Giống như lọt vào trong sương mù, toàn thân phiêu phiêu , chân không chạm đất, tay không chạm được bất kì một vật nào, nàng nghĩ đến, chính mình sẽ như vậy hồn phi phách tán, nhưng mà, toàn thân một trận trừu súc, chỉ cảm thấy trong đầu hình như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt mãnh liệt, không thể nào mở hai mắt ra được.
“Ngân Nhi, cần phải trở về.” Một tiếng goi theo gió mà đến, ôn nhu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng xẹt qua bên tai nàng, thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ.
Còn không kịp phản ứng, toàn thân chấn động, nàng đột nhiên mở to hai mắt.
Chỉ thấy trước mắt, ánh mặt trời đã rọi vào nội điện, vài cung nữ đang đứng ở bên cạnh long sàn cẩn thận chờ nàng thức giấc, tựa hồ tiểu lục đã cảm nhận được cái gì, từ trong hộp gỗ lộ ra tiểu đầu, đôi mắt nhỏ ngập nước, sâu kín lẳng lặng nhìn nàng.
Lại nghĩ đến, là nàng đang nằm mơ, thấy ác mộng sao? Nàng nhu nhu mi tâm, chợt thấy khuôn mặt một mảnh thấp ý, tay nhất sờ, quả thật là nước mắt đang ướt nhòe đôi má.
Nghiêng người, vốn định xuống giường tìm khăn lau đi, tay vừa đụng long chẩm, một cảm giác mềm mịn truyền đến từ đầu ngón tay làm nàng ngẩn ngơ, cúi đầu, vừa thấy, đúng là một cái khăn lụa sạch sẽ.
Y Y thế này mới nhớ tới, tựa hồ, mỗi lần đều nhìn thấy một cái khăn lụa đặt ở bên gối của hắn, nhưng mà, trên gương mặt tuấn tú của hắn, mỗi lần thanh tỉnh, đều tinh sạch, chưa hề một lần nhìn thấy một mảnh ướt át.
Kinh ngạc cầm lấy khăn lụa đặt ở trên má phấn, nàng dường như có thể cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn đang nhẹ nhàng, thật cẩn thận lau đi từng giọt nước mắt trên mặt nàng.
Bên cạnh, đệm chăn đã lạnh…… Hôm nay, hắn đã đi Tây Bắc.
————————————————–
Không cần tử, không cần tử, không cần tử!
đôi mắt màu nâu trợn tròn, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, hắn thở phì phò, ngồi bật dậy, hai mắt sương mù, tựa hồ còn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, xa xa trước mặt vẫn đang tồn tại một mỹ nhân, đầu cài hoa Thiên Âm, thân ảnh rõ ràng từ từ phai nhạt, như khói như mây, tan đi trong khí, biến mất trước mắt hắn, vươn tay muốn níu lại nhưng cái gì cũng nắm không được.
“Đáng chết!” Thấp chú một tiếng, hắn nặng nề đánh một chưởng xuống mặt giường, phát ra tiếng vang “Oành oành”, chấn động vài cái, mới khôi phục bình tĩnh, nếu không phải giường này làm bằng hàn ngọc ngàn năm, không bị ảnh hưởng bởi chú thuật, chỉ sợ một chưởng vừa rồi đã đứt thành hai đoạn.
Cai cảnh trong mơ chết tiệt này rốt cuộc đến khi nào mới chịu dừng lại đây? tình tiết bên trong không chỉ nối nhau liền mạch, mà sau khi thanh tỉnh, trong trí nhớ vẫn khảm sâu từng chi tiết, không hề bỏ sót, bất luận làm như thế nào cũng không thể quên, hỗn loạn, vui sướng cùng thống khổ, rõ ràng, người ở trong mộng không phải hắn, nhưng tận sâu trong tâm hồn, luôn có một cảm giác Khinh Âm tướng quân kia là chính mình.
Bởi vì phát hiện bị lừa, hắn giận không thể kìm nén, một đao chém liền thông báo thị vệ, phản đồ!
Trở lại tướng quân phủ, trong phòng vẫn còn thoang thoảng hương thơm của nàng, nhưng mà, giai nhân đã mất, hỉ phòng yên tĩnh, quạnh quẽ, chỉ có đám nha hoàn cùng thị vệ đang chạy tán loạn tìm người.
Kia cổ thất bại cùng mất mát, là chính mình ở trong hiện thực chưa từng có !
