Luyện xong thuật pháp, khuôn mặt trái đào nhỏ nhắn bị phơi nắng đến đỏ bừng, lông mi thật dài cũng có nhiều điểm mồ hôi, Y Y lấy khăn tay ra, nghĩ nghĩ, vẫn là trở về tắm rửa có vẻ thoải mái hơn, cần gì phải làm dơ khăn tay.
Một đường chạy thẳng về Long Quân điện, Y Y liền thấy Tiểu Thanh đang đứng ở cửa đại điện, giống như đang chờ chính mình trở về.
“Tiểu Thanh, mau, kêu các cung nữ chuẩn bị mộc đũng, đem vào đây, bản phi rất nóng, bản phi muốn tắm rửa.”
Nới rộng cổ áo, nàng đã một cước bước vào trong Long Quân điện.
“Nhưng là, hoàng phi, vẫn là đến dục phòng tắm rửa có vẻ tốt hơn……” Tiểu Thanh có vẻ ấp úng, gương mặt còn mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Trời nóng như vậy còn muốn đi dục phòng, không được, nàng thật sự đã nóng chịu không nổi .
Y Y hất vạt áo, xua tay, đi đến phía sau bình phong, bắt đầu cởi áo, nhìn toàn thân đều là mồ hôi, y phục đều dính vào trên người, rất không thoải mái a.
“Không có việc gì, mau phân phó đi xuống, bản phi nóng chịu không nổi rồi.” Nàng nhíu nhíu mày, Tiểu Thanh tại sao đột nhiên lại có vẻ khó khăn như một bà cụ non, cứ cằn nhằn, bắt nàng phải tuân theo qui cũ, tắm rửa nhất định phải đến dục phòng sao?.
Do dự nhìn thoáng qua một “khối” đang nằm trên long sàn, Tiểu Thanh cúi người, đi ra ngoài.
Không bao lâu, vài cung nữ mang đại đũng tiến vào, đổ đầy ôn thủy, kiểm tra lại một lần nhiệt độ của nước, xác định không quá nóng cũng không quá lạnh, mới phúc thân hành lễ rồi cung kính đi ra ngoài.
“Tiểu Thanh, ngươi cũng đi ra ngoài đi, bản phi tự mình tắm rửa là được rồi.”
“Rầm”, nàng đã nhảy vào thùng nước ấm.“Mặt trời đỏ” đã qua đi, nàng rốt cuộc có thể thoải mái mà tắm rửa .
“Nếu, nếu là có chuyện gì, thỉnh hoàng phi phân phó, Tiểu Thanh ở ngay tại cửa đại điện.”
Liếc liếc mắt một cái, Tiểu Thanh thần sắc cổ quái, từ từ lui đi ra ngoài, sắc mặt có chút ửng hồng.
Có chuyện? Có thể có chuyện gì? Y Y nhún vai, hừ nhẹ cười nhỏ, toàn thân được ngâm trong ôn thủy mang lại một cảm giác thật thoải mái, nhẹ nhàng phe phất mấy cánh hoa đang nổi trên mặt nước, thở dài, Phù Vân Khâu Trạch phải bảy ngày nữa mới có thể trở về, đến lúc đó, nàng cũng chỉ có thể đi dục phòng tắm rửa, nghĩ đến quãng đường dài từ Long Quân điện đến dục phòng, thật đúng là hy vọng hắn có thể chậm chút hãy trở về.
“Nếu, Khâu Trạch có thể gặp được diễm ngộ, chậm một chút hãy trở về thì tốt rồi.” (diễm ngộ: kỳ ngộ, cơ duyên nào đó)
Nhếch chân, đặt ở phía trên mộc đũng, nàng cười khẽ, da thịt thắng tuyết lóe ra một tầng trong suốt, sáng bóng, tay nhỏ bé lọng khởi vài cánh hoa, nhẹ nhàng ở trên đùi ma sát.
