Nhìn thấy hai đạo thân ảnh đã đi xa, thân ảnh màu xanh biếc vẫn còn chưa đuổi theo, phúc thân hành lễ, rồi vội vàng lẩn vào dòng người, nhanh chóng rời đi.
Hai tay dùng sức đè lại bộ vị trái tim, nàng có thể cảm nhận được nó đang nhảy lên kịch liệt, chỉ vì giờ khắc này.
Một đường xuyên qua hành lang dài, băng hoa hoa viên, lắc mình tiến vào một góc âm u trong giả sơn, nàng thở phì phò, khẩn trương, dọc theo góc tường từ từ ngồi xuống.
Đôi mắt màu bạc cụp xuống, tầm mắt nhìn thấy đôi hài của chính mình dính một ít bùn cỏ, vì gấp gáp băng qua hoa viên nên dẫm lên thảm cỏ mà lưu lại, nhíu nhíu mày, lại đột nhiên gian nhớ tới cái gì, kích động lấy khăn tay ra, cố gắng chà lau sạch sẽ.
“Ngươi đã đến?”
Thân ảnh đỏ tươi đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị, hắn cúi người, nhìn màu thân ảnh xanh biếc đang ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia!”
Âm điệu quen thuộc làm nàng nhịn không được run rẩy, nàng cúi đầu, hai tay bất an nắm chặt.
Đột nhiên, thùy hạ mi mắt, một tay nâng cằm của nàng lên.
“Như thế nào, Mạc Thanh, ngươi sợ bổn vương? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng?”
Giọng nói nhu hòa, nhưng trên mặt lại không hề có một tia cảm xúc.
“Không, không phải, nô tỳ vẫn nhớ rõ ước định cùng chủ tử, chỉ là…chỉ là, nô tỳ sợ làm ô uế Vương gia.”
Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, tầm mắt lặng lẽ nhìn nam tử trước mặt, dưới ánh trăng, mỹ nhan của hắn càng thêm mỵ hoặc, nhưng toàn thân lại tản mác ra một loại tà khí, vừa tinh xảo, lại yêu dã như một loài yêu nghiệt.
“Ô uế?”
Cười nhẹ, hắn chế trụ cằm của nàng, bắt nàng quay đầu nhìn về phía phát ra ánh sáng, nơi có vô vàng những mỹ nữ đang lả lướt tươi cười, cử chỉ tao nhã, quyến rũ động lòng người, mỗi người một vẻ.
“Mạc Thanh, những nữ nhân này, cơ hồ đều từng lên giường với bổn vương, ngươi, có so với các nàng ô uế hơn sao?”
Tâm, run lên!
Tiểu Thanh cơ hồ khó có thể hô hấp, kinh ngạc nhìn những nữ tử y phục thướt tha, ăn nói nho nhã bên ngoài, bọn họ, người người thân phận cao quý, tri thư đạt lễ.
Các nàng, cơ hồ đều từng… lên giường với vương gia?
“Hiện tại, có phải hay không cảm thấy, chính mình so với các nàng thánh khiết hơn?”
Mẫn Hách nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh hơn cả băng sơn ngàn năm
“Ngươi so với các nàng tốt hơn nhiều, ngươi chỉ cần hầu hạ hai người, một cái, là bổn vương, một cái khác, là đế vương cao cao tại thượng, đều là những người thân phận vô cùng tôn quý, mà các nàng, cần hầu hạ vô số nam nhân, thấp hèn, hạ lưu , chỉ cần có tiền, đều có thể xem các nàng là công cụ làm ấm giường.”
Hai người? Nàng cắn cắn môi, đúng vậy, dụ hoặc Phù Vân Khâu Trạch là nhiệm vụ của nàng, lần đầu tiên là cho chủ tử, sau phải bắt đầu dụ hoặc hoàng thượng, nhưng là, nàng thật sự có thể làm được sao?
“Nô tỳ đa tạ Vương gia ân trạch.”
