Vệ Lai mặc dù vẫn sống thoải mái như trước, nhưng trên danh nghĩa vẫn bị nhốt ở lãnh cung, cho nên dù cô có muốn đi xem náo nhiệt, Hoắc Thiên Trạm cũng không đồng ý để cô ra ngoài.
Thật ra thì thay vì nói nàng tò mò, chẳng thà nói là mong chờ.
Dẫu gì người nọ cũng là huynh đệ với Quý Mạc Trần, Vệ Lai muốn nhìn xem hai người có giống nhau không.
Cô vượt qua ngày này trong sự nhàm chán vô tận và chờ mong.
Thật chẳng dễ dàng gì mới đến tối, Hoắc Thiên Trạm vốn nên xuất hiện vào lúc này để cùng ăn tối với cô hôm nay cũng không đến, cô hỏi Hỉ Xuân, tiểu nha đầu bĩu môi.
“Có cung yến! Thái tử Lâm quốc tới, Hoàng Thượng đương nhiên phải đi tiếp rồi.”
“Có chuyện gì à?” Khó thấy Xuân Hỉ lộ ra vẻ mặt như thế, Vệ Lai cảm thấy thú vị, vì vậy trêu chọc nàng, “Nói mau nói mau, có phải còn có chuyện khác không?”
“Vâng!” Xuân Hỉ gật đầu, “Cô nương người không biết thái tử kia có phóng đãng đến mức nào đâu, nghe nói khi hắn ở nước mình...Hằng đêm vui vầy ca hát. Không ngờ đến chỗ chúng ta, mới ngày đầu tiên đã chọn năm cung nữ cho hắn thị tẩm!”
“Năm người?” Vệ Lai cười, “Hắn được không?”
Tiểu nha đầu đỏ mặt, “Cô nương! Người nói gì đó!”
“Nói sự thật!” Vệ Lai bĩu môi, “Năm nữ nhân thị tẩm, thái tử kia vậy mà cũng nuốt trôi được. Thôi!” Cô phất phất tay, “Đó là chuyện của hắn, ta mặc kệ, hôm nay ta hơi mệt muốn nghỉ sớm chút, để lát ăn cơm.Không có chuyện gì thì ngươi cứ ở bên ngoài mà làm việc, không cần để ý đến ta.”
“Dạ!” Tiểu nha đầu đáp ứng lui ra ngoài, đối với các loại yêu cầu của Vệ Lai nàng đã có thể bình tĩnh chấp nhận, cũng không hỏi nàng vì sao hôm nay muốn nghỉ sớm như vậy, dù sao chủ tử làm việc tự có lý của chủ tử, huống chi là một chủ tử quả quyết như vậy.
Không sai, Vệ Lai đương nhiên có lý của cô.
Để một mình nàng ngồi chờ dài cổ ở đây, cô cảm thấy không cần chờ đến trời sáng mình sẽ sốt ruột chết mất.
Cho nên động lòng không bằng hành động, không phải có một thời rất lưu hành chuyện chờ đến lúc ‘nguyệt hắc phong cao’ làm ‘gà gáy chó trộm’ một lần sao... Khụ khụ, dùng sai thành ngữ rồi, là làm đầu trộm đuôi cướp một lần, đi thăm dò thực hư về thái tử Liêu Hán kia.
Thật ra thì thay vì nói nàng tò mò, chẳng thà nói là mong chờ.
Dẫu gì người nọ cũng là huynh đệ với Quý Mạc Trần, Vệ Lai muốn nhìn xem hai người có giống nhau không.
Cô vượt qua ngày này trong sự nhàm chán vô tận và chờ mong.
Thật chẳng dễ dàng gì mới đến tối, Hoắc Thiên Trạm vốn nên xuất hiện vào lúc này để cùng ăn tối với cô hôm nay cũng không đến, cô hỏi Hỉ Xuân, tiểu nha đầu bĩu môi.
“Có cung yến! Thái tử Lâm quốc tới, Hoàng Thượng đương nhiên phải đi tiếp rồi.”
“Có chuyện gì à?” Khó thấy Xuân Hỉ lộ ra vẻ mặt như thế, Vệ Lai cảm thấy thú vị, vì vậy trêu chọc nàng, “Nói mau nói mau, có phải còn có chuyện khác không?”
“Vâng!” Xuân Hỉ gật đầu, “Cô nương người không biết thái tử kia có phóng đãng đến mức nào đâu, nghe nói khi hắn ở nước mình...Hằng đêm vui vầy ca hát. Không ngờ đến chỗ chúng ta, mới ngày đầu tiên đã chọn năm cung nữ cho hắn thị tẩm!”
“Năm người?” Vệ Lai cười, “Hắn được không?”
Tiểu nha đầu đỏ mặt, “Cô nương! Người nói gì đó!”
“Nói sự thật!” Vệ Lai bĩu môi, “Năm nữ nhân thị tẩm, thái tử kia vậy mà cũng nuốt trôi được. Thôi!” Cô phất phất tay, “Đó là chuyện của hắn, ta mặc kệ, hôm nay ta hơi mệt muốn nghỉ sớm chút, để lát ăn cơm.Không có chuyện gì thì ngươi cứ ở bên ngoài mà làm việc, không cần để ý đến ta.”
“Dạ!” Tiểu nha đầu đáp ứng lui ra ngoài, đối với các loại yêu cầu của Vệ Lai nàng đã có thể bình tĩnh chấp nhận, cũng không hỏi nàng vì sao hôm nay muốn nghỉ sớm như vậy, dù sao chủ tử làm việc tự có lý của chủ tử, huống chi là một chủ tử quả quyết như vậy.
Không sai, Vệ Lai đương nhiên có lý của cô.
Để một mình nàng ngồi chờ dài cổ ở đây, cô cảm thấy không cần chờ đến trời sáng mình sẽ sốt ruột chết mất.
Cho nên động lòng không bằng hành động, không phải có một thời rất lưu hành chuyện chờ đến lúc ‘nguyệt hắc phong cao’ làm ‘gà gáy chó trộm’ một lần sao... Khụ khụ, dùng sai thành ngữ rồi, là làm đầu trộm đuôi cướp một lần, đi thăm dò thực hư về thái tử Liêu Hán kia.
/197
|