Tiểu nha đầu hơi ngẩng đầu lên, thu hồi vẻ trẻ con và nghịch ngợm, rất trịnh trọng nhìn Vệ Lai, nói.
“Cho ngươi một lựa chọn, cần Hoàng Đế Thiên Sở, hay cần chủ nhân nhà ta!”
“Ta cần chủ nhân nhà ngươi!” Vệ Lai kiên định nói.
Chưa bao giờ nhìn thẳng vào tình cảm trong lòng mình như vậy, trước kia cô không dám, cũng không thể.
Nhưng bây giờ có thể rồi, đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt, cô cũng không còn là gián điệp của cục Quốc An nữa.
Không có ai trói buộc cô, cô thuộc về mình, thuộc về mình hoàn toàn.
Cho dù bị đưa về Hoàng cung Thiên Sở, nhưng dù sao cô cũng không phải Lam Ánh Nhi, muốn đi, dù Hoắc Thiên Trạm không thả, cô vẫn sẽ đi.
“Tốt lắm!” Sơn Linh cầm tay nàng, “Ta nghĩ cách để ngươi xuất cung, đến lúc đó ngươi phải phối hợp.”
“Ngươi hãy nghe ta nói trước!” Vệ Lai ổn định nàng, “Bên ta không vội, trong cung tạm thời không sao, cũng không còn bị người bức hôn. Giờ có một việc, ngươi phải nghĩ cách lập tức thông báo cho chủ nhân nhà ngươi.”
Sơn Linh nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”
“Chính là thái tử đi cùng ngươi, không làm ca ca tốt, lại muốn làm ác nhân hại chết đệ đệ ruột...” Nàng kéo Sơn Linh kể hết chuyện nghe được đêm đó, giữa chừng Xuân Hỉ trở lại, đặt điểm tâm xuống, lại bị Vệ Lai đuổi ra ngoài. Cuối cùng, rất nghiêm túc dặn dò Sơn Linh. “Nhất định phải nghĩ cách thông báo cho chủ tử ngươi biết, để hắn có sự chuẩn bị, bên này ta sẽ tận lực nghĩ cách lôi kéo Hoàng Đế Thiên Sở, để hắn không xen vào.”
Thật vất vả mới kể xong, không đợi nàng lộ ra chút cảm khái nào, Sơn Linh đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại nhảy dựng lên, sau đó tức giận chỉ vào Vệ Lai rất có vẻ tức giận rèn sắt không thành thép nói.
“Ngươi ngươi ngươi — Ngươi nói xem ngươi đã làm loạn mọi thứ đến mức nào rồi!” Tiểu nha đầu gấp đến độ sắp khóc, “Thật vất vả mới nghĩ được cách như vậy, ngươi lại phá rối!”
Vệ Lai bối rối, ngây ngốc nhìn nàng chỉ vào mình cực kỳ tức giận hò hét, làm thế nào cũng không hiểu nổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tổng kết qua những câu mình đã nói, không có chỗ nào sai! Cô đều là vì nghĩ cho Quý Mạc Trần, cũng không có gây rối gì mà?
“Cho ngươi một lựa chọn, cần Hoàng Đế Thiên Sở, hay cần chủ nhân nhà ta!”
“Ta cần chủ nhân nhà ngươi!” Vệ Lai kiên định nói.
Chưa bao giờ nhìn thẳng vào tình cảm trong lòng mình như vậy, trước kia cô không dám, cũng không thể.
Nhưng bây giờ có thể rồi, đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt, cô cũng không còn là gián điệp của cục Quốc An nữa.
Không có ai trói buộc cô, cô thuộc về mình, thuộc về mình hoàn toàn.
Cho dù bị đưa về Hoàng cung Thiên Sở, nhưng dù sao cô cũng không phải Lam Ánh Nhi, muốn đi, dù Hoắc Thiên Trạm không thả, cô vẫn sẽ đi.
“Tốt lắm!” Sơn Linh cầm tay nàng, “Ta nghĩ cách để ngươi xuất cung, đến lúc đó ngươi phải phối hợp.”
“Ngươi hãy nghe ta nói trước!” Vệ Lai ổn định nàng, “Bên ta không vội, trong cung tạm thời không sao, cũng không còn bị người bức hôn. Giờ có một việc, ngươi phải nghĩ cách lập tức thông báo cho chủ nhân nhà ngươi.”
Sơn Linh nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”
“Chính là thái tử đi cùng ngươi, không làm ca ca tốt, lại muốn làm ác nhân hại chết đệ đệ ruột...” Nàng kéo Sơn Linh kể hết chuyện nghe được đêm đó, giữa chừng Xuân Hỉ trở lại, đặt điểm tâm xuống, lại bị Vệ Lai đuổi ra ngoài. Cuối cùng, rất nghiêm túc dặn dò Sơn Linh. “Nhất định phải nghĩ cách thông báo cho chủ tử ngươi biết, để hắn có sự chuẩn bị, bên này ta sẽ tận lực nghĩ cách lôi kéo Hoàng Đế Thiên Sở, để hắn không xen vào.”
Thật vất vả mới kể xong, không đợi nàng lộ ra chút cảm khái nào, Sơn Linh đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại nhảy dựng lên, sau đó tức giận chỉ vào Vệ Lai rất có vẻ tức giận rèn sắt không thành thép nói.
“Ngươi ngươi ngươi — Ngươi nói xem ngươi đã làm loạn mọi thứ đến mức nào rồi!” Tiểu nha đầu gấp đến độ sắp khóc, “Thật vất vả mới nghĩ được cách như vậy, ngươi lại phá rối!”
Vệ Lai bối rối, ngây ngốc nhìn nàng chỉ vào mình cực kỳ tức giận hò hét, làm thế nào cũng không hiểu nổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tổng kết qua những câu mình đã nói, không có chỗ nào sai! Cô đều là vì nghĩ cho Quý Mạc Trần, cũng không có gây rối gì mà?
/197
|