Mười năm, nháy mắt đã mười lần đông qua xuân đến, Lạc Tang quốc trong mười năm này mưa thuận gió hoà, ngũ cốc mùa màng bội thu, bách tín trăm họ được cơm no áo ấm, dân gian truyền miệng, sỡ dĩ được mùa, người người có cuộc sống sung túc là do “phượng phúc sánh kim long, giang sơn giàu mạnh”. Cũng trong mười năm này, hai mươi vạn tinh binh do Hoàng Thục phi chưởng quản, chuyển giao cho Mẫn Hách Vương gia, trong tay nàng còn lại khoảng một vạn tinh binh. Về phía Phù Vân Khâu Trạch, vẫn chấp chưởng đế vị, lấy dân làm gốc, lấy nhân đức bình thiên hạ, hơn nữa nhờ có dũng tướng Tả Thanh Vũ tương trợ, chiêu nạp rất nhiều nhân sỹ giang hồ, đầu quân dưới trướng, thủ hạ binh quyền cũng nhanh chóng tăng tới hơn mười vạn người.
La phu quốc, trong mười năm chiến sự liên miên, trải qua nhiều cuộc nội chiến, tử thương vô số, máu chảy thành sông. Trấn Vương gia xuất binh tạo phản, tự phong Chính vương, sau năm năm bước lên đế vị, diệt trừ tận gốc tiền triều, thủ đọan ngoan độc, dã man, trong miệng dân sinh bị gọi là “Nghịch thần tặc tử”. Năm năm sau, thế cục có vẻ đã định, lấy tuyên ngôn “vì dân, vì nước, mở rộng thông thương, trao đổi buôn bán với các nước láng giềng, làm cho dân giàu nước mạnh”, ngôn từ hoa mỹ, tuyên ngôn hùng hồn, nhưng thực chất lại đặt ra thêm trăm ngàn loại thuế, sưu cao thuế nặng, bách tách lầm than, uất hận, khiến cho lòng người căm phẫn, khó phục dân tâm.
—————^^ ta là dãy phân cách tuyến ^^—————
Giữa tháng 8, ngày mười lăm. Hoàng đế La Phu quốc cùng công chúa được hắn sủng ái nhất, đến Lạc Tang quốc, tham dự thịnh yến “Minh Nguyệt chi hà”. (trung thu)
“Liêm hoàng, nhiều năm không gặp, quả nhiên là nhân trung chi long (rồng trong loài người), khí chất bất phàm, khó trách nữ nhi của quả nhân nhất quyết đòi theo quả nhân, vượt ngàn dặm xa xôi đến quý quốc, chỉ để một lần diện kiến long giai(mặt rồng)”
Chính vương cố ý liếc mắt về phía nữ nhi vóc người xinh đẹp, đeo mặt nạ, đang tao nhã ngồi ở bên cạnh. Thịnh yến lần này có chút đặc biệt, tất cả mọi người khi tham dự yến hội đều phải mang mặt nạ, từ tiểu cung nữ, thái giám, cho đến vương tôn quí tộc, hậu cung tần phi, vương gia, đại quan, cùng gia quyến cũng đều như vậy. Riêng chỉ có một ngoại lệ duy nhất, là Phù Vân Khâu Trạch, vì cho thấy địa vị của hắn so với bất cứ ai có mặt ở nơi này đều có sự chênh lệch khác biệt, hắn không đeo mặt nạ.
“Đa tạ Chính vương đã mỹ tán (dùng lời hoa mỹ, tốt đẹp để tán dương), nhiều năm không gặp, Chính vương cũng là bảo đao chưa già, vẫn như trước khoái nhân khoái ngữ.”
Âm thầm châm chọc một phen, Phù Vân Khâu Trạch ôn hòa cười, hắn lần này đến Lạc Tang quốc lý do khẳng định không đơn giản chỉ là tham dự thịnh yến, ngay cả nữ nhi cũng dẫn theo đến, ý đồ đã rất rõ ràng, khó trách Y Y vừa nghe thấy tin tức này, cả ngày gương mặt cứ như là ai lấy mất hoàng kim của nàng, lạnh lùng, cả buổi cứ bĩu môi.
Chính vương đỏ mặt, hắc hắc giả lả cười hai tiếng, cũng tiện đà nhích tay về phía nữ nhi bên cạnh.