Thấp giọng, bàn tay phủ ở phía trên mặt cỏ non nớt, nàng không tiếng động nghẹn ngào một tiếng, lại cuống quít dấu đi cảm xúc của chính mình.
“Đừng nghĩ thân mình dơ bẩn, ngươi có biết, bổn vương không hề để tâm chuyện này.” (>.
Hắn một tay giữ chặt hai tay của nàng, hơi đẩy người, đã ấn sát thân hình mềm mại của Tiểu Thanh vào vách đá lạnh toát.
Tiểu Thanh gật gật đầu, lấy ra ti quyên, lại đem hai tay chà lau sạch sẽ, lặng lẽ im lặng lắng nghe, không dám hé môi dù chỉ một lời.
Mẫn Hách tựa hồ ngửi được trên người nàng phát ra mùi thơm của xử nữ, vừa lòng, khóe môi đỏ tươi nhếch lên một nụ cười tà mị, một tay nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng bằng lụa mềm màu lục nhạt của nàng.
Giống như một đóa hoa rụng rơi trong giông bão, đai lưng phiêu phiêu rơi xuống phía trên mặt cỏ, không phát ra bất kì tiếng vang gì.
Bàn tay lạnh lẽo, không hề có một chút độ ấm, đẩy vạt áo hai bên của nàng ra, lộ ra bờ vai trắng nõn, cái yếm đỏ thắm như ẩn như hiện, nổi bật trên làn da mềm mại, trắng tinh.
“Ngươi đang chờ mong cái gì?”
Đôi mắt lạnh lùng, ngữ âm cũng băng lãnh, động tác nhất thời dừng lại, nhìn cái yếm đỏ tươi thêu hình uyên ương hý thủy, bạc thần vi mân
“Mạc Thanh, ngươi hẳn là rõ ràng bổn vương cần, đơn giản chỉ vì mỗi khi trăng tròn, ngươi, người được chọn là dược nữ, phải cung phụng dược huyết, bổn vương cần, không phải thân thể của ngươi.”
Đúng vậy, mỗi khi trăng tròn mười lăm, thân thể dược nữ sẽ sinh ra một cỗ dược huyết, dùng để cung phụng cho người, từ đầu đến cuối chỉ có thể là một người, người này phải là tấm thân xử nữ, nếu không, sẽ mất đi tư cách dược nữ, người được hấp thu dược huyết, công lực có thể nhanh chóng tăng lên, nếu bị thương thì miệng vết thương có thể nhanh chóng khép lại.
Cho nên, từ đêm nay trở đi, mỗi khi trăng tròn mười lăm, nàng đều phải dâng lên dược huyết của chính mình, mà cách dâng lên chỉ có một, là âm dương tương hợp.
“Nô tỳ biết rõ, thỉnh Vương gia yên tâm, nô tỳ không dám chờ mong điều gì, chính là muốn lúc Vương gia hấp thu dược huyết là lúc có thể thả lỏng tâm tình, không nghĩ bởi vì nô tỳ nhất thời sai lầm mà làm ngươi chán ghét” (T__T)
Lần đầu tiên, nàng nở một nụ cười thật ôn nhu, nụ cười đẹp nhưng lại mang một cảm giác bi thương khó tả…
“Nếu Vương gia không thích, nô tỳ tự thoát…”
Ngón tay run nhè nhẹ, dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, từ từ trút bỏ y phục trên người, nằm xuống mặt cỏ ẩm ướt.
Tám tháng mười lăm, đêm, đã mang theo hơi thở lạnh lẽo, ánh trăng giống như dải lụa trắng mềm mỏng, bao phủ hoàng cung, bàn bạc như nước. Bên trong góc của giả sơn, Tiểu Thanh nằm xuống, thân thể trắng mịn như ngọc, hai má phớt hồng.
Nàng có thể nghe được tiếng cười nói náo nhiệt, rôm rả bên ngoài, có thể nghe được tiếng côn trùng hoan ca réo rắt, càng có thể nghe được nhịp đập liên hồi của trái tim mình.
