“Đại tang hoàng hậu vừa xong, liên tục đuổi nhanh đuổi chậm, chỉ muốn gặp ngươi sớm chút. Ngươi bị bắt đến hoàng cung Thiên Sở, chủ nhân cũng gấp muốn chết. Nhưng lúc đó là đại tang Hoàng hậu của chúng ta, chủ nhân vì Hoàng hậu mà đau lòng, lại sốt ruột chuyện của ngươi, những ngày đó không biết sao mà qua được.”
Vệ Lai im lặng gật đầu, cô nhớ trong thư Quý Mạc Trần để lại cho cô viết gia mẫu bệnh tình nguy kịch, không ngờ rằng đúng là Hoàng hậu Liêu Hán vừa qua đời.
“Quý Mạc Trần... Hắn khỏe không?” Cuối cùng đã có người đứng trước mặt cô để cô có thể hỏi những lời này, trời mới biết cô muốn tìm người hỏi thăm Quý Mạc Trần có tốt không biết bao nhiêu, muốn nghe được tin tức có liên quan đến con người thanh nhã đó. Chỉ tiếc trong thâm cung viện, thứ cô có thể nhìn được nghe được, ngoại trừ tường cung dày đặc, chính là ai oán của nữ nhân trong hậu cung.
“Không sao!” Sơn Linh lau lau khóe mắt, “Chủ nhân bận việc đại tang của Hoàng hậu nương nương, nhưng vẫn tìm cách hỏi thăm tin tức của ngươi. Vệ cô nương, chủ nhân luôn nói hắn không tốt, không nên bỏ một mình ngươi lại tiểu trúc giữa núi rừng, hắn luôn nói nếu như đêm đó dẫn ngươi cùng đi, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này.”
“Ngươi đến ba ngày rồi!” Vệ Lai muốn giảm bớt không khí làm người ta đều muốn khóc này, cố ý giận nàng, “Ngươi được đấy tiểu Sơn Linh, đã đến ba ngày rồi mà đến bây giờ mới đến thăm lão tử! Muốn phản bội sao!”
Tay Sơn Linh kéo bàn tay Vệ Lai lại đang định nhéo mặt nàng một cái...
“Nói gì đó! Luôn không đứng đắn như vậy, thật không biết vì sao chủ nhân lại thích ngươi...”
“Chủ nhân các ngươi thích ta?” Vệ Lai đột nhiên cao giọng, ngay sau đó lập tức che miệng mình, rồi ngoái đầu nhìn ra ngoài. Đợi chắc chắn không có ai chú ý âm thanh trong phòng mới lại không che giấu được hưng phấn nói. “Có phải chủ nhân nhà ngươi nói với ngươi không? Hắn nói hắn thích ta? Oa khà khà! Đây có coi là thổ lộ với ta không?”
Sơn Linh cũng hết nói nổi, vẻ mặt đưa đám nhìn Vệ Lai, sau đó nói.
“Ta thật sự cho rằng đã lâu không gặp như vậy, ngươi ít nhiều gì cũng có thể có chút thay đổi. Nhưng sao ngươi vẫn cứ như trước vậy? Có cô nương gia nào giống như ngươi!”
Vệ Lai im lặng gật đầu, cô nhớ trong thư Quý Mạc Trần để lại cho cô viết gia mẫu bệnh tình nguy kịch, không ngờ rằng đúng là Hoàng hậu Liêu Hán vừa qua đời.
“Quý Mạc Trần... Hắn khỏe không?” Cuối cùng đã có người đứng trước mặt cô để cô có thể hỏi những lời này, trời mới biết cô muốn tìm người hỏi thăm Quý Mạc Trần có tốt không biết bao nhiêu, muốn nghe được tin tức có liên quan đến con người thanh nhã đó. Chỉ tiếc trong thâm cung viện, thứ cô có thể nhìn được nghe được, ngoại trừ tường cung dày đặc, chính là ai oán của nữ nhân trong hậu cung.
“Không sao!” Sơn Linh lau lau khóe mắt, “Chủ nhân bận việc đại tang của Hoàng hậu nương nương, nhưng vẫn tìm cách hỏi thăm tin tức của ngươi. Vệ cô nương, chủ nhân luôn nói hắn không tốt, không nên bỏ một mình ngươi lại tiểu trúc giữa núi rừng, hắn luôn nói nếu như đêm đó dẫn ngươi cùng đi, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này.”
“Ngươi đến ba ngày rồi!” Vệ Lai muốn giảm bớt không khí làm người ta đều muốn khóc này, cố ý giận nàng, “Ngươi được đấy tiểu Sơn Linh, đã đến ba ngày rồi mà đến bây giờ mới đến thăm lão tử! Muốn phản bội sao!”
Tay Sơn Linh kéo bàn tay Vệ Lai lại đang định nhéo mặt nàng một cái...
“Nói gì đó! Luôn không đứng đắn như vậy, thật không biết vì sao chủ nhân lại thích ngươi...”
“Chủ nhân các ngươi thích ta?” Vệ Lai đột nhiên cao giọng, ngay sau đó lập tức che miệng mình, rồi ngoái đầu nhìn ra ngoài. Đợi chắc chắn không có ai chú ý âm thanh trong phòng mới lại không che giấu được hưng phấn nói. “Có phải chủ nhân nhà ngươi nói với ngươi không? Hắn nói hắn thích ta? Oa khà khà! Đây có coi là thổ lộ với ta không?”
Sơn Linh cũng hết nói nổi, vẻ mặt đưa đám nhìn Vệ Lai, sau đó nói.
“Ta thật sự cho rằng đã lâu không gặp như vậy, ngươi ít nhiều gì cũng có thể có chút thay đổi. Nhưng sao ngươi vẫn cứ như trước vậy? Có cô nương gia nào giống như ngươi!”
/197
|