Phiền táo, dùng tay chống đỡ cái trán, mi mắt nhất thùy, thoáng nhìn ngoài cửa sổ, một bóng người thổi qua, Mẫn Hách trên mặt ngẩn ra, đột mà nhớ tới chuyện gì quan trọng, ngón cái cùng ngón trỏ khinh lập, búng tay một cái.
Một đạo bóng người xuất quỉ nhập thần xuất hiện ở trước giường, cung kính quỳ trên mặt đất.
“Sét tham kiến Vương gia!”
“Chuyện lần trước phái ngươi đi điều tra, tra được như thế nào ?” Hai chân duỗi ra, hắn nằm nghiêng xuống, một bàn tay chống đỡ khuôn mặt yêu dã, ánh mắt kinh kiễm liếc nhìn người trước mặt, thanh âm lạnh lẽo như truyền tới từ điạ ngục, y phục không thắt chặt làm lộ ra một mảnh đỏ tươi trước ngực, mái tóc đen phiêu lãng thùy hạ, càng làm bậc lên làn da trắng nõn như bạch ngọc, như là một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự diễm lệ của nữ tử và cương nghị của nam nhân, làm thành một vẻ đẹp ma quái, khiến người ta kinh sợ nhưng vẫn bị hút vào.
“Khởi bẩm Vương gia, ba năm trước, sử kí trong vòng ba mươi năm đã bị một trận hỏa hoạn toàn bộ thiêu sạch, mà người ghi chép đó cũng đã cáo lão hồi hương, rời khỏi hoàng cung, không biết đi đâu.” Đeo mặt nạ, Sét nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy việc này thật quái dị, nhưng ở trước mặt Vương gia lại không dám nhiều lời dù là nửa câu, để tránh lãnh tai họa sát thân.
Lại là như thế! Trong con ngươi xinh đạp, lóng lánh như ngọc lưu ly, lại thâm sâu như biển, phát ra một tia băng lãnh, Mẫn Hách nhíu mày, vẻ mặc âm trầm.
Xem ra, việc này có kỳ quái.
“Không biết đi đâu? Cho ngươi một tháng kỳ hạn, nếu không muốn đầu lìa khỏi cổ thì mau tìm cho ra người đó, đi đi.” Mi tiêm sát khí gió nổi mây phun, hắn đã không còn kiên nhẫn, ác mộng ngày đêm tra tấn, thật rất muốn biết, rốt cục chân tướng là gì?
Bên tai lại vang lên một cước bộ nhẹ nhàng, chậm chạp, lại quen thuộc, hướng về đây mà đến, Mẫn Hách khẽ thở dài, vung tay lên, than ảnh màu đan đang quỳ trên mặt đất đã lĩnh mệnh mà đi.
“Mẫn Hách.”
Quả thực, hoàng thục phi tuy là sốt ruột nhưng lại không mất đi vẻ quí phái, cước bộ trầm ổn, vén lên bức rèm che, thấy hoàng nhi đang nằm giường, trên mặt còn mang ý cười khẽ, không khỏi ngẩn ra.
“Mẫu hậu, canh ba còn chưa đi ngủ?” Hắn vươn một tay, kéo qua bàn tay của mẫu hậu đã xuất hiện một vài nếp nhăn, triển khởi đôi mi thanh tú.
Cho dù là xưng vương xưng bá, tranh hùng toàn thiên hạ, cũng không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, thời gian vẫn sẽ bào mòn mõi một người. (ta chém^^)
Hoàng thục phi không hề hờn giận, liếc hắn một cái, nương theo lực kéo của tay hắn, ngồi xuống trước giường, chăm chú nhìn khuôn mặt đã khôi phục chút huyết sắc của hoàng nhi, bất quá ngày ấy đại chiến, thật đúng là làm cho nàng kinh hãi không thôi.
Cho dù là mất đi vạn binh sĩ, nàng cũng chỉ hy vọng hoàng nhi có thể bình an, còn lại, cũng không quan trọng.
“Mẫu hậu vốn đã an giấc, vừa rồi nghe được ngươi bên này một trận tiếng vang, cho nên liền lại đây nhìn xem.” Vỗ vỗ tay hắn, thấy bên này bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn còn nghi vấn, dựa theo tình tình tâm cao khí ngạo của hoàng nhi, lại bại trong tay một nữ nhân, hoàng phi Y Y, lẽ nào không sinh khí?
“Mẫu hậu yên tâm, Mẫn Hách không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng, cho nên bừng tỉnh ,” Thùy hạ mi mắt, che dấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, hắn ngẩng đầu nhu cười,
“Chính là mất một vạn binh sĩ, thỉnh mẫu hậu chớ trách nhi thần.”
