Câu nói ấy giống như một cục đá ném vào mặt hồ yên ả khiến cho nổi lên từng đợt sóng.
Bất kể là quá khứ hay hiện tại, Lam Ánh Nhi đều không yêu hắn — Những lời này nói đúng!
Hoắc Thiên Trạm khép hờ đôi mắt, rốt cuộc hiểu rõ, thật ra thì hắn vẫn luôn sai.
Nàng không yêu hắn, bất kể nàng thay đổi thế nào nhưng điều này vẫn không hề thay đổi.
“Dẫn nàng đi dạo nhé?” Hắn không hỏi nữa, lại nắm nàng tay, “Dù sao cũng tỉnh rồi, đi dạo trò chuyện với ta một lúc.”
Vệ Lai không tránh, cứ để hắn nắm như vậy, nhưng cũng tàn nhẫn nhắc nhở.
“Cái tay này ngươi có thể nắm, nhưng tim vĩnh viễn không nắm được. Thay vì như vậy, chẳng thà buông tay ra, cho mình một giải thoát.”
“Ta hiểu.” Hắn không buông tay ra, ngược lại nắm thật chặt, “Nắm cũng không nắm được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nàng rời khỏi đây.Ánh Nhi thật ra nàng cũng thật khờ, nếu như nàng lấy cái chết ra để uy hiếp, ta sẽ thả nàng xuất cung. So với sinh mệnh và hạnh phúc của nàng, tình yêu của ta có là gì? Rốt cuộc ta vẫn hy vọng nàng hạnh phúc, hy vọng nàng sống tốt. Cho dù cả đời vĩnh viễn không gặp lại nhau, ta cũng nguyện ý.”
Vệ Lai sững sờ, những lời như vậy, dù cô là người có tâm địa sắt đá đi chăng nữa, cũng không tránh khỏi sẽ động lòng.
Cô từng nghĩ tới rất nhiều cách chạy ra khỏi hoàng cung này, thậm chí nghĩ trở mặt với Hoàng đế này sau đó nàng xách theo đại đao xông ra khỏi cung.
Nhưng đến bây giờ cô không ngờ, người đàn ông này đã yêu Lam Ánh Nhi sâu đến mức có thể “Thành toàn”.
Cũng không ngờ, biện pháp tốt nhất, chính là lấy tính mạng của mình ra uy hiếp.
Khóe mắt hơi ướt, một giọt lệ trào ra, cô không lau nó.
Hoắc Thiên Trạm muốn giơ tay lên lau cho nàng, lại đột nhiên bị Vệ Lai giữ lấy.
Hắn hơi giật mình, thậm chí quên mất muốn nâng hai cánh tay ôm thật chặt lấy nữ nhân ngày đêm nhớ nhung kia.
Rốt cuộc đến khi phản ứng lại, hắn nghe người trong ngực nói.
“Nếu như ban đầu Lam Ánh Nhi chọn ngươi, có lẽ sẽ rất hạnh phúc.”
Đột nhiên trong lòng có một chỗ trống, câu này của Vệ Lai dường như đã giải thích được mối nghi ngờ khó hiểu trong lòng Hoắc Thiên Trạm từ trước đến giờ.
Bất kể là quá khứ hay hiện tại, Lam Ánh Nhi đều không yêu hắn — Những lời này nói đúng!
Hoắc Thiên Trạm khép hờ đôi mắt, rốt cuộc hiểu rõ, thật ra thì hắn vẫn luôn sai.
Nàng không yêu hắn, bất kể nàng thay đổi thế nào nhưng điều này vẫn không hề thay đổi.
“Dẫn nàng đi dạo nhé?” Hắn không hỏi nữa, lại nắm nàng tay, “Dù sao cũng tỉnh rồi, đi dạo trò chuyện với ta một lúc.”
Vệ Lai không tránh, cứ để hắn nắm như vậy, nhưng cũng tàn nhẫn nhắc nhở.
“Cái tay này ngươi có thể nắm, nhưng tim vĩnh viễn không nắm được. Thay vì như vậy, chẳng thà buông tay ra, cho mình một giải thoát.”
“Ta hiểu.” Hắn không buông tay ra, ngược lại nắm thật chặt, “Nắm cũng không nắm được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nàng rời khỏi đây.Ánh Nhi thật ra nàng cũng thật khờ, nếu như nàng lấy cái chết ra để uy hiếp, ta sẽ thả nàng xuất cung. So với sinh mệnh và hạnh phúc của nàng, tình yêu của ta có là gì? Rốt cuộc ta vẫn hy vọng nàng hạnh phúc, hy vọng nàng sống tốt. Cho dù cả đời vĩnh viễn không gặp lại nhau, ta cũng nguyện ý.”
Vệ Lai sững sờ, những lời như vậy, dù cô là người có tâm địa sắt đá đi chăng nữa, cũng không tránh khỏi sẽ động lòng.
Cô từng nghĩ tới rất nhiều cách chạy ra khỏi hoàng cung này, thậm chí nghĩ trở mặt với Hoàng đế này sau đó nàng xách theo đại đao xông ra khỏi cung.
Nhưng đến bây giờ cô không ngờ, người đàn ông này đã yêu Lam Ánh Nhi sâu đến mức có thể “Thành toàn”.
Cũng không ngờ, biện pháp tốt nhất, chính là lấy tính mạng của mình ra uy hiếp.
Khóe mắt hơi ướt, một giọt lệ trào ra, cô không lau nó.
Hoắc Thiên Trạm muốn giơ tay lên lau cho nàng, lại đột nhiên bị Vệ Lai giữ lấy.
Hắn hơi giật mình, thậm chí quên mất muốn nâng hai cánh tay ôm thật chặt lấy nữ nhân ngày đêm nhớ nhung kia.
Rốt cuộc đến khi phản ứng lại, hắn nghe người trong ngực nói.
“Nếu như ban đầu Lam Ánh Nhi chọn ngươi, có lẽ sẽ rất hạnh phúc.”
Đột nhiên trong lòng có một chỗ trống, câu này của Vệ Lai dường như đã giải thích được mối nghi ngờ khó hiểu trong lòng Hoắc Thiên Trạm từ trước đến giờ.
/197
|