Đôi mắt màu bạc khẽ nâng, nhìn thấy là một gương mặt hoàn mỹ, nhưng lại lạnh lẽo, chẳng khác gì một khối hàn băng. Hắn trầm mặc không nói, máy móc đánh giá thân thể của nàng từ trên xuống dưới, không bất mãn, cũng không biểu lộ vừa lòng, gương mặt không hề có một chút cảm xúc.
“Lần đầu sẽ có điểm đau đớn.” Hắn đột nhiên yêu mị cười, nụ cười tàn nhẫn như một loài yêu nghiệt khát máu, lạnh lùng vô tình, buông xuống thêm một câu “Chịu đựng một chút.”
Tự tay nàng nắm lấy ti quyên (khăn tay), cuốn lại, nhét vào trong miệng chính mình. (oa oa, sao phải thế này T__T)
Đau đớn? Tiểu Thanh mê mang mở lớn hai mắt, có chút khó hiểu, lại cảm thấy mỹ mãn, lần đầu tiên, chủ tử mỉm cười với nàng, khẩu khí không mang theo mệnh lệnh, lo lắng cho nàng sao? Chỉ cần như vậy, đối với nàng, đã đủ rồi.
Đột nhiên, hạ thân chợt lạnh, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy một dị vật tiếp cận sát ngay cửa huyệt, rồi nhanh chóng tiến vào, hoa tâm non mềm chưa kịp thích ứng đã bị căng đến cực hạn, đau buốt như bị xé toạt làm hai nửa, nhưng dị vật kia dường như không cho nàng có thời gian để tiếp nhận nó, ở trong hoa kính vũ động không ngừng, càng động càng nhanh, ngay tại thời điểm nàng nghĩ mình sắp ngất đi, một cánh tay lực lưỡng vòng xuống tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của nàng, giữ chặt thân hình xụi lơ của nàng.
“Tiếp tục.”
Tà ác liệt khai thần, thân hình cường tráng xốc thân thân hình mềm mại vô lực của nàng dậy, dựa vào vách tường, tiếp tục tiết tấu ra vào, không từng dừng lại. Hoa kính đau đớn, càng co rút chặt hơn, đau đớn như muốn xé nát nàng ra thành trăm đoạn.
Trừ bỏ đau đớn, vẫn là đau đớn!
Lệ, theo hàng mi dài, lặng lẽ rơi xuống mặt đất, như những hạt thủy tinh, vỡ vụn, tan nát. Tiểu Thanh bị hắn cường hãn, nhưng gương mặt nàng không hề mang một tia thống hận, còn ánh lên vài tia cảm kích, thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì lần đầu tiên của nàng là hắn, là nam nhân mà nàng thầm mang trái tim trao gửi từ rất lâu, rất lâu rồi.
Luật động dần dần chậm lại, nàng có thể cảm giác được hạ thân chính mình chảy ra một cỗ chất lỏng, cảm giác đau đớn cũng đạm dần, ngược lại có một cảm giác mãnh liệt hơn đang dần dần phát sinh.
Khăn lụa trong miệng bị nàng nghiến chặt, thấm ướt một mảnh, hai tay nhỏ bé vô lực, buông thỏng xuống hai bên, hơi thở dần trở nên hổn hển.
Chậm rãi tách khỏi nàng, Mẫn Hách tà cười, nhìn nàng vẻ mặt xuân sắc, đột nhiên trầm mặt.
“Mệnh lệnh sát phượng phúc hủy bỏ, câu dẫn Phù Vân Khâu Trạch, ly gián quan hệ giữa hai người bọn họ, cuối tháng liền chấp hành, bổn vương muốn bức hắn tự mình hai tay dâng ngôi vị hoàng đế cho bổn vương.”
Lạnh giọng ra lệnh, hắn đã rời khỏi góc khuất của giả sơn, một lần nữa đội mặt nạ, bước vào bên trong đám người náo nhiệt bên ngoài.
Vô lực trượt dài xuống đất, nàng thùy hạ mi mắt, che dấu sự đau đớn tủi nhục nơi đáy mắt. Cuối tháng? Bất quá chỉ còn hơn mười ngày, nàng, thật sự có thể làm được sao?