“Bất quá chỉ là một vạn binh sĩ, sao có thể quan trọng bằng hoàng nhi, chính là, Trấn Vương gia đã trở về La Phu quốc, lại phái người đưa tới một mật hàm.” Nói đến này, hướng trên khuôn mặt phiếm thượng một tầng mây đen.
Trấn Vương gia? Mẫn Hách ánh mắt âm trầm, người này tâm kế thâm hậu, chẳng lẽ lại đang tính toán cái gì?
“Hiện tại, La Phu quốc đang diễn ra nội chiến, Trấn Vương gia khởi binh tạo phản, hy vọng mượn mẫu hậu ba vạn tinh binh cùng một số thủ hạ đắc lực dùng một chút, đợi hắn ngồi lên đế v,ị củng cố triều chính, mười năm sau, sẽ trợ thủ hoàng nhi lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, nội ứng ngoại hợp.” Nàng, tầm mắt không chuyển dừng ở hai mắt Mẫn Hách, tựa hồ, có thể từ đó nhận được một tia đáp án.
Lấy thế cục hiện nay để tính toán, đại thần trong triều đã khôg thể là chỗ dựa vững mạnh như trước, lại thêm lần trước tỷ thí, khiến cho “Phượng phúc khả ổn xã tắc giang sơn, khả bảo vạn dân”lưu truyền dân gian, chỉ có thể một lần nữa tìm cách.
Nhưng mà, Mẫn Hách cũng là thờ ơ, lãnh đạm nhìn vách tường phía trên được khảm dạ minh châu, không lên tiếng.
“Ba vạn tinh binh của mẫu hậu đều đã là phái đi, Mẫn Hách, cho dù phản đối cũng là đã muộn, không phải sao?” Mặt không chút thay đổi đột nhiên trán khởi một chút ý cười thâm thúy, mâu quang chợt lóe, tà nghễ yêu dị
“Vô luận mẫu hậu quyết định như thế nào, Mẫn Hách cũng tuyệt không oán người, người là người thân duy nhất còn lại trên đời này của Mẫn Hách, mẫu hậu.”
Vốn tưởng rằng hắn sẽ trách cứ mình, không ngờ, hắn hết thảy đều nhận ra, đều hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, biết được nàng làm tất cả là vì hắn.
Hốc mắt đỏ lên, nàng cúi đầu lấy ra khăn tay khinh lau nước mắt.
“Mẫn Hách, hoàng nhi của mẫu hậu, con thật sự càng ngày càng giống phụ thân của con .”
“Ngân Nhi, cần phải trở về.” Một tiếng goi theo gió mà đến, ôn nhu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng xẹt qua bên tai nàng, thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ.
Còn không kịp phản ứng, toàn thân chấn động, nàng đột nhiên mở to hai mắt.
Chỉ thấy trước mắt, ánh mặt trời đã rọi vào nội điện, vài cung nữ đang đứng ở bên cạnh long sàn cẩn thận chờ nàng thức giấc, tựa hồ tiểu lục đã cảm nhận được cái gì, từ trong hộp gỗ lộ ra tiểu đầu, đôi mắt nhỏ ngập nước, sâu kín lẳng lặng nhìn nàng.
Lại nghĩ đến, là nàng đang nằm mơ, thấy ác mộng sao? Nàng nhu nhu mi tâm, chợt thấy khuôn mặt một mảnh thấp ý, tay nhất sờ, quả thật là nước mắt đang ướt nhòe đôi má.
Nghiêng người, vốn định xuống giường tìm khăn lau đi, tay vừa đụng long chẩm, một cảm giác mềm mịn truyền đến từ đầu ngón tay làm nàng ngẩn ngơ, cúi đầu, vừa thấy, đúng là một cái khăn lụa sạch sẽ.
Y Y thế này mới nhớ tới, tựa hồ, mỗi lần đều nhìn thấy một cái khăn lụa đặt ở bên gối của hắn, nhưng mà, trên gương mặt tuấn tú của hắn, mỗi lần thanh tỉnh, đều tinh sạch, chưa hề một lần nhìn thấy một mảnh ướt át.
Kinh ngạc cầm lấy khăn lụa đặt ở trên má phấn, nàng dường như có thể cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn đang nhẹ nhàng, thật cẩn thận lau đi từng giọt nước mắt trên mặt nàng.
Bên cạnh, đệm chăn đã lạnh…… Hôm nay, hắn đã đi Tây Bắc.
————————————————–
Không cần tử, không cần tử, không cần tử!
