Mở hai mắt, ánh sáng mờ nhạt khiến hắn thấy không rõ lắm sự vật trước mặt, hai tay chống đỡ, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Bên cửa sổ, Y Y tựa đầu vào tay suy nghĩ, mặt không chút thay đổi nhìn tịch dương hạ xuống, thần thái im lặng hoàn toàn không giống vui vẻ lúc trước.
Đem thục y buộc lại, Phù Vân Khâu Trạch đi qua sờ sờ cái trán của nàng, không có phát sốt.
“Y Y……” Hắn thấp giọng gọi nàng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không phải là chính mình té xỉu đã dọa đến nàng chứ?
Nàng rũ mi mắt, không có đáp lại, chính là đứng lên cầm lấy tay hắn kéo hắn trở lại giường, ý bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi.
“Y Y, thực xin lỗi, dọa đến nàng .” Ôm trụ eo nàng từ phía sau, không hiểu sao nhiều năm như vậy mà vẫn nhỏ gầy.
Xoay thân nàng một phen đẩy hắn ra.
“Không có gì thực xin lỗi đã không làm ngươi thất vọng, Khâu Trạch, vì cái gì thái hoàng Thái Hậu bị hại chết các ngươi đều không có nói cho ta biết, khiến ta một người chẳng hay biết gì.” Cắn răng, nàng có thể nếm vị máu chính mình, nhưng vẫn không đau bằng trong lòng.
Nguyên bản còn muốn giữ chặt tay nàng liền dừng lại giữa không trung.
Đi về giường nằm, hắn trầm mặc không nói, chính là nhìn long tháp sa trướng(giường rồng màn lụa), trên tấm rèm châu chỉ có một con rồng , thiếu duy nhất con chim phượng , đến bao giờ long phượng mới quy tụ đây?
“Hồng Nguyệt, không phải là người nàng có thể đối phó .”
“Cho nên các ngươi đều không có nói cho ta biết?” Nước mắt áp chế giờ như hạt châu không ngừng rơi xuống, thân thủ chà lau, như thế nào cũng không hết, nàng lui ra phía sau từng bước, giận hắn, càng giận chính mình.
Trong đầu, vẫn có thể nhìn đến thái hoàng Thái Hậu khuôn mặt tươi cười thân thiện, nhớ rõ nàng ngữ khí nói chuyện tao nhã.“Được, vậy hãy gọi là Y Y, đợi đến ngày vui của con cùng Hoàng Thượng,ta sẽ ban thưởng con dòng họ Phù Vân.”
Nghẹn ngào , ngồi ở mép giường, nàng không nhớ rõ, tiểu Hoàng Thượng luôn đi phía sau nàng bi bô học nói lớn lên lại so với chính mình cao tráng,không biết từ bao giờ hắn thuật pháp liền siêu việt , chính mình chỉ có thể trở thành gánh nặng của hắn.
“Hoàng phi, xin đừng trách Hoàng Thượng, hết thảy đều là thần tự ý làm.” Mộc Hiệp đứng ngoài cửa chung quy là nhịn không được đi vào, tâm tình Hoàng Thượng hắn hiểu được, chỉ có như thế mới bảo hộ được hoàng phi.
Hắn thầm nghĩ nhìn hoàng phi vô ưu vô lự.
“Mộc Hiệp.” Trách cứ hắn lắm miệng, Phù Vân Khâu Trạch trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nhìn về phía Y Y hai vai run run, lại không biết nên an ủi như thế nào.
“Mộc Hiệp, ngày mai ta sẽ học ma thuật.” Trong lòng ngầm hạ quyết định, cởi hài, nàng lao vào chăn rồng , dùng chăn che kín đầu mình.
Thấy tình hình này, Mộc Hiệp không hề nói gì thêm, chính là gật gật đầu rồi lui đi ra ngoài.