“Sầm Nhi bái kiến Liêm hoàng, nguyện Liêm hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” giọng nói trong trẻo như vàng anh, thân ảnh lã lướt yêu kiều, từng bước hư doanh, đi đến chính giữa hạ thấp người, phúc thân hành lễ.
“Xem ra, hậu cung ba ngàn gia lệ của ngươi còn chưa dùng tới, lại sắp có thêm một mỹ nhân rồi, bất quá hoàng cung cũng đủ lớn, thêm bao nhiêu mà chẳng được, ngươi nói có phải hay không, Khâu Trạch?”
Ngồi ở một bên, cười lạnh, Y Y ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, cũng là không cẩn thận đụng vào hai má của hắn, mặt nạ có chút vướng víu, tay nhỏ bé khinh phù, nhìn công chúa phía dưới, không biết vì sao nàng nhìn thấy cô ấy thì có một cảm giác rất quen thuộc, vô luận là từ dáng người hay là phương diện cử chỉ.
Một tay đặt lên bả vai Y Y, đôi mắt màu tím toát ra một tia ôn nhu, sủng nịch, hắn nghiên mặt, ở góc khuất mà mặt nạ của nàng che khuất tầm nhìn từ phía dưới, đầu lưỡi khẽ liếm lên vành tai của nàng, cười nhẹ. (sak, ngày càng BT >.<)
“Sầm Nhi công chúa, bình thân đi, vị này là ái phi của trẫm, các người tuổi xấp xỉ nhau, có thể làm bạn, hảo hảo trò chuyện.” Hắn rõ ràng là đem công chúa La Phu quốc giao cho nàng.
“Nếu Sầm Nhi công chúa không chê, cứ gọi ta một tiếng Y tỷ tỷ là được rồi.” Nhiều năm sống trong chốn thâm cung, Y Y đã biết làm thế nào đối nhân xử thế trong chốn quan trường, nàng từ từ tao nhã đứng lên, đi xuống đi kéo bàn tay nhỏ bé của Sầm Nhi.
Ra vẻ kích động, Sầm Nhi nhìn về phía Chính vương, lại quay đầu ngượng ngùng cười, đôi mắt màu đen che dấu một sắc thái phức tạp, lóe lên rất nhanh rồi biến mất.
“Y tỷ tỷ.”
“Hôm nay là tháng tám mười lăm, phía trước có treo rất nhiều đèn lồng đủ mọi kiểu dáng, còn có thể đoán câu đố trên đèn, đoán trúng còn có phần thưởng, đi, tỷ tỷ mang ngươi đi xem một chút.”
Chỉ về dãy hành lang dài bằng gỗ son cách đó khoảng mười thước, nàng dắt tay Sầm Nhi, hành lễ rồi cáo lui.
Nếu cứ phải ngồi yên một chỗ nghe bọn người này lải nhải, chi bằng tránh xa một chút, ra ngoài dạo còn tốt hơn. Y Y thầm ca than trong lòng.
Tiểu Thanh vốn định theo bồi ở phía sau, Y Y xoay người, mỉm cười, nói nàng hãy cùng các cung nữ khác hảo hảo chơi đùa một chút, sau lại cùng Sầm Nhi rời đi.
Đi được một đoạn, vì mang mặt nạ, cho nên Y Y chưa bị ai nhận ra, hơn nữa lần này thịnh yến, cũng là cung quy bao năm qua của hoàng thất, sở dĩ mang mặt nạ, ngụ ý là chẳng phân biệt cao thấp, tận tình chơi đùa, quân thần cùng vui. Y Y đi đoán câu đố trên đèn, nhưng mà đoán rất nhiều cũng không đoán trúng một cái, Sầm Nhi chỉ là đứng bên cạnh, đạm cười không nói.
“Y tỷ tỷ, Liêm hoàng có phải rất ôn nhu hay không?”
Đi rồi một hồi, hai người có chút mệt mỏi, liền ghé vào một tiểu đình, ngồi xuống, Sầm Nhi nghiêng mặt, thần sắc mê ly nhìn về phía người đang ngồi trên long tọa cao cao, cùng phụ hoàng chuyện trò vui vẻ.
Y Y ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của nàng, vừa lúc giao tầm mắt cùng Phù Vân Khâu Trạch, xấu hổ cúi đầu, cầm lấy một khối điểm nhỏ tâm trên bàn, nhét vào trong miệng.
“Đại khái là vậy.” Khụ, nàng thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, ôn nhu? Phúc hắc mới đúng đi?
