mồ hôi của nàng sẽ làm cho chăn đệm có mùi.” Nói xong, lập tức quờ tay ra sau lưng , vén áo nàng , luồn tay vào lau mồ hôi cho nàng.
Lưng Y Y cứng đờ, nàng cảm giác da gà nổi tưng bừng từng chỗ khi chiếc khăn lụa đi qua, cuống quít bắt được tay hắn, giọng nói run nhẹ:“Ta, ta tự làm được.”
Lần đầu tiên, hắn mềm mại gật đầu, từ từ rút tay về, có điều mâu quang chưa từng rời khỏi gương mặt nàng, đạm quang màu tím dần dần thâm sâu hơn, tựa như cái hồ thu ôn nhu gợn sóng .
“Y Y, đồng ý với ta , đừng để hắn chạm vào nàng.” Bàn tay hắn vẫn như cũ , vòng ở eo nàng , kéo nàng sát vào lòng.
Hay tay đụng chạm tới da thịt lạnh lẽo vốn muốn kháng cự, nhưng rồi lại thỏa mãn tựa đầu vào hắn, khẽ thở dài, thoải mái tuân lệnh rồi mệt mỏi chuẩn bị ngủ.
“Ừ.” Nhỏ giọng đáp ứng, lúc này hai mắt nàng đã muốn khép lại rồi.
Vỗ nhẹ lưng của nàng, hắn thấp giọng nỉ non:“Nàng đồng ý với ta, tuyệt đối không thể quên, nếu không, ta sẽ hận nàng cả đời.”
Trong điện, tiếng thở đều đều vang lên ……
——————————————–
Mẫn Hách Vương gia phủ.
Mẫn Hách ngạc nhiên mở bừng mắt, khẽ thở gấp, con ngươi mờ mịt nhìn bốn phía chung quanh, sau đó mới hồi thần, tứ chi cứng ngắc lúc này mới thả lỏng.
Chết tiệt, hắn lại mơ thấy giấc mộng này, hơn nữa giấc mộng này xuất hiện mỗi ngày một nhiều hơn, khi tỉnh lại đều là sức cùng lực kiệt.
Cái nữ nhân kia, thế nhưng chạy trốn được !( Vịt : ZÊ , thế là Ngân nhi trốn được =] )
Hắn nhíu mày, cảm giác trái tim đang ẩn ẩn nhói đau, tựa như cái người đào tẩu ấy chính là thê tử của mình, một nữ nhân phản bội lại mình.
Hoa Thiên Âm thuộc loại hoa đặc biệt ở Thanh Sơn, mà Thanh Sơn nằm ở thành phía Nam.
Tướng quân? Chẳng lẽ là tướng quân bổn quốc? Hắn nhất thời lạnh run người, thẳng tắp ngồi dậy, điểm này, hắn sớm nên nghĩ đến chứ.
Mà nếu quả Khinh Âm thật sự là kiếp trước của mình , thì tính sao?
Hắn trào phúng cười cười, lại đổ nằm trên giường, hắn muốn chứng minh cái gì , hay muốn có thứ gì ?
Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, nhưng rất quật cường, khi thì nghịch ngợm, khi thì yêu diễm, đúng là làm hắn đoán không ra bản tính chân chính của nữ tử này.
Ngày mai, ngày mai, bổn vương sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần nhục nhã bổn vương phải chịu trước đây!
Đôi môi đỏ tươi tà tà gợi lên, đôi mắt lim dim , cuối cùng chậm rãi đóng lại, không còn giấc mộng nào nữa.
/247
|