“Có gì mà không tưởng tượng được!” Vệ Lai cắt đứt lời hắn, “Trừ phi là thờ ơ với tục vật thế gian, tựa như...”
Tựa như Quý Mạc Trần.
Cô thầm nghĩ trong lòng.
Tựa như đoạn trí nhớ ở tiểu trúc trên núi kia, nhàn nhạt, lại cố tình khắc cốt ghi tâm.
Hoắc Thiên Trạm dĩ nhiên không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chỉ là đã sớm nhận ra cô gái trước mặt luôn đột nhiên thất thần, giống như ở đáy lòng nàng cất giấu rất rất nhiều bí mật.
“Ai lại không muốn chiếm được ngôi vị Hoàng đế!” Cô vẫn không thể tin được đệ đệ kia của thái tử thờ ơ với quyền thế, “Trừ phi là người ngoài thế tục muốn vứt bỏ tục vật thế gian. Nếu đệ đệ đó quả thật không muốn, vậy tại sao không dứt khoát chắp tay nhường binh quyền? Tội gì còn để ca ca hắn phí công đi một vòng, kết quả làm không tốt thì hai bên đều thiệt, với nước với dân cũng chẳng phải là chuyện tốt.”
“Không.” Hoắc Thiên Trạm lắc đầu, “Là Hoàng đế Liêu Hán không cho. Thái tử là con cả của Hoàng đế Liêu Hán, lại do Hoàng hậu sinh ra. Khi sinh ra nhận hết tất cả sủng ái, chưa đến ba tháng đã được lập làm thái tử. Nhưng chẳng ai ngờ, một đứa trẻ có điều kiện tốt, sau này lớn lên mọi thứ lại không xuất chúng, còn mắc tật hoang dâm háo sắc. Nghe nói hắn cậy quyền thế của mình đoạt lấy ái nữ của đại thần trong triều, còn lén lút giở trò với một hoàng phi. Nếu không phải đệ đệ kia bài xích gay gắt ngôi vị Hoàng đế, sợ là vị trí thái tử đã sớm thay đổi người ngồi rồi.”
“Vậy ngươi tính thế nào?” Cuối cùng hỏi vào vấn đề chính, Vệ Lai có hơi mệt, đôi mắt híp lại, tựa lưng lên tảng đá phiá sau.
Hoắc Thiên Trạm nói.
“Nước Liêu Hán mạnh, chỉ một nửa binh mã đã bằng được tám phần Thiên Sở. Gần đây biên quan ta báo nguy, người Tuất Nô gây chuyện, Triệu tướng quân chịu mấy lần thua trận quay về báo thua. Sau khi hắn hồi kinh bên kia mất hai tòa thành. Tuy rằng là thành biên qua, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đường đường là Thiên Sở dù thế nào cũng không thể nộp trắng thành trì của mình cho người ta như vậy được! Nếu có thể kết minh cùng Liêu Hán để họ xuất binh giúp đỡ, vậy cũng nên cân nhắc đồng ý với điều kiện của thái tử kia.”
Tựa như Quý Mạc Trần.
Cô thầm nghĩ trong lòng.
Tựa như đoạn trí nhớ ở tiểu trúc trên núi kia, nhàn nhạt, lại cố tình khắc cốt ghi tâm.
Hoắc Thiên Trạm dĩ nhiên không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chỉ là đã sớm nhận ra cô gái trước mặt luôn đột nhiên thất thần, giống như ở đáy lòng nàng cất giấu rất rất nhiều bí mật.
“Ai lại không muốn chiếm được ngôi vị Hoàng đế!” Cô vẫn không thể tin được đệ đệ kia của thái tử thờ ơ với quyền thế, “Trừ phi là người ngoài thế tục muốn vứt bỏ tục vật thế gian. Nếu đệ đệ đó quả thật không muốn, vậy tại sao không dứt khoát chắp tay nhường binh quyền? Tội gì còn để ca ca hắn phí công đi một vòng, kết quả làm không tốt thì hai bên đều thiệt, với nước với dân cũng chẳng phải là chuyện tốt.”
“Không.” Hoắc Thiên Trạm lắc đầu, “Là Hoàng đế Liêu Hán không cho. Thái tử là con cả của Hoàng đế Liêu Hán, lại do Hoàng hậu sinh ra. Khi sinh ra nhận hết tất cả sủng ái, chưa đến ba tháng đã được lập làm thái tử. Nhưng chẳng ai ngờ, một đứa trẻ có điều kiện tốt, sau này lớn lên mọi thứ lại không xuất chúng, còn mắc tật hoang dâm háo sắc. Nghe nói hắn cậy quyền thế của mình đoạt lấy ái nữ của đại thần trong triều, còn lén lút giở trò với một hoàng phi. Nếu không phải đệ đệ kia bài xích gay gắt ngôi vị Hoàng đế, sợ là vị trí thái tử đã sớm thay đổi người ngồi rồi.”
“Vậy ngươi tính thế nào?” Cuối cùng hỏi vào vấn đề chính, Vệ Lai có hơi mệt, đôi mắt híp lại, tựa lưng lên tảng đá phiá sau.
Hoắc Thiên Trạm nói.
“Nước Liêu Hán mạnh, chỉ một nửa binh mã đã bằng được tám phần Thiên Sở. Gần đây biên quan ta báo nguy, người Tuất Nô gây chuyện, Triệu tướng quân chịu mấy lần thua trận quay về báo thua. Sau khi hắn hồi kinh bên kia mất hai tòa thành. Tuy rằng là thành biên qua, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đường đường là Thiên Sở dù thế nào cũng không thể nộp trắng thành trì của mình cho người ta như vậy được! Nếu có thể kết minh cùng Liêu Hán để họ xuất binh giúp đỡ, vậy cũng nên cân nhắc đồng ý với điều kiện của thái tử kia.”
/197
|