Hai tay dùng sức đè lại bộ vị trái tim, nàng có thể cảm nhận được nó đang nhảy lên kịch liệt, chỉ vì giờ khắc này.
Một đường xuyên qua hành lang dài, băng hoa hoa viên, lắc mình tiến vào một góc âm u trong giả sơn, nàng thở phì phò, khẩn trương, dọc theo góc tường từ từ ngồi xuống.
Đôi mắt màu bạc cụp xuống, tầm mắt nhìn thấy đôi hài của chính mình dính một ít bùn cỏ, vì gấp gáp băng qua hoa viên nên dẫm lên thảm cỏ mà lưu lại, nhíu nhíu mày, lại đột nhiên gian nhớ tới cái gì, kích động lấy khăn tay ra, cố gắng chà lau sạch sẽ.
“Ngươi đã đến?”
Thân ảnh đỏ tươi đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị, hắn cúi người, nhìn màu thân ảnh xanh biếc đang ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia!”
Âm điệu quen thuộc làm nàng nhịn không được run rẩy, nàng cúi đầu, hai tay bất an nắm chặt.
Đột nhiên, thùy hạ mi mắt, một tay nâng cằm của nàng lên.
“Như thế nào, Mạc Thanh, ngươi sợ bổn vương? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng?”
Giọng nói nhu hòa, nhưng trên mặt lại không hề có một tia cảm xúc.
“Không, không phải, nô tỳ vẫn nhớ rõ ước định cùng chủ tử, chỉ là…chỉ là, nô tỳ sợ làm ô uế Vương gia.”
Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, tầm mắt lặng lẽ nhìn nam tử trước mặt, dưới ánh trăng, mỹ nhan của hắn càng thêm mỵ hoặc, nhưng toàn thân lại tản mác ra một loại tà khí, vừa tinh xảo, lại yêu dã như một loài yêu nghiệt.
“Ô uế?”
Cười nhẹ, hắn chế trụ cằm của nàng, bắt nàng quay đầu nhìn về phía phát ra ánh sáng, nơi có vô vàng những mỹ nữ đang lả lướt tươi cười, cử chỉ tao nhã, quyến rũ động lòng người, mỗi người một vẻ.
“Mạc Thanh, những nữ nhân này, cơ hồ đều từng lên giường với bổn vương, ngươi, có so với các nàng ô uế hơn sao?”
Tâm, run lên!
Tiểu Thanh cơ hồ khó có thể hô hấp, kinh ngạc nhìn những nữ tử y phục thướt tha, ăn nói nho nhã bên ngoài, bọn họ, người người thân phận cao quý, tri thư đạt lễ.
Các nàng, cơ hồ đều từng… lên giường với vương gia?
“Hiện tại, có phải hay không cảm thấy, chính mình so với các nàng thánh khiết hơn?”
Mẫn Hách nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh hơn cả băng sơn ngàn năm
“Ngươi so với các nàng tốt hơn nhiều, ngươi chỉ cần hầu hạ hai người, một cái, là bổn vương, một cái khác, là đế vương cao cao tại thượng, đều là những người thân phận vô cùng tôn quý, mà các nàng, cần hầu hạ vô số nam nhân, thấp hèn, hạ lưu , chỉ cần có tiền, đều có thể xem các nàng là công cụ làm ấm giường.”
Hai người? Nàng cắn cắn môi, đúng vậy, dụ hoặc Phù Vân Khâu Trạch là nhiệm vụ của nàng, lần đầu tiên là cho chủ tử, sau phải bắt đầu dụ hoặc hoàng thượng, nhưng là, nàng thật sự có thể làm được sao?
“Nô tỳ đa tạ Vương gia ân trạch.”
Thấp giọng, bàn tay phủ ở phía trên mặt cỏ non nớt, nàng không tiếng động nghẹn ngào một tiếng, lại cuống quít dấu đi cảm xúc của chính mình.
