Vệ Lai rất hài lòng với kết quả này, không phải cô ham thích giết chóc, cũng không thích cái kiểu giết người ghê rợn như vậy: Nhưng thích hay không là một chuyện, trước mắt đang đối mặt với nguy cơ đặc biệt còn có liên quan đến tánh mạng của mình, cô không ngại áp dụng một số thủ pháp có chút cực đoan.
“Các ngươi là ai?” Thấy hiện trường yên tĩnh lại, Vệ Lai rốt cuộc hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất, “Ở đây là đâu?”
Bốn phía càng thêm yên tĩnh.
Qua một hồi thật lâu, vẫn là Trạm Vương phi có phản ứng đầu tiên, vội vàng nói:
“Lam Ánh Nhi, ngươi đừng càn quấy nữa! Nơi này là hoàng cung, bị ngươi giữ ở trong tay chính là Thái hoàng Thái hậu đấy!”
“Higor đâu? Hắn đang chơi trò ảo thuật gì?” Vẫn không có cách nào chấp nhận được sự thực này, Vệ Lai một mực cho rằng đây là một mê cục của Higor bày ra, mục đích là để cho mình buông lỏng cảnh giác, sau đó sẽ từng bước moi ra hướng đi của đồng bạn khác từ miệng mình.
“Yêu nữ!” Hướng Cẩm Hoa rốt cuộc phục hồi lại tinh thần lập tức hô to: “Yêu nữ, ngươi muốn làm gì!”
“Câm miệng!” Vệ Lai lại có kích động muốn mắng chửi người, người phụ nữ này sao thật đáng ghét như thế? Higor, muốn diễn trò với lão tử sao không giỏi tìm một diễn viên nhìn thuận mắt một chút?
Lại là một trận yên tĩnh, Vệ Lai không hỏi thêm gì nữa.
Không phải cô chịu bỏ qua mà vô tình trong lúc cúi đầu xuống chợt phát hiện nốt ruồi đỏ bẩm sinh nổi trên cánh tay của mình thế nhưng đã biến mất không thấy nữa: Không lưu lại một chút dấu vết nào, giống như chỗ đó vốn chính là da thịt trơn nhẵn.
Thật ra ngay thì từ lúc vừa tỉnh lại cô đã phát hiện có gì đó không ổn, cô là một đặc công, chẳng những có thân thủ hơn người, còn bao gồm cả năng lực quan sát cũng cực kỳ nhạy bén: Cô nhớ rõ là mình vì cắn chất độc trong răng mà mất mạng, dù cho đó là độc giả đi nữa nhưng chuyện về hàm răng cô từng được chỉnh sửa chính là hàng thật giá thực.
Không ngờ trong lúc theo thói quen cô dùng đầu lưỡi quét lên nơi chiếc răng ẩn dấu viên độc dược thì lại phát hiện ra cấu tạo của nơi đó hoàn toàn không giống với trước đây.
Đó là chỉ là một chiếc răng bình thường, không có phần hơi đội lên của đường viền sứ ở xung quanh, chỗ răng ấy cũng không bị lõm xuống sau khi chất độc bị cắn nát.
Nó vô cùng bằng phẳng, rất bình thường, giống như chưa từng bị cải tạo vào mười mấy năm trước.
“Các ngươi là ai?” Thấy hiện trường yên tĩnh lại, Vệ Lai rốt cuộc hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất, “Ở đây là đâu?”
Bốn phía càng thêm yên tĩnh.
Qua một hồi thật lâu, vẫn là Trạm Vương phi có phản ứng đầu tiên, vội vàng nói:
“Lam Ánh Nhi, ngươi đừng càn quấy nữa! Nơi này là hoàng cung, bị ngươi giữ ở trong tay chính là Thái hoàng Thái hậu đấy!”
“Higor đâu? Hắn đang chơi trò ảo thuật gì?” Vẫn không có cách nào chấp nhận được sự thực này, Vệ Lai một mực cho rằng đây là một mê cục của Higor bày ra, mục đích là để cho mình buông lỏng cảnh giác, sau đó sẽ từng bước moi ra hướng đi của đồng bạn khác từ miệng mình.
“Yêu nữ!” Hướng Cẩm Hoa rốt cuộc phục hồi lại tinh thần lập tức hô to: “Yêu nữ, ngươi muốn làm gì!”
“Câm miệng!” Vệ Lai lại có kích động muốn mắng chửi người, người phụ nữ này sao thật đáng ghét như thế? Higor, muốn diễn trò với lão tử sao không giỏi tìm một diễn viên nhìn thuận mắt một chút?
Lại là một trận yên tĩnh, Vệ Lai không hỏi thêm gì nữa.
Không phải cô chịu bỏ qua mà vô tình trong lúc cúi đầu xuống chợt phát hiện nốt ruồi đỏ bẩm sinh nổi trên cánh tay của mình thế nhưng đã biến mất không thấy nữa: Không lưu lại một chút dấu vết nào, giống như chỗ đó vốn chính là da thịt trơn nhẵn.
Thật ra ngay thì từ lúc vừa tỉnh lại cô đã phát hiện có gì đó không ổn, cô là một đặc công, chẳng những có thân thủ hơn người, còn bao gồm cả năng lực quan sát cũng cực kỳ nhạy bén: Cô nhớ rõ là mình vì cắn chất độc trong răng mà mất mạng, dù cho đó là độc giả đi nữa nhưng chuyện về hàm răng cô từng được chỉnh sửa chính là hàng thật giá thực.
Không ngờ trong lúc theo thói quen cô dùng đầu lưỡi quét lên nơi chiếc răng ẩn dấu viên độc dược thì lại phát hiện ra cấu tạo của nơi đó hoàn toàn không giống với trước đây.
Đó là chỉ là một chiếc răng bình thường, không có phần hơi đội lên của đường viền sứ ở xung quanh, chỗ răng ấy cũng không bị lõm xuống sau khi chất độc bị cắn nát.
Nó vô cùng bằng phẳng, rất bình thường, giống như chưa từng bị cải tạo vào mười mấy năm trước.
/197
|