Hai người giằng co không nói một lời, liền ngay cả tiểu thái giám ở một bên hầu hạ cũng hít thở khẽ khàng, nhận được ánh mắt Hoàng Thượng ngay lập tức cũng theo ra.
“Y Y, về sau, nàng sẽ là ái phi của trẫm,” Hắn cố ý cường điệu chữ “Trẫm”. “Nếu như ta hiện tại không thể bảo hộ nàng, sau này còn nói được gì?”
Thân ảnh trốn ở trong chăn vẫn như cũ không nhúc nhích.
“Y Y!” Cửu ngũ chí tôn, lại có người nào dám không nghe theo hắn? Chỉ mình nàng là tùy hứng, dám vô lễ như vậy.
Tay nhỏ bé xốc chăn lên, hai mắt nàng hồng hồng.
“Để ta rời khỏi cung, việc trong cung ta không bao giờ muốn tham dự nữa.”
“Đừng hòng,” Hắn lạnh giọng từ chối, đôi mắt màu tím hiện lên hờn giận, một tay nhéo cánh tay của nàng,“Y Y, nàng là phượng phúc, vĩnh viễn cũng vô pháp thoát khỏi hoàng cung, vô pháp rời khỏi ta.”
Cánh tay ý muốn chống cự liền mềm nhũn, Y Y trừng mắt nhìn, tổng cảm thấy Khâu Trạch trước mắt rất giống , rất giống một hoàng đế rồi.
“Làm phi tử cũng tốt, y(y phục) đến tay, cơm đến mồm, ha ha.” Nàng hất tay hắn, đưa lưng về phía hắn nằm xuống, chưa từng có lời nói và hành động kích động, hết thảy liền tự nhiên mà vậy.
Nghĩ đến nàng chính là đang sinh giận hờn với hắn, Khâu Trạch xoa nhẹ ấn đường nằm xuống nghỉ tạm, không muốn tranh cãi với nàng.
Cho đến ngày hôm sau, hắn mới phát hiện, Y Y không hề còn là tiểu cô nương Y Y chỉ biết nghịch ngợm phá phách nữa.
Bên cửa sổ, Y Y tựa đầu vào tay suy nghĩ, mặt không chút thay đổi nhìn tịch dương hạ xuống, thần thái im lặng hoàn toàn không giống vui vẻ lúc trước.
Đem thục y buộc lại, Phù Vân Khâu Trạch đi qua sờ sờ cái trán của nàng, không có phát sốt.
“Y Y……” Hắn thấp giọng gọi nàng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không phải là chính mình té xỉu đã dọa đến nàng chứ?
Nàng rũ mi mắt, không có đáp lại, chính là đứng lên cầm lấy tay hắn kéo hắn trở lại giường, ý bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi.
“Y Y, thực xin lỗi, dọa đến nàng .” Ôm trụ eo nàng từ phía sau, không hiểu sao nhiều năm như vậy mà vẫn nhỏ gầy.
Xoay thân nàng một phen đẩy hắn ra.
“Không có gì thực xin lỗi đã không làm ngươi thất vọng, Khâu Trạch, vì cái gì thái hoàng Thái Hậu bị hại chết các ngươi đều không có nói cho ta biết, khiến ta một người chẳng hay biết gì.” Cắn răng, nàng có thể nếm vị máu chính mình, nhưng vẫn không đau bằng trong lòng.
Nguyên bản còn muốn giữ chặt tay nàng liền dừng lại giữa không trung.
Đi về giường nằm, hắn trầm mặc không nói, chính là nhìn long tháp sa trướng(giường rồng màn lụa), trên tấm rèm châu chỉ có một con rồng , thiếu duy nhất con chim phượng , đến bao giờ long phượng mới quy tụ đây?
“Hồng Nguyệt, không phải là người nàng có thể đối phó .”
“Cho nên các ngươi đều không có nói cho ta biết?” Nước mắt áp chế giờ như hạt châu không ngừng rơi xuống, thân thủ chà lau, như thế nào cũng không hết, nàng lui ra phía sau từng bước, giận hắn, càng giận chính mình.