Nàng không hề hay biết, có một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của nàng.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé dừng lại, không tiếp tục chà sát những cánh hoa lên người nữa, vươn tay, lấy cái gáo nhỏ đặt trong một thùng sữa, đặt kế bên đại đũng, múc từng gáo đỗ vào mộc đũng, nhưng dường như thấy như vậy quá chậm, nàng chồm người lên, đem cả thùng đổ vào bên trong.
Mái tóc dài bị ôn thủy làm ướt, dán sát vào tấm lưng nuột nà, trắng mịn như ngọc, vóc người trong màn hơi nước mờ ảo như ẩn như hiện, cảnh xuân nồng nàn, người nào đó trên mặt nổi lên ửng hồng, bạc thần không khỏi khẽ nhếch, mặc dù chỉ nhìn thấy phía sau lưng, cũng làm cho lòng ai xao xuyến.
“Có phải hay không có điểm lãng phí ?”
Y Y nhìn toàn bộ nước trong thùng chuyển thành màu trắng đục, cười cười
“Lúc trước, khi Khâu Trạch tắm rửa, hắn còn tưởng nước tắm là sữa mà muốn uống vào bụng nữa cơ.”
Khi đó, hắn chỉ mới bập bẹ được mấy câu, đôi chân thì vừa ngắn vừa nhỏ, bước đi cũng chưa vững vàng, cứ như là muốn ngã đến nơi; cái mộng thi tròn tròn, lúc đi cứ ngoe nguẩy; cái miệng đáng yêu lúc nào cũng cười khanh khách… Nàng lúc trước hận không thể kéo kéo hai gò má phúng phính kia một trận cho đã ghiền, thực muốn xem, có thể nặn ra sữa hay không, nhưng các cung nữ nói, làm như vậy sẽ khiến hắn chảy nước miếng, nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng ghê ghê, mới bỏ qua mà không động thủ. (>.
Người nào đó nghe được lời nói của nàng từ tự hỏi, chuyển sang tự vấn, cuối cùng lại là một cái thở dài ra vẻ rất là luyến tiếc; cắn chặt răng, âm trầm cười.
Thấy toàn thân đã sạch sẽ thoải mái, nàng mới từ mộc đũng đi ra, dùng một khối nhuyễn bố nhẹ nhàng chà lau sạch sẽ toàn thân, vươn tay lấy tiết khố các cung nữ đã chuẩn bị sẵn mặc vào, đột nhiên lại nhớ đến cái yếm đỏ tươi lần trước.
Vụng trộm đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, vừa vặn không có ai, thử xem cũng không ngượng.
[]
Nhưng mà, kỳ quái, như thế nào lại tìm không thấy? Nàng cơ hồ muốn lật tung cả ngăn tủ, y phục bị xốc ngược cả lên, vất bừa bãi cả ra ngoài, nhưng lại vẫn tìm không ra cái hòm gỗ kia, cả cái yếm đỏ tươi cũng không thấy bóng dáng.
“Thu!”
Thân mình cứng đờ, nàng tựa hồ nghe được phía sau long sàn phát ra tiếng vang, tuy chỉ là thanh âm thật nhỏ, nhưng rõ ràng là có tiếng động.
“Ai, là ai ở đó?”
Thu nhanh quần áo trong tay, nàng không dám quay đầu, bối rối nhanh chóng mặc nhanh y phục lên người, đầu trống rỗng.
Nếu thật sự có người, như vậy, không phải bị xem hết rồi sao? Nghĩ đến điều này, trong đầu như có một trái bom, ầm ầm nổ tung.
Câu hỏi không được đáp lại, nàng ngẩn ngơ, chẳng lẽ là chính mình nghe lầm?
Nuốt hạ nước miếng, đột nhiên quay đầu, rụt rè tiến lên một bước, hướng về phía long sàn, nhưng mà, trước mắt chỉ nhìn thấy, lụa mỏng la phiêu, đệm chăn gấp chỉnh tề, hoàn hảo đặt ở trên giường, không có bất kì dấu vết hỗn độn gì.