“Nghe phụ hoàng nói, Liêm hoàng là hoàng đế được dân chúng Lạc Tang rất kính ngưỡng, không chỉ tự mình dẫn dắt binh lính tiến đến chống thiên tai, thăm dân chúng, còn giảm bớt sưu thuế, là một hoàng đế tốt khó có được.” Tinh tế nói nhỏ, Sầm Nhi che miệng, bộ dáng tràn đầy khâm phục.
Giống như, đại khái, là như thế này đi…… Y Y để ý rõ ràng, rốt cục biết rõ nàng kia hẳn là phải biết ít nhiều chuyện liên quan đến Khâu Trạch, cũng chỉ là ứng phó cười cười.
“Sầm Nhi thích Khâu Trạch sao?”
Lấy một khối điểm tâm, đặt ở bên miệng, khẽ cắn một ngụm, nàng thử mở miệng thăm dò, ánh mắt lại chuyển hướng nơi khác.
Kỳ quái, là nàng đa tâm sao? Sao nàng luôn có cảm giác đang có một người từ nãy đến đến giờ luôn dõi theo, quan sát nàng?
“Không, Sầm Nhi không có.” Kích động khoát tay áo, Sầm Nhi tựa hồ lại cảm thấy nói sai rồi vội vàng đính chính,“Sầm Nhi không phải không thích Liêm hoàng, chính là thực kính nể, không phải là loại thích……” khẩu khí của nàng thập phần e lệ, càng lúc càng nhỏ.
Mâu quang chợt lóe, Y Y nhìn về phía nàng, đột nhiên khanh khách cười to.
“Sầm Nhi, tỷ tỷ chỉ đùa với ngươi thôi, không cần căng thẳng như vậy.”
Sầm Nhi nghe được lời này của nàng, ôn nhu thở hắt ra, làm nũng vỗ vỗ bả vai của nàng, sắc mặt hồng một mảnh, mặc dù mang mặt nạ hình con bướm, che đi phân nửa khuôn mặt, rặng mây hồng lại như ẩn như hiện, xinh đẹp động lòng người.
Hai người cười đùa một lát, đột nhiên trầm tĩnh xuống dưới.
“Y tỷ tỷ, nếu, nếu là Sầm Nhi thật sự thích Liêm hoàng, tỷ tỷ có chán ghét Sầm Nhi hay không?”
Bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay của Y Y, nàng khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng vào Y Y. (>.< sao ta ghét mấy người xạo xạo thế này quá!!!)
Vốn đã đoán được nàng sẽ hỏi như thế, Y Y tiếp tục nhàn nhã ăn điểm tâm.
“Sao lại như thế, hậu cung ba ngàn giai lệ, người người đều thích Hoàng Thượng, chẳng lẽ bản phi đều phải chán ghét tất cả bọn họ sao? Sao phải khổ như vậy?”
Kỳ quái, rõ ràng lúc bắt đầu ăn điểm tâm còn mang hương vị ngọt ngào ngon miệng, hiện tại hương vị như thế nào lại thay đổi? Nàng phẫn nộ, lại cắn một ngụm hoa quế cao. (^^ tỷ ăn giấm chua nhé)
“Y tỷ tỷ có thể giúp Sầm Nhi không?”
Hai tay đột nhiên căng thẳng, nghiên đầu, liền nhìn thấy ánh mắt diệu diệu của Sầm Nhi, giống như một tiểu bạch thỏ ngây thơ, đáng thương, khát khao mong chờ sự giúp đỡ của người khác. (á, ức chế >.<)
“Thực xin lỗi, chỉ có chuyện này, tỷ tỷ không giúp được ngươi.”
Lạnh lùng rút tay về, nàng nghiêng mặt đi, đứng lên vỗ vỗ bụi bánh còn dính trên ngón tay, “Đi thôi, tỷ tỷ đưa ngươi trở lại bên cạnh Chính vương.”
Lại dắt bàn tay nhỏ bé của Sầm Nhi, nàng đã không còn hứng thú nhìn đèn lồng hai bên đường, trầm mặc rảo bước.
Một thân ảnh đột nhiên lướt qua, không khí xung quanh đột nhiên phiêu tán một mùi hương ngọt ngào, Y Y mặt trầm xuống, vừa định bước nhanh rời khỏi chỗ này, chỉ nghe phía sau “Ai nha” Một tiếng, mặt nạ của Sầm Nhi đã bị người nào đó tháo xuống.