đôi mắt màu nâu trợn tròn, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, hắn thở phì phò, ngồi bật dậy, hai mắt sương mù, tựa hồ còn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, xa xa trước mặt vẫn đang tồn tại một mỹ nhân, đầu cài hoa Thiên Âm, thân ảnh rõ ràng từ từ phai nhạt, như khói như mây, tan đi trong khí, biến mất trước mắt hắn, vươn tay muốn níu lại nhưng cái gì cũng nắm không được.
“Đáng chết!” Thấp chú một tiếng, hắn nặng nề đánh một chưởng xuống mặt giường, phát ra tiếng vang “Oành oành”, chấn động vài cái, mới khôi phục bình tĩnh, nếu không phải giường này làm bằng hàn ngọc ngàn năm, không bị ảnh hưởng bởi chú thuật, chỉ sợ một chưởng vừa rồi đã đứt thành hai đoạn.
Cai cảnh trong mơ chết tiệt này rốt cuộc đến khi nào mới chịu dừng lại đây? tình tiết bên trong không chỉ nối nhau liền mạch, mà sau khi thanh tỉnh, trong trí nhớ vẫn khảm sâu từng chi tiết, không hề bỏ sót, bất luận làm như thế nào cũng không thể quên, hỗn loạn, vui sướng cùng thống khổ, rõ ràng, người ở trong mộng không phải hắn, nhưng tận sâu trong tâm hồn, luôn có một cảm giác Khinh Âm tướng quân kia là chính mình.
Bởi vì phát hiện bị lừa, hắn giận không thể kìm nén, một đao chém liền thông báo thị vệ, phản đồ!
Trở lại tướng quân phủ, trong phòng vẫn còn thoang thoảng hương thơm của nàng, nhưng mà, giai nhân đã mất, hỉ phòng yên tĩnh, quạnh quẽ, chỉ có đám nha hoàn cùng thị vệ đang chạy tán loạn tìm người.
Kia cổ thất bại cùng mất mát, là chính mình ở trong hiện thực chưa từng có !
Phiền táo, dùng tay chống đỡ cái trán, mi mắt nhất thùy, thoáng nhìn ngoài cửa sổ, một bóng người thổi qua, Mẫn Hách trên mặt ngẩn ra, đột mà nhớ tới chuyện gì quan trọng, ngón cái cùng ngón trỏ khinh lập, búng tay một cái.
Một đạo bóng người xuất quỉ nhập thần xuất hiện ở trước giường, cung kính quỳ trên mặt đất.
“Sét tham kiến Vương gia!”
“Chuyện lần trước phái ngươi đi điều tra, tra được như thế nào ?” Hai chân duỗi ra, hắn nằm nghiêng xuống, một bàn tay chống đỡ khuôn mặt yêu dã, ánh mắt kinh kiễm liếc nhìn người trước mặt, thanh âm lạnh lẽo như truyền tới từ điạ ngục, y phục không thắt chặt làm lộ ra một mảnh đỏ tươi trước ngực, mái tóc đen phiêu lãng thùy hạ, càng làm bậc lên làn da trắng nõn như bạch ngọc, như là một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự diễm lệ của nữ tử và cương nghị của nam nhân, làm thành một vẻ đẹp ma quái, khiến người ta kinh sợ nhưng vẫn bị hút vào.
“Khởi bẩm Vương gia, ba năm trước, sử kí trong vòng ba mươi năm đã bị một trận hỏa hoạn toàn bộ thiêu sạch, mà người ghi chép đó cũng đã cáo lão hồi hương, rời khỏi hoàng cung, không biết đi đâu.” Đeo mặt nạ, Sét nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy việc này thật quái dị, nhưng ở trước mặt Vương gia lại không dám nhiều lời dù là nửa câu, để tránh lãnh tai họa sát thân.
Lại là như thế! Trong con ngươi xinh đạp, lóng lánh như ngọc lưu ly, lại thâm sâu như biển, phát ra một tia băng lãnh, Mẫn Hách nhíu mày, vẻ mặc âm trầm.
Xem ra, việc này có kỳ quái.
“Không biết đi đâu? Cho ngươi một tháng kỳ hạn, nếu không muốn đầu lìa khỏi cổ thì mau tìm cho ra người đó, đi đi.” Mi tiêm sát khí gió nổi mây phun, hắn đã không còn kiên nhẫn, ác mộng ngày đêm tra tấn, thật rất muốn biết, rốt cục chân tướng là gì?
Bên tai lại vang lên một cước bộ nhẹ nhàng, chậm chạp, lại quen thuộc, hướng về đây mà đến, Mẫn Hách khẽ thở dài, vung tay lên, than ảnh màu đan đang quỳ trên mặt đất đã lĩnh mệnh mà đi.