Là do chính mình đa tâm đi, nàng cười cười, nghiêng đầu, nhìn vào cái gương lớn đặt trước bàn trang điểm. Nàng đang khoát trên người là ngoại bào của Phù VÂn Khâu Trạch, haiz, hắn nhỏ tuổi hơn nàng, thế mà, y phục lại dài thế này, quả nhiên, cao hơn nàng không ít a, còn nữa, tay áo lại rộng thùng thình, trong cứ buồn cười làm sao. Y Y tự ngẫm trong lòng.
“Hắn so với ta cao hơn không ít a.” Y Y lôi kéo ống tay áo, có chút cảm khái nói.
Quay lại ngăn tủ, muốn thay lại y phục của chính mình, đột nhiên, toàn thân căng thẳng.
Y phục vừa rồi bị nàng lôi xốc tung tóe, không biết từ khi nào toàn bộ đã được nhét lại vào trong tủ, tuy là nàng có chút đãng trí, vội vàng chạy đến bên giường coi có ai ở đó không, nhưng rõ ràng, nàng nhớ rất rõ chuyện này a, nàng chưa hề thu dọn mớ y phục này a.
“Quỷ, quỷ a!”
Run run đôi môi, thì thào tự nói, nàng quay đầu, nhìn về phía hộp gỗ đặt trên bàn trang điểm, gọi: “Tiểu lục, tiểu lục, ngươi ở đâu?”
Tiểu gia hỏa này không biết vì sao, hôm nay phá lệ im lặng, thậm chí ngay cả tiểu đầu cũng chẳng buồn nhô ra khỏi động khẩu.
Mặc dù tiểu lục không phải người, nhưng nếu nó xuất hiện, ít nhất cũng có thể làm cho nàng an tâm một chút, không có cảm giác cô độc một mình.
Đáp lại nàng, vẫn là trầm mặc, yên tĩnh.
“Là ai, mau ra đây cho bản phi!”
Nàng, nàng mới không sợ, ban ngày ban mặc thế này, như thế nào sẽ có quỷ a, nhất định là tiểu khấu, đúng rồi, là tiểu khấu!
Cố gắng trấn định, nàng như thế an ủi chính mình, ánh mắt đảo qua xung quanh, lại vẫn như trước, không có đến nửa bóng người.
“Tiểu Thanh! Tiểu Thanh”
Nhưng mà, bên ngoài cũng là thần kỳ yên tĩnh, không có gì đáp lại.
Mồ hôi lạnh tuôn ra, thấm ướt cả lưng áo, vốn là mùa hè nóng cháy, nàng ngược lại cảm thấy nội điện như là một cái hầm băng, lạnh lẽo đáng sợ, yên tĩnh không tiếng động, âm lãnh dị thường.
“Sách.”
Thanh âm cười nhạo vang lên, phía sau tai lại truyền đến một hơi thở ấm nóng, nàng sợ hại quay đầu, nhưng, vẫn là không thấy gì hết!
“Rốt cuộc là ai, dám cả gan trêu đùa bản phi!”
Kinh hách đến cực điểm, sẽ xuất hiện tính cách phản diện, nàng chính là như vậy. Mắt hạnh chợt lóe ra hàn quang, đôi môi phấn nộn cũng hé ra một chút ý cười lạnh lẽo.
Nhìn bốn phía chung quanh, vẫn tĩnh lặng như tờ, mi mắt nhất thùy, xem ra, chỉ có thể dùng xuyên thấu thuật .
Hai tay nhất hạp, vừa muốn niệm thuật từ, đột nhiên, hai tay đang bấm chú bị một đôi tay vô hình nào đó tách ra, bàn tay lạnh lẽo bé nhỏ truyền đến một cảm giác ấm áp quen thuộc, bên tai cũng vang lên một thanh âm trầm thấp dễ nghe…
“Ái phi chính là như thế hoan nghênh trẫm trở về ?” ngữ điệu quen thuộc ở bên tai nhẹ nhàng vang lên.
Một nam tử toàn thân trắng thuần ở bên trong không khí chậm rãi xuất hiện, từ chân đến thân, cuối cùng hé ra gương mặt ôn nhuận như ngọc, lại mang theo ý cười quen thuộc.
“Phù Vân Khâu Trạch!”