Ngẩn ngơ ở tại chỗ, nhìn dung nhan của Sầm Nhi, đầu của Y Y đột nhiên trở nên trống rỗng…
Khuôn mặt trái đào nhỏ nhắn, vi loan mày liễu, dưới là một đôi mắt tròn tròn trong suốt, miệng anh đào bé xinh, này quả thực chính là hình ảnh của mình, không, là bản sao, hàng nhái a!
“Nha, đây không phải hoàng phi sao?” Đám người xung quanh nhanh chóng có người kinh hô lên, mọi người kinh hoảng quỳ xuống.
La phu quốc, trong mười năm chiến sự liên miên, trải qua nhiều cuộc nội chiến, tử thương vô số, máu chảy thành sông. Trấn Vương gia xuất binh tạo phản, tự phong Chính vương, sau năm năm bước lên đế vị, diệt trừ tận gốc tiền triều, thủ đọan ngoan độc, dã man, trong miệng dân sinh bị gọi là “Nghịch thần tặc tử”. Năm năm sau, thế cục có vẻ đã định, lấy tuyên ngôn “vì dân, vì nước, mở rộng thông thương, trao đổi buôn bán với các nước láng giềng, làm cho dân giàu nước mạnh”, ngôn từ hoa mỹ, tuyên ngôn hùng hồn, nhưng thực chất lại đặt ra thêm trăm ngàn loại thuế, sưu cao thuế nặng, bách tách lầm than, uất hận, khiến cho lòng người căm phẫn, khó phục dân tâm.
—————^^ ta là dãy phân cách tuyến ^^—————
Giữa tháng 8, ngày mười lăm. Hoàng đế La Phu quốc cùng công chúa được hắn sủng ái nhất, đến Lạc Tang quốc, tham dự thịnh yến “Minh Nguyệt chi hà”. (trung thu)
“Liêm hoàng, nhiều năm không gặp, quả nhiên là nhân trung chi long (rồng trong loài người), khí chất bất phàm, khó trách nữ nhi của quả nhân nhất quyết đòi theo quả nhân, vượt ngàn dặm xa xôi đến quý quốc, chỉ để một lần diện kiến long giai(mặt rồng)”
Chính vương cố ý liếc mắt về phía nữ nhi vóc người xinh đẹp, đeo mặt nạ, đang tao nhã ngồi ở bên cạnh. Thịnh yến lần này có chút đặc biệt, tất cả mọi người khi tham dự yến hội đều phải mang mặt nạ, từ tiểu cung nữ, thái giám, cho đến vương tôn quí tộc, hậu cung tần phi, vương gia, đại quan, cùng gia quyến cũng đều như vậy. Riêng chỉ có một ngoại lệ duy nhất, là Phù Vân Khâu Trạch, vì cho thấy địa vị của hắn so với bất cứ ai có mặt ở nơi này đều có sự chênh lệch khác biệt, hắn không đeo mặt nạ.
“Đa tạ Chính vương đã mỹ tán (dùng lời hoa mỹ, tốt đẹp để tán dương), nhiều năm không gặp, Chính vương cũng là bảo đao chưa già, vẫn như trước khoái nhân khoái ngữ.”
Âm thầm châm chọc một phen, Phù Vân Khâu Trạch ôn hòa cười, hắn lần này đến Lạc Tang quốc lý do khẳng định không đơn giản chỉ là tham dự thịnh yến, ngay cả nữ nhi cũng dẫn theo đến, ý đồ đã rất rõ ràng, khó trách Y Y vừa nghe thấy tin tức này, cả ngày gương mặt cứ như là ai lấy mất hoàng kim của nàng, lạnh lùng, cả buổi cứ bĩu môi.
Chính vương đỏ mặt, hắc hắc giả lả cười hai tiếng, cũng tiện đà nhích tay về phía nữ nhi bên cạnh.
“Sầm Nhi bái kiến Liêm hoàng, nguyện Liêm hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” giọng nói trong trẻo như vàng anh, thân ảnh lã lướt yêu kiều, từng bước hư doanh, đi đến chính giữa hạ thấp người, phúc thân hành lễ.
“Xem ra, hậu cung ba ngàn gia lệ của ngươi còn chưa dùng tới, lại sắp có thêm một mỹ nhân rồi, bất quá hoàng cung cũng đủ lớn, thêm bao nhiêu mà chẳng được, ngươi nói có phải hay không, Khâu Trạch?”