Trong đầu, vẫn có thể nhìn đến thái hoàng Thái Hậu khuôn mặt tươi cười thân thiện, nhớ rõ nàng ngữ khí nói chuyện tao nhã.“Được, vậy hãy gọi là Y Y, đợi đến ngày vui của con cùng Hoàng Thượng,ta sẽ ban thưởng con dòng họ Phù Vân.”
Nghẹn ngào , ngồi ở mép giường, nàng không nhớ rõ, tiểu Hoàng Thượng luôn đi phía sau nàng bi bô học nói lớn lên lại so với chính mình cao tráng,không biết từ bao giờ hắn thuật pháp liền siêu việt , chính mình chỉ có thể trở thành gánh nặng của hắn.
“Hoàng phi, xin đừng trách Hoàng Thượng, hết thảy đều là thần tự ý làm.” Mộc Hiệp đứng ngoài cửa chung quy là nhịn không được đi vào, tâm tình Hoàng Thượng hắn hiểu được, chỉ có như thế mới bảo hộ được hoàng phi.
Hắn thầm nghĩ nhìn hoàng phi vô ưu vô lự.
“Mộc Hiệp.” Trách cứ hắn lắm miệng, Phù Vân Khâu Trạch trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nhìn về phía Y Y hai vai run run, lại không biết nên an ủi như thế nào.
“Mộc Hiệp, ngày mai ta sẽ học ma thuật.” Trong lòng ngầm hạ quyết định, cởi hài, nàng lao vào chăn rồng , dùng chăn che kín đầu mình.
Thấy tình hình này, Mộc Hiệp không hề nói gì thêm, chính là gật gật đầu rồi lui đi ra ngoài.
Hai người giằng co không nói một lời, liền ngay cả tiểu thái giám ở một bên hầu hạ cũng hít thở khẽ khàng, nhận được ánh mắt Hoàng Thượng ngay lập tức cũng theo ra.
“Y Y, về sau, nàng sẽ là ái phi của trẫm,” Hắn cố ý cường điệu chữ “Trẫm”. “Nếu như ta hiện tại không thể bảo hộ nàng, sau này còn nói được gì?”
Thân ảnh trốn ở trong chăn vẫn như cũ không nhúc nhích.
“Y Y!” Cửu ngũ chí tôn, lại có người nào dám không nghe theo hắn? Chỉ mình nàng là tùy hứng, dám vô lễ như vậy.
Tay nhỏ bé xốc chăn lên, hai mắt nàng hồng hồng.
“Để ta rời khỏi cung, việc trong cung ta không bao giờ muốn tham dự nữa.”
“Đừng hòng,” Hắn lạnh giọng từ chối, đôi mắt màu tím hiện lên hờn giận, một tay nhéo cánh tay của nàng,“Y Y, nàng là phượng phúc, vĩnh viễn cũng vô pháp thoát khỏi hoàng cung, vô pháp rời khỏi ta.”
Cánh tay ý muốn chống cự liền mềm nhũn, Y Y trừng mắt nhìn, tổng cảm thấy Khâu Trạch trước mắt rất giống , rất giống một hoàng đế rồi.
“Làm phi tử cũng tốt, y(y phục) đến tay, cơm đến mồm, ha ha.” Nàng hất tay hắn, đưa lưng về phía hắn nằm xuống, chưa từng có lời nói và hành động kích động, hết thảy liền tự nhiên mà vậy.
Nghĩ đến nàng chính là đang sinh giận hờn với hắn, Khâu Trạch xoa nhẹ ấn đường nằm xuống nghỉ tạm, không muốn tranh cãi với nàng.
Cho đến ngày hôm sau, hắn mới phát hiện, Y Y không hề còn là tiểu cô nương Y Y chỉ biết nghịch ngợm phá phách nữa.
/248
|