Nàng cơ hồ tức giận mà rống lên, chính mình như thế nào không nghĩ tới, hắn luôn luôn thích trò chơi “linh miêu vờn trốn”!
Một đường chạy thẳng về Long Quân điện, Y Y liền thấy Tiểu Thanh đang đứng ở cửa đại điện, giống như đang chờ chính mình trở về.
“Tiểu Thanh, mau, kêu các cung nữ chuẩn bị mộc đũng, đem vào đây, bản phi rất nóng, bản phi muốn tắm rửa.”
Nới rộng cổ áo, nàng đã một cước bước vào trong Long Quân điện.
“Nhưng là, hoàng phi, vẫn là đến dục phòng tắm rửa có vẻ tốt hơn……” Tiểu Thanh có vẻ ấp úng, gương mặt còn mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Trời nóng như vậy còn muốn đi dục phòng, không được, nàng thật sự đã nóng chịu không nổi .
Y Y hất vạt áo, xua tay, đi đến phía sau bình phong, bắt đầu cởi áo, nhìn toàn thân đều là mồ hôi, y phục đều dính vào trên người, rất không thoải mái a.
“Không có việc gì, mau phân phó đi xuống, bản phi nóng chịu không nổi rồi.” Nàng nhíu nhíu mày, Tiểu Thanh tại sao đột nhiên lại có vẻ khó khăn như một bà cụ non, cứ cằn nhằn, bắt nàng phải tuân theo qui cũ, tắm rửa nhất định phải đến dục phòng sao?.
Do dự nhìn thoáng qua một “khối” đang nằm trên long sàn, Tiểu Thanh cúi người, đi ra ngoài.
Không bao lâu, vài cung nữ mang đại đũng tiến vào, đổ đầy ôn thủy, kiểm tra lại một lần nhiệt độ của nước, xác định không quá nóng cũng không quá lạnh, mới phúc thân hành lễ rồi cung kính đi ra ngoài.
“Tiểu Thanh, ngươi cũng đi ra ngoài đi, bản phi tự mình tắm rửa là được rồi.”
“Rầm”, nàng đã nhảy vào thùng nước ấm.“Mặt trời đỏ” đã qua đi, nàng rốt cuộc có thể thoải mái mà tắm rửa .
“Nếu, nếu là có chuyện gì, thỉnh hoàng phi phân phó, Tiểu Thanh ở ngay tại cửa đại điện.”
Liếc liếc mắt một cái, Tiểu Thanh thần sắc cổ quái, từ từ lui đi ra ngoài, sắc mặt có chút ửng hồng.
Có chuyện? Có thể có chuyện gì? Y Y nhún vai, hừ nhẹ cười nhỏ, toàn thân được ngâm trong ôn thủy mang lại một cảm giác thật thoải mái, nhẹ nhàng phe phất mấy cánh hoa đang nổi trên mặt nước, thở dài, Phù Vân Khâu Trạch phải bảy ngày nữa mới có thể trở về, đến lúc đó, nàng cũng chỉ có thể đi dục phòng tắm rửa, nghĩ đến quãng đường dài từ Long Quân điện đến dục phòng, thật đúng là hy vọng hắn có thể chậm chút hãy trở về.
“Nếu, Khâu Trạch có thể gặp được diễm ngộ, chậm một chút hãy trở về thì tốt rồi.” (diễm ngộ: kỳ ngộ, cơ duyên nào đó)
Nhếch chân, đặt ở phía trên mộc đũng, nàng cười khẽ, da thịt thắng tuyết lóe ra một tầng trong suốt, sáng bóng, tay nhỏ bé lọng khởi vài cánh hoa, nhẹ nhàng ở trên đùi ma sát.
Nàng không hề hay biết, có một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của nàng.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé dừng lại, không tiếp tục chà sát những cánh hoa lên người nữa, vươn tay, lấy cái gáo nhỏ đặt trong một thùng sữa, đặt kế bên đại đũng, múc từng gáo đỗ vào mộc đũng, nhưng dường như thấy như vậy quá chậm, nàng chồm người lên, đem cả thùng đổ vào bên trong.