“Đừng nghĩ thân mình dơ bẩn, ngươi có biết, bổn vương không hề để tâm chuyện này.” (>.
Hắn một tay giữ chặt hai tay của nàng, hơi đẩy người, đã ấn sát thân hình mềm mại của Tiểu Thanh vào vách đá lạnh toát.
Tiểu Thanh gật gật đầu, lấy ra ti quyên, lại đem hai tay chà lau sạch sẽ, lặng lẽ im lặng lắng nghe, không dám hé môi dù chỉ một lời.
Mẫn Hách tựa hồ ngửi được trên người nàng phát ra mùi thơm của xử nữ, vừa lòng, khóe môi đỏ tươi nhếch lên một nụ cười tà mị, một tay nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng bằng lụa mềm màu lục nhạt của nàng.
Giống như một đóa hoa rụng rơi trong giông bão, đai lưng phiêu phiêu rơi xuống phía trên mặt cỏ, không phát ra bất kì tiếng vang gì.
Bàn tay lạnh lẽo, không hề có một chút độ ấm, đẩy vạt áo hai bên của nàng ra, lộ ra bờ vai trắng nõn, cái yếm đỏ thắm như ẩn như hiện, nổi bật trên làn da mềm mại, trắng tinh.
“Ngươi đang chờ mong cái gì?”
Đôi mắt lạnh lùng, ngữ âm cũng băng lãnh, động tác nhất thời dừng lại, nhìn cái yếm đỏ tươi thêu hình uyên ương hý thủy, bạc thần vi mân
“Mạc Thanh, ngươi hẳn là rõ ràng bổn vương cần, đơn giản chỉ vì mỗi khi trăng tròn, ngươi, người được chọn là dược nữ, phải cung phụng dược huyết, bổn vương cần, không phải thân thể của ngươi.”
Đúng vậy, mỗi khi trăng tròn mười lăm, thân thể dược nữ sẽ sinh ra một cỗ dược huyết, dùng để cung phụng cho người, từ đầu đến cuối chỉ có thể là một người, người này phải là tấm thân xử nữ, nếu không, sẽ mất đi tư cách dược nữ, người được hấp thu dược huyết, công lực có thể nhanh chóng tăng lên, nếu bị thương thì miệng vết thương có thể nhanh chóng khép lại.
Cho nên, từ đêm nay trở đi, mỗi khi trăng tròn mười lăm, nàng đều phải dâng lên dược huyết của chính mình, mà cách dâng lên chỉ có một, là âm dương tương hợp.
“Nô tỳ biết rõ, thỉnh Vương gia yên tâm, nô tỳ không dám chờ mong điều gì, chính là muốn lúc Vương gia hấp thu dược huyết là lúc có thể thả lỏng tâm tình, không nghĩ bởi vì nô tỳ nhất thời sai lầm mà làm ngươi chán ghét” (T__T)
Lần đầu tiên, nàng nở một nụ cười thật ôn nhu, nụ cười đẹp nhưng lại mang một cảm giác bi thương khó tả…
“Nếu Vương gia không thích, nô tỳ tự thoát…”
Ngón tay run nhè nhẹ, dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, từ từ trút bỏ y phục trên người, nằm xuống mặt cỏ ẩm ướt.
Tám tháng mười lăm, đêm, đã mang theo hơi thở lạnh lẽo, ánh trăng giống như dải lụa trắng mềm mỏng, bao phủ hoàng cung, bàn bạc như nước. Bên trong góc của giả sơn, Tiểu Thanh nằm xuống, thân thể trắng mịn như ngọc, hai má phớt hồng.
Nàng có thể nghe được tiếng cười nói náo nhiệt, rôm rả bên ngoài, có thể nghe được tiếng côn trùng hoan ca réo rắt, càng có thể nghe được nhịp đập liên hồi của trái tim mình.
