Nhưng ngẫm lại... Bỏ đi!
Bản thân cô, vừa vào cung đã xác định rõ lập trường, còn quan tâm giám thị hay không giám thị làm gì.
Nếu như nói Hoắc Thiên Trạm cho người nằm vùng cạnh cô để đề phòng cô chạy trốn, vậy thật sự hơi thừa.
Còn cần nằm vùng đặc biệt sao? Trong cung này ai không phải là người của Hoàng thượng? Ngay cả Xuân Hỉ ngày ngày hầu hạ cô, chẳng phải cũng nghiêng về phía Hoàng Thượng hơn một chút sao.
Dĩ nhiên, sẽ có một vài phi tần sẵn lòng chơi dùng đoạn này, nhưng những thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân không đáng để Vệ Lai cô để vào mắt. Cho dù bên cạnh tất cả đều là mật thám của nương nương các cung, cũng chẳng ảnh hưởng đến cô.
“Ánh Nhi!” Thấy nàng một lúc lâu không nói, Thuần Vu Yến hơi quýnh lên, “Ngươi phải tin ta, thật sự là chính miệng Hoàng Thượng nói. Hôm qua canh tư người mới đến chỗ ta, khi đó ta đang ngủ say, người ngủ trong buồng lò sưởi ở thư phòng ngủ. Buổi sáng khi ta tỉnh lại, vẻ mặt người đột nhiên rất đau đớn nói với ta rằng... Nói rằng đã đồng ý thả ngươi đi... Ánh Nhi ngươi không biết, lúc Hoàng Thượng nói câu kia đau khổ nhường nào đâu. Nhiều năm như vậy cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy vẻ tuyệt vọng như vậy của người!”
Vệ Lai không phủ nhận, mặc dù đêm qua quả thật uống có hơi say, nhưng nói những gì, làm những gì cô vẫn nhớ rất rõ ràng.
Không sai! Hoắc Thiên Trạm đồng ý để cô đi, sau khi vết thương của cô khỏi hẳn.
“Ánh Nhi cầu xin ngươi đừng đi có được không?” Thuần Vu Yến cầu xin, “Ánh Nhi ta xin ngươi, ở lại đi! Đi theo Hoàng thượng!”
“Tại sao?” Cô có chút không ưa nổi tính cách này của Thuần Vu Yến, cô ta là người tốt, nhưng lại quá coi trọng người đàn ông kia. “Vì để người đàn ông kia vui vẻ? Làm như vậy chẳng những phải trả giá bằng tự do và hạnh phúc của ta, Yến Yến, cũng phải trả giá bằng cả tôn nghiêm của hoàng hậu ngươi! Ta vẫn sẽ nói như lúc trước, nếu quả thật muốn ở lại tranh giành nghìn vạn sủng ái, có lẽ có một ngày cả hậu cung này đều là của ta! Có lẽ có một ngày, các ngươi tuy là nữ nhân của hắn nhưng sẽ vĩnh viễn không đợi được hắn lâm hạnh!”
Không phải cô đe dọa, mà là đang thuật lại một sự thật cho Thuần Vu Yến.
Bản thân cô, vừa vào cung đã xác định rõ lập trường, còn quan tâm giám thị hay không giám thị làm gì.
Nếu như nói Hoắc Thiên Trạm cho người nằm vùng cạnh cô để đề phòng cô chạy trốn, vậy thật sự hơi thừa.
Còn cần nằm vùng đặc biệt sao? Trong cung này ai không phải là người của Hoàng thượng? Ngay cả Xuân Hỉ ngày ngày hầu hạ cô, chẳng phải cũng nghiêng về phía Hoàng Thượng hơn một chút sao.
Dĩ nhiên, sẽ có một vài phi tần sẵn lòng chơi dùng đoạn này, nhưng những thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân không đáng để Vệ Lai cô để vào mắt. Cho dù bên cạnh tất cả đều là mật thám của nương nương các cung, cũng chẳng ảnh hưởng đến cô.
“Ánh Nhi!” Thấy nàng một lúc lâu không nói, Thuần Vu Yến hơi quýnh lên, “Ngươi phải tin ta, thật sự là chính miệng Hoàng Thượng nói. Hôm qua canh tư người mới đến chỗ ta, khi đó ta đang ngủ say, người ngủ trong buồng lò sưởi ở thư phòng ngủ. Buổi sáng khi ta tỉnh lại, vẻ mặt người đột nhiên rất đau đớn nói với ta rằng... Nói rằng đã đồng ý thả ngươi đi... Ánh Nhi ngươi không biết, lúc Hoàng Thượng nói câu kia đau khổ nhường nào đâu. Nhiều năm như vậy cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy vẻ tuyệt vọng như vậy của người!”
Vệ Lai không phủ nhận, mặc dù đêm qua quả thật uống có hơi say, nhưng nói những gì, làm những gì cô vẫn nhớ rất rõ ràng.
Không sai! Hoắc Thiên Trạm đồng ý để cô đi, sau khi vết thương của cô khỏi hẳn.
“Ánh Nhi cầu xin ngươi đừng đi có được không?” Thuần Vu Yến cầu xin, “Ánh Nhi ta xin ngươi, ở lại đi! Đi theo Hoàng thượng!”
“Tại sao?” Cô có chút không ưa nổi tính cách này của Thuần Vu Yến, cô ta là người tốt, nhưng lại quá coi trọng người đàn ông kia. “Vì để người đàn ông kia vui vẻ? Làm như vậy chẳng những phải trả giá bằng tự do và hạnh phúc của ta, Yến Yến, cũng phải trả giá bằng cả tôn nghiêm của hoàng hậu ngươi! Ta vẫn sẽ nói như lúc trước, nếu quả thật muốn ở lại tranh giành nghìn vạn sủng ái, có lẽ có một ngày cả hậu cung này đều là của ta! Có lẽ có một ngày, các ngươi tuy là nữ nhân của hắn nhưng sẽ vĩnh viễn không đợi được hắn lâm hạnh!”
Không phải cô đe dọa, mà là đang thuật lại một sự thật cho Thuần Vu Yến.
/197
|