Mái tóc dài bị ôn thủy làm ướt, dán sát vào tấm lưng nuột nà, trắng mịn như ngọc, vóc người trong màn hơi nước mờ ảo như ẩn như hiện, cảnh xuân nồng nàn, người nào đó trên mặt nổi lên ửng hồng, bạc thần không khỏi khẽ nhếch, mặc dù chỉ nhìn thấy phía sau lưng, cũng làm cho lòng ai xao xuyến.
“Có phải hay không có điểm lãng phí ?”
Y Y nhìn toàn bộ nước trong thùng chuyển thành màu trắng đục, cười cười
“Lúc trước, khi Khâu Trạch tắm rửa, hắn còn tưởng nước tắm là sữa mà muốn uống vào bụng nữa cơ.”
Khi đó, hắn chỉ mới bập bẹ được mấy câu, đôi chân thì vừa ngắn vừa nhỏ, bước đi cũng chưa vững vàng, cứ như là muốn ngã đến nơi; cái mộng thi tròn tròn, lúc đi cứ ngoe nguẩy; cái miệng đáng yêu lúc nào cũng cười khanh khách… Nàng lúc trước hận không thể kéo kéo hai gò má phúng phính kia một trận cho đã ghiền, thực muốn xem, có thể nặn ra sữa hay không, nhưng các cung nữ nói, làm như vậy sẽ khiến hắn chảy nước miếng, nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng ghê ghê, mới bỏ qua mà không động thủ. (>.
Người nào đó nghe được lời nói của nàng từ tự hỏi, chuyển sang tự vấn, cuối cùng lại là một cái thở dài ra vẻ rất là luyến tiếc; cắn chặt răng, âm trầm cười.
Thấy toàn thân đã sạch sẽ thoải mái, nàng mới từ mộc đũng đi ra, dùng một khối nhuyễn bố nhẹ nhàng chà lau sạch sẽ toàn thân, vươn tay lấy tiết khố các cung nữ đã chuẩn bị sẵn mặc vào, đột nhiên lại nhớ đến cái yếm đỏ tươi lần trước.
Vụng trộm đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, vừa vặn không có ai, thử xem cũng không ngượng.
[]
Nhưng mà, kỳ quái, như thế nào lại tìm không thấy? Nàng cơ hồ muốn lật tung cả ngăn tủ, y phục bị xốc ngược cả lên, vất bừa bãi cả ra ngoài, nhưng lại vẫn tìm không ra cái hòm gỗ kia, cả cái yếm đỏ tươi cũng không thấy bóng dáng.
“Thu!”
Thân mình cứng đờ, nàng tựa hồ nghe được phía sau long sàn phát ra tiếng vang, tuy chỉ là thanh âm thật nhỏ, nhưng rõ ràng là có tiếng động.
“Ai, là ai ở đó?”
Thu nhanh quần áo trong tay, nàng không dám quay đầu, bối rối nhanh chóng mặc nhanh y phục lên người, đầu trống rỗng.
Nếu thật sự có người, như vậy, không phải bị xem hết rồi sao? Nghĩ đến điều này, trong đầu như có một trái bom, ầm ầm nổ tung.
Câu hỏi không được đáp lại, nàng ngẩn ngơ, chẳng lẽ là chính mình nghe lầm?
Nuốt hạ nước miếng, đột nhiên quay đầu, rụt rè tiến lên một bước, hướng về phía long sàn, nhưng mà, trước mắt chỉ nhìn thấy, lụa mỏng la phiêu, đệm chăn gấp chỉnh tề, hoàn hảo đặt ở trên giường, không có bất kì dấu vết hỗn độn gì.
Là do chính mình đa tâm đi, nàng cười cười, nghiêng đầu, nhìn vào cái gương lớn đặt trước bàn trang điểm. Nàng đang khoát trên người là ngoại bào của Phù VÂn Khâu Trạch, haiz, hắn nhỏ tuổi hơn nàng, thế mà, y phục lại dài thế này, quả nhiên, cao hơn nàng không ít a, còn nữa, tay áo lại rộng thùng thình, trong cứ buồn cười làm sao. Y Y tự ngẫm trong lòng.