Ngồi ở một bên, cười lạnh, Y Y ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, cũng là không cẩn thận đụng vào hai má của hắn, mặt nạ có chút vướng víu, tay nhỏ bé khinh phù, nhìn công chúa phía dưới, không biết vì sao nàng nhìn thấy cô ấy thì có một cảm giác rất quen thuộc, vô luận là từ dáng người hay là phương diện cử chỉ.
Một tay đặt lên bả vai Y Y, đôi mắt màu tím toát ra một tia ôn nhu, sủng nịch, hắn nghiên mặt, ở góc khuất mà mặt nạ của nàng che khuất tầm nhìn từ phía dưới, đầu lưỡi khẽ liếm lên vành tai của nàng, cười nhẹ. (sak, ngày càng BT >.<)
“Sầm Nhi công chúa, bình thân đi, vị này là ái phi của trẫm, các người tuổi xấp xỉ nhau, có thể làm bạn, hảo hảo trò chuyện.” Hắn rõ ràng là đem công chúa La Phu quốc giao cho nàng.
“Nếu Sầm Nhi công chúa không chê, cứ gọi ta một tiếng Y tỷ tỷ là được rồi.” Nhiều năm sống trong chốn thâm cung, Y Y đã biết làm thế nào đối nhân xử thế trong chốn quan trường, nàng từ từ tao nhã đứng lên, đi xuống đi kéo bàn tay nhỏ bé của Sầm Nhi.
Ra vẻ kích động, Sầm Nhi nhìn về phía Chính vương, lại quay đầu ngượng ngùng cười, đôi mắt màu đen che dấu một sắc thái phức tạp, lóe lên rất nhanh rồi biến mất.
“Y tỷ tỷ.”
“Hôm nay là tháng tám mười lăm, phía trước có treo rất nhiều đèn lồng đủ mọi kiểu dáng, còn có thể đoán câu đố trên đèn, đoán trúng còn có phần thưởng, đi, tỷ tỷ mang ngươi đi xem một chút.”
Chỉ về dãy hành lang dài bằng gỗ son cách đó khoảng mười thước, nàng dắt tay Sầm Nhi, hành lễ rồi cáo lui.
Nếu cứ phải ngồi yên một chỗ nghe bọn người này lải nhải, chi bằng tránh xa một chút, ra ngoài dạo còn tốt hơn. Y Y thầm ca than trong lòng.
Tiểu Thanh vốn định theo bồi ở phía sau, Y Y xoay người, mỉm cười, nói nàng hãy cùng các cung nữ khác hảo hảo chơi đùa một chút, sau lại cùng Sầm Nhi rời đi.
Đi được một đoạn, vì mang mặt nạ, cho nên Y Y chưa bị ai nhận ra, hơn nữa lần này thịnh yến, cũng là cung quy bao năm qua của hoàng thất, sở dĩ mang mặt nạ, ngụ ý là chẳng phân biệt cao thấp, tận tình chơi đùa, quân thần cùng vui. Y Y đi đoán câu đố trên đèn, nhưng mà đoán rất nhiều cũng không đoán trúng một cái, Sầm Nhi chỉ là đứng bên cạnh, đạm cười không nói.
“Y tỷ tỷ, Liêm hoàng có phải rất ôn nhu hay không?”
Đi rồi một hồi, hai người có chút mệt mỏi, liền ghé vào một tiểu đình, ngồi xuống, Sầm Nhi nghiêng mặt, thần sắc mê ly nhìn về phía người đang ngồi trên long tọa cao cao, cùng phụ hoàng chuyện trò vui vẻ.
Y Y ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của nàng, vừa lúc giao tầm mắt cùng Phù Vân Khâu Trạch, xấu hổ cúi đầu, cầm lấy một khối điểm nhỏ tâm trên bàn, nhét vào trong miệng.
“Đại khái là vậy.” Khụ, nàng thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, ôn nhu? Phúc hắc mới đúng đi?
“Nghe phụ hoàng nói, Liêm hoàng là hoàng đế được dân chúng Lạc Tang rất kính ngưỡng, không chỉ tự mình dẫn dắt binh lính tiến đến chống thiên tai, thăm dân chúng, còn giảm bớt sưu thuế, là một hoàng đế tốt khó có được.” Tinh tế nói nhỏ, Sầm Nhi che miệng, bộ dáng tràn đầy khâm phục.
Giống như, đại khái, là như thế này đi…… Y Y để ý rõ ràng, rốt cục biết rõ nàng kia hẳn là phải biết ít nhiều chuyện liên quan đến Khâu Trạch, cũng chỉ là ứng phó cười cười.
