Hoắc Thiên Trạm kinh ngạc đứng nhìn nữ tử trước mắt, ngày trước chỉ cảm thấy nàng lập tức từ nhu nhược trở nên kiên cường. Nhưng trong chớp nhoáng này, trong mắt Vệ Lai thoáng hiện lên một sự kiên cường mạnh mẽ không hề che giấu.
Nàng đứng nghiêm, một sự anh khí trực diện xông đến, dường như làm hắn cảm thấy nữ tử này thật sự có bản lĩnh rong ruổi nơi sa trường.
Nhưng hắn vẫn lắc đầu, thần sắc hơi mệt mỏi lại rất kiên quyết.
“Không được!” Hắn nói, “Không được! Ta không cần hai tòa thành đấy, cũng không thể để nàng đi mạo hiểm như vậy.”
“Hoắc Thiên Trạm có phải ngươi không tin ta đúng không? Ta có thể...”
“Đừng nói nữa!” Hắn cầm tay nàng, “Lam Ánh Nhi, ta mặc kệ nàng có bản lãnh gì, nhưng chuyện hành quân đánh giặc, nước Thiên Sở của Hoắc Thiên Trạm ta dù thiếu người đi chăng nữa, cũng không thể đưa một nữ nhân lên tiền tuyến.” Dứt lời, không nghe nàng nhiều lời, kéo tay nàng dẫn người đi, “Ta đưa nàng về ngủ.”
Khi cửa mở ra, thị vệ và cung nữ thái giám canh giữ ở bên ngoài giật nảy mình.
Không phải bởi vì cửa phòng đột nhiên mở ra, mà vì là Vệ Lai lại đi theo Hoàng Đế cùng đi ra ngoài.
Một đội thị vệ đúng lúc đang tuần tra đến trước cửa sửng sốt, ngay sau đó đỏ mặt cúi đầu.
Nữ nhân này đi vào lúc nào vậy?
Trong lòng mọi người đều vẽ ra một dấu chấm hỏi, dĩ nhiên cũng đều có một nỗi lo lắng giống nhau, đó chính là sợ Hoàng Đế giáng tội bọn họ thất trách.
Nhưng, Hoắc Thiên Trạm đã sớm không có tâm tư gì mà quan tâm những việc không quan trọng đó. Hiện giờ ý nghĩ duy nhất của hắn chính là nhanh chóng đưa nữ nhân này đi ngủ, sau đó mình ngồi yên tĩnh mà suy nghĩ xem có phải thật sự mình đã thiếu suy xét như nàng nói hay không.
Khi người ta đang không muốn tiếp nhận một sự thật, luôn cố ý chọn trốn tránh và xem nhẹ.
Giống như Hoắc Thiên Trạm hiện giờ ép mình không được nghĩ đến biểu hiện kiên cường bất chấp vừa rồi của Vệ Lai nữa, mặc dù chuyện Lam Ánh Nhi thay đổi hắn đã tiếp nhận hơn phân nửa rồi, nhưng từ tận lòng mà nói, hắn vẫn hi vọng có một ngày nàng có thể biến trở về thành người đã từng quen thuộc kia.
Cuối cùng dắt người trở lại lãnh cung, trên đường Vệ Lai không nói lời nào, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này mới lại mở miệng lần nữa, nói.
“Hoắc Thiên Trạm, ngươi nên suy nghĩ kỹ lại đi.”
Nàng đứng nghiêm, một sự anh khí trực diện xông đến, dường như làm hắn cảm thấy nữ tử này thật sự có bản lĩnh rong ruổi nơi sa trường.
Nhưng hắn vẫn lắc đầu, thần sắc hơi mệt mỏi lại rất kiên quyết.
“Không được!” Hắn nói, “Không được! Ta không cần hai tòa thành đấy, cũng không thể để nàng đi mạo hiểm như vậy.”
“Hoắc Thiên Trạm có phải ngươi không tin ta đúng không? Ta có thể...”
“Đừng nói nữa!” Hắn cầm tay nàng, “Lam Ánh Nhi, ta mặc kệ nàng có bản lãnh gì, nhưng chuyện hành quân đánh giặc, nước Thiên Sở của Hoắc Thiên Trạm ta dù thiếu người đi chăng nữa, cũng không thể đưa một nữ nhân lên tiền tuyến.” Dứt lời, không nghe nàng nhiều lời, kéo tay nàng dẫn người đi, “Ta đưa nàng về ngủ.”
Khi cửa mở ra, thị vệ và cung nữ thái giám canh giữ ở bên ngoài giật nảy mình.
Không phải bởi vì cửa phòng đột nhiên mở ra, mà vì là Vệ Lai lại đi theo Hoàng Đế cùng đi ra ngoài.
Một đội thị vệ đúng lúc đang tuần tra đến trước cửa sửng sốt, ngay sau đó đỏ mặt cúi đầu.
Nữ nhân này đi vào lúc nào vậy?
Trong lòng mọi người đều vẽ ra một dấu chấm hỏi, dĩ nhiên cũng đều có một nỗi lo lắng giống nhau, đó chính là sợ Hoàng Đế giáng tội bọn họ thất trách.
Nhưng, Hoắc Thiên Trạm đã sớm không có tâm tư gì mà quan tâm những việc không quan trọng đó. Hiện giờ ý nghĩ duy nhất của hắn chính là nhanh chóng đưa nữ nhân này đi ngủ, sau đó mình ngồi yên tĩnh mà suy nghĩ xem có phải thật sự mình đã thiếu suy xét như nàng nói hay không.
Khi người ta đang không muốn tiếp nhận một sự thật, luôn cố ý chọn trốn tránh và xem nhẹ.
Giống như Hoắc Thiên Trạm hiện giờ ép mình không được nghĩ đến biểu hiện kiên cường bất chấp vừa rồi của Vệ Lai nữa, mặc dù chuyện Lam Ánh Nhi thay đổi hắn đã tiếp nhận hơn phân nửa rồi, nhưng từ tận lòng mà nói, hắn vẫn hi vọng có một ngày nàng có thể biến trở về thành người đã từng quen thuộc kia.
Cuối cùng dắt người trở lại lãnh cung, trên đường Vệ Lai không nói lời nào, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này mới lại mở miệng lần nữa, nói.
“Hoắc Thiên Trạm, ngươi nên suy nghĩ kỹ lại đi.”
/197
|