“Hắn so với ta cao hơn không ít a.” Y Y lôi kéo ống tay áo, có chút cảm khái nói.
Quay lại ngăn tủ, muốn thay lại y phục của chính mình, đột nhiên, toàn thân căng thẳng.
Y phục vừa rồi bị nàng lôi xốc tung tóe, không biết từ khi nào toàn bộ đã được nhét lại vào trong tủ, tuy là nàng có chút đãng trí, vội vàng chạy đến bên giường coi có ai ở đó không, nhưng rõ ràng, nàng nhớ rất rõ chuyện này a, nàng chưa hề thu dọn mớ y phục này a.
“Quỷ, quỷ a!”
Run run đôi môi, thì thào tự nói, nàng quay đầu, nhìn về phía hộp gỗ đặt trên bàn trang điểm, gọi: “Tiểu lục, tiểu lục, ngươi ở đâu?”
Tiểu gia hỏa này không biết vì sao, hôm nay phá lệ im lặng, thậm chí ngay cả tiểu đầu cũng chẳng buồn nhô ra khỏi động khẩu.
Mặc dù tiểu lục không phải người, nhưng nếu nó xuất hiện, ít nhất cũng có thể làm cho nàng an tâm một chút, không có cảm giác cô độc một mình.
Đáp lại nàng, vẫn là trầm mặc, yên tĩnh.
“Là ai, mau ra đây cho bản phi!”
Nàng, nàng mới không sợ, ban ngày ban mặc thế này, như thế nào sẽ có quỷ a, nhất định là tiểu khấu, đúng rồi, là tiểu khấu!
Cố gắng trấn định, nàng như thế an ủi chính mình, ánh mắt đảo qua xung quanh, lại vẫn như trước, không có đến nửa bóng người.
“Tiểu Thanh! Tiểu Thanh”
Nhưng mà, bên ngoài cũng là thần kỳ yên tĩnh, không có gì đáp lại.
Mồ hôi lạnh tuôn ra, thấm ướt cả lưng áo, vốn là mùa hè nóng cháy, nàng ngược lại cảm thấy nội điện như là một cái hầm băng, lạnh lẽo đáng sợ, yên tĩnh không tiếng động, âm lãnh dị thường.
“Sách.”
Thanh âm cười nhạo vang lên, phía sau tai lại truyền đến một hơi thở ấm nóng, nàng sợ hại quay đầu, nhưng, vẫn là không thấy gì hết!
“Rốt cuộc là ai, dám cả gan trêu đùa bản phi!”
Kinh hách đến cực điểm, sẽ xuất hiện tính cách phản diện, nàng chính là như vậy. Mắt hạnh chợt lóe ra hàn quang, đôi môi phấn nộn cũng hé ra một chút ý cười lạnh lẽo.
Nhìn bốn phía chung quanh, vẫn tĩnh lặng như tờ, mi mắt nhất thùy, xem ra, chỉ có thể dùng xuyên thấu thuật .
Hai tay nhất hạp, vừa muốn niệm thuật từ, đột nhiên, hai tay đang bấm chú bị một đôi tay vô hình nào đó tách ra, bàn tay lạnh lẽo bé nhỏ truyền đến một cảm giác ấm áp quen thuộc, bên tai cũng vang lên một thanh âm trầm thấp dễ nghe…
“Ái phi chính là như thế hoan nghênh trẫm trở về ?” ngữ điệu quen thuộc ở bên tai nhẹ nhàng vang lên.
Một nam tử toàn thân trắng thuần ở bên trong không khí chậm rãi xuất hiện, từ chân đến thân, cuối cùng hé ra gương mặt ôn nhuận như ngọc, lại mang theo ý cười quen thuộc.
“Phù Vân Khâu Trạch!”
Nàng cơ hồ tức giận mà rống lên, chính mình như thế nào không nghĩ tới, hắn luôn luôn thích trò chơi “linh miêu vờn trốn”!
/247
|