“Sầm Nhi thích Khâu Trạch sao?”
Lấy một khối điểm tâm, đặt ở bên miệng, khẽ cắn một ngụm, nàng thử mở miệng thăm dò, ánh mắt lại chuyển hướng nơi khác.
Kỳ quái, là nàng đa tâm sao? Sao nàng luôn có cảm giác đang có một người từ nãy đến đến giờ luôn dõi theo, quan sát nàng?
“Không, Sầm Nhi không có.” Kích động khoát tay áo, Sầm Nhi tựa hồ lại cảm thấy nói sai rồi vội vàng đính chính,“Sầm Nhi không phải không thích Liêm hoàng, chính là thực kính nể, không phải là loại thích……” khẩu khí của nàng thập phần e lệ, càng lúc càng nhỏ.
Mâu quang chợt lóe, Y Y nhìn về phía nàng, đột nhiên khanh khách cười to.
“Sầm Nhi, tỷ tỷ chỉ đùa với ngươi thôi, không cần căng thẳng như vậy.”
Sầm Nhi nghe được lời này của nàng, ôn nhu thở hắt ra, làm nũng vỗ vỗ bả vai của nàng, sắc mặt hồng một mảnh, mặc dù mang mặt nạ hình con bướm, che đi phân nửa khuôn mặt, rặng mây hồng lại như ẩn như hiện, xinh đẹp động lòng người.
Hai người cười đùa một lát, đột nhiên trầm tĩnh xuống dưới.
“Y tỷ tỷ, nếu, nếu là Sầm Nhi thật sự thích Liêm hoàng, tỷ tỷ có chán ghét Sầm Nhi hay không?”
Bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay của Y Y, nàng khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng vào Y Y. (>.< sao ta ghét mấy người xạo xạo thế này quá!!!)
Vốn đã đoán được nàng sẽ hỏi như thế, Y Y tiếp tục nhàn nhã ăn điểm tâm.
“Sao lại như thế, hậu cung ba ngàn giai lệ, người người đều thích Hoàng Thượng, chẳng lẽ bản phi đều phải chán ghét tất cả bọn họ sao? Sao phải khổ như vậy?”
Kỳ quái, rõ ràng lúc bắt đầu ăn điểm tâm còn mang hương vị ngọt ngào ngon miệng, hiện tại hương vị như thế nào lại thay đổi? Nàng phẫn nộ, lại cắn một ngụm hoa quế cao. (^^ tỷ ăn giấm chua nhé)
“Y tỷ tỷ có thể giúp Sầm Nhi không?”
Hai tay đột nhiên căng thẳng, nghiên đầu, liền nhìn thấy ánh mắt diệu diệu của Sầm Nhi, giống như một tiểu bạch thỏ ngây thơ, đáng thương, khát khao mong chờ sự giúp đỡ của người khác. (á, ức chế >.<)
“Thực xin lỗi, chỉ có chuyện này, tỷ tỷ không giúp được ngươi.”
Lạnh lùng rút tay về, nàng nghiêng mặt đi, đứng lên vỗ vỗ bụi bánh còn dính trên ngón tay, “Đi thôi, tỷ tỷ đưa ngươi trở lại bên cạnh Chính vương.”
Lại dắt bàn tay nhỏ bé của Sầm Nhi, nàng đã không còn hứng thú nhìn đèn lồng hai bên đường, trầm mặc rảo bước.
Một thân ảnh đột nhiên lướt qua, không khí xung quanh đột nhiên phiêu tán một mùi hương ngọt ngào, Y Y mặt trầm xuống, vừa định bước nhanh rời khỏi chỗ này, chỉ nghe phía sau “Ai nha” Một tiếng, mặt nạ của Sầm Nhi đã bị người nào đó tháo xuống.
Ngẩn ngơ ở tại chỗ, nhìn dung nhan của Sầm Nhi, đầu của Y Y đột nhiên trở nên trống rỗng…
Khuôn mặt trái đào nhỏ nhắn, vi loan mày liễu, dưới là một đôi mắt tròn tròn trong suốt, miệng anh đào bé xinh, này quả thực chính là hình ảnh của mình, không, là bản sao, hàng nhái a!
“Nha, đây không phải hoàng phi sao?” Đám người xung quanh nhanh chóng có người kinh hô lên, mọi người kinh hoảng quỳ xuống.
/248
|