Đôi mắt màu bạc khẽ nâng, nhìn thấy là một gương mặt hoàn mỹ, nhưng lại lạnh lẽo, chẳng khác gì một khối hàn băng. Hắn trầm mặc không nói, máy móc đánh giá thân thể của nàng từ trên xuống dưới, không bất mãn, cũng không biểu lộ vừa lòng, gương mặt không hề có một chút cảm xúc.
“Lần đầu sẽ có điểm đau đớn.” Hắn đột nhiên yêu mị cười, nụ cười tàn nhẫn như một loài yêu nghiệt khát máu, lạnh lùng vô tình, buông xuống thêm một câu “Chịu đựng một chút.”
Tự tay nàng nắm lấy ti quyên (khăn tay), cuốn lại, nhét vào trong miệng chính mình. (oa oa, sao phải thế này T__T)
Đau đớn? Tiểu Thanh mê mang mở lớn hai mắt, có chút khó hiểu, lại cảm thấy mỹ mãn, lần đầu tiên, chủ tử mỉm cười với nàng, khẩu khí không mang theo mệnh lệnh, lo lắng cho nàng sao? Chỉ cần như vậy, đối với nàng, đã đủ rồi.
Đột nhiên, hạ thân chợt lạnh, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy một dị vật tiếp cận sát ngay cửa huyệt, rồi nhanh chóng tiến vào, hoa tâm non mềm chưa kịp thích ứng đã bị căng đến cực hạn, đau buốt như bị xé toạt làm hai nửa, nhưng dị vật kia dường như không cho nàng có thời gian để tiếp nhận nó, ở trong hoa kính vũ động không ngừng, càng động càng nhanh, ngay tại thời điểm nàng nghĩ mình sắp ngất đi, một cánh tay lực lưỡng vòng xuống tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của nàng, giữ chặt thân hình xụi lơ của nàng.
“Tiếp tục.”
Tà ác liệt khai thần, thân hình cường tráng xốc thân thân hình mềm mại vô lực của nàng dậy, dựa vào vách tường, tiếp tục tiết tấu ra vào, không từng dừng lại. Hoa kính đau đớn, càng co rút chặt hơn, đau đớn như muốn xé nát nàng ra thành trăm đoạn.
Trừ bỏ đau đớn, vẫn là đau đớn!
Lệ, theo hàng mi dài, lặng lẽ rơi xuống mặt đất, như những hạt thủy tinh, vỡ vụn, tan nát. Tiểu Thanh bị hắn cường hãn, nhưng gương mặt nàng không hề mang một tia thống hận, còn ánh lên vài tia cảm kích, thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì lần đầu tiên của nàng là hắn, là nam nhân mà nàng thầm mang trái tim trao gửi từ rất lâu, rất lâu rồi.
Luật động dần dần chậm lại, nàng có thể cảm giác được hạ thân chính mình chảy ra một cỗ chất lỏng, cảm giác đau đớn cũng đạm dần, ngược lại có một cảm giác mãnh liệt hơn đang dần dần phát sinh.
Khăn lụa trong miệng bị nàng nghiến chặt, thấm ướt một mảnh, hai tay nhỏ bé vô lực, buông thỏng xuống hai bên, hơi thở dần trở nên hổn hển.
Chậm rãi tách khỏi nàng, Mẫn Hách tà cười, nhìn nàng vẻ mặt xuân sắc, đột nhiên trầm mặt.
“Mệnh lệnh sát phượng phúc hủy bỏ, câu dẫn Phù Vân Khâu Trạch, ly gián quan hệ giữa hai người bọn họ, cuối tháng liền chấp hành, bổn vương muốn bức hắn tự mình hai tay dâng ngôi vị hoàng đế cho bổn vương.”
Lạnh giọng ra lệnh, hắn đã rời khỏi góc khuất của giả sơn, một lần nữa đội mặt nạ, bước vào bên trong đám người náo nhiệt bên ngoài.
Vô lực trượt dài xuống đất, nàng thùy hạ mi mắt, che dấu sự đau đớn tủi nhục nơi đáy mắt. Cuối tháng? Bất quá chỉ còn hơn mười ngày, nàng, thật sự có thể làm được sao?
/247
|