“Mẫn Hách.”
Quả thực, hoàng thục phi tuy là sốt ruột nhưng lại không mất đi vẻ quí phái, cước bộ trầm ổn, vén lên bức rèm che, thấy hoàng nhi đang nằm giường, trên mặt còn mang ý cười khẽ, không khỏi ngẩn ra.
“Mẫu hậu, canh ba còn chưa đi ngủ?” Hắn vươn một tay, kéo qua bàn tay của mẫu hậu đã xuất hiện một vài nếp nhăn, triển khởi đôi mi thanh tú.
Cho dù là xưng vương xưng bá, tranh hùng toàn thiên hạ, cũng không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, thời gian vẫn sẽ bào mòn mõi một người. (ta chém^^)
Hoàng thục phi không hề hờn giận, liếc hắn một cái, nương theo lực kéo của tay hắn, ngồi xuống trước giường, chăm chú nhìn khuôn mặt đã khôi phục chút huyết sắc của hoàng nhi, bất quá ngày ấy đại chiến, thật đúng là làm cho nàng kinh hãi không thôi.
Cho dù là mất đi vạn binh sĩ, nàng cũng chỉ hy vọng hoàng nhi có thể bình an, còn lại, cũng không quan trọng.
“Mẫu hậu vốn đã an giấc, vừa rồi nghe được ngươi bên này một trận tiếng vang, cho nên liền lại đây nhìn xem.” Vỗ vỗ tay hắn, thấy bên này bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn còn nghi vấn, dựa theo tình tình tâm cao khí ngạo của hoàng nhi, lại bại trong tay một nữ nhân, hoàng phi Y Y, lẽ nào không sinh khí?
“Mẫu hậu yên tâm, Mẫn Hách không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng, cho nên bừng tỉnh ,” Thùy hạ mi mắt, che dấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, hắn ngẩng đầu nhu cười,
“Chính là mất một vạn binh sĩ, thỉnh mẫu hậu chớ trách nhi thần.”
“Bất quá chỉ là một vạn binh sĩ, sao có thể quan trọng bằng hoàng nhi, chính là, Trấn Vương gia đã trở về La Phu quốc, lại phái người đưa tới một mật hàm.” Nói đến này, hướng trên khuôn mặt phiếm thượng một tầng mây đen.
Trấn Vương gia? Mẫn Hách ánh mắt âm trầm, người này tâm kế thâm hậu, chẳng lẽ lại đang tính toán cái gì?
“Hiện tại, La Phu quốc đang diễn ra nội chiến, Trấn Vương gia khởi binh tạo phản, hy vọng mượn mẫu hậu ba vạn tinh binh cùng một số thủ hạ đắc lực dùng một chút, đợi hắn ngồi lên đế v,ị củng cố triều chính, mười năm sau, sẽ trợ thủ hoàng nhi lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, nội ứng ngoại hợp.” Nàng, tầm mắt không chuyển dừng ở hai mắt Mẫn Hách, tựa hồ, có thể từ đó nhận được một tia đáp án.
Lấy thế cục hiện nay để tính toán, đại thần trong triều đã khôg thể là chỗ dựa vững mạnh như trước, lại thêm lần trước tỷ thí, khiến cho “Phượng phúc khả ổn xã tắc giang sơn, khả bảo vạn dân”lưu truyền dân gian, chỉ có thể một lần nữa tìm cách.
Nhưng mà, Mẫn Hách cũng là thờ ơ, lãnh đạm nhìn vách tường phía trên được khảm dạ minh châu, không lên tiếng.
“Ba vạn tinh binh của mẫu hậu đều đã là phái đi, Mẫn Hách, cho dù phản đối cũng là đã muộn, không phải sao?” Mặt không chút thay đổi đột nhiên trán khởi một chút ý cười thâm thúy, mâu quang chợt lóe, tà nghễ yêu dị
“Vô luận mẫu hậu quyết định như thế nào, Mẫn Hách cũng tuyệt không oán người, người là người thân duy nhất còn lại trên đời này của Mẫn Hách, mẫu hậu.”
Vốn tưởng rằng hắn sẽ trách cứ mình, không ngờ, hắn hết thảy đều nhận ra, đều hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, biết được nàng làm tất cả là vì hắn.
Hốc mắt đỏ lên, nàng cúi đầu lấy ra khăn tay khinh lau nước mắt.
“Mẫn Hách, hoàng nhi của mẫu hậu, con thật sự càng ngày càng giống phụ thân của con .”
/248
|