“Để ta tự mình đi!” Thấy hắn không yên lòng, lại nói. “Ta chỉ đi xem một chút, bằng không ngươi để Xuân Hỉ đi theo ta!”
Hắn nghĩ nghĩ, cũng không kiên trì nữa, chỉ giơ tay sai Xuân hỉ cùng đi phía sau, do dự chốc lát, lại vẫy tay với Tần đại ca.
“Đưa nàng đi.”
Tần đại ca đáp ứng sai bảo, đi theo sau lưng Vệ Lai.
Vệ Lai đi hai bước, cảm kích vừa quay đầu nhìn hắn. Nhưng Hoắc Thiên Trạm tùy ý phất tay một cái, trực tiếp vào cung viện, không quay đầu lại nữa.
Cô mang theo Tần đại ca cùng Xuân Hỉ đến Từ Đường, thái giám giữ cửa đã từng gặp cô, hơn nữa nhớ lần trước cô và Hoàng Đế cùng đi ra cho nên cũng không cản, chỉ là sau khi nàng vào tiểu viện nhỏ giọng nói cho cô biết.
“Cô nương, Thái Hậu nương nương đang ở bên trong!”
Vệ Lai dừng bước, đột nhiên không biết phản ứng thế nào.
“Thái Hậu?” Ngẫm lại, hình như Thuần Vu Yến đã từng nhắc với nàng, “Hoàng hậu của Tiên Đế?”
Thái giám kia gật đầu, “Bẩm cô nương, đúng vậy”
“Nàng... À, đúng rồi, Từ Đường này vốn là nàng ta xây.”
“Thái Hậu nương nương ngày nào cũng tới đây, thời gian không giống nhau, lần trước cô nương tới không gặp. Cô nương, người xem hay chờ chút, hay để nô tài bây giờ đi thông báo cho người một tiếng?”
“Không cần.” Giọng Vệ Lai nhàn nhạt, nhưng lại rất kiên quyết, “Tự ta đi vào, nàng ta có hỏi, thì nói là ta xông vào!”
“Vậy...”
Thái giám có vẻ khó xử, ngược lại Xuân Hỉ mở miệng nói.
“Cứ làm theo lời cô nương nói, có chuyện gì Hoàng Thượng sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ơ!” Vừa nghe nói Hoàng Thượng làm chủ, thái giám lúc này mới yên tâm, lùi về phía sau nhường đường.
Vệ Lai ra hiệu với Xuân Hỉ và Tần đại ca, hai người đều dừng chân, để một mình nàng đi vào.
Tần đại ca vẫn còn có chút lo lắng, dù sao Thái hậu luôn cho rằng Tiên Đế chết trên tay Vệ Lai, một mình nàng đi vào như vậy, không biết có xảy ra nguy hiểm hay không.
Muốn khuyên một câu, nhưng khi thấy bối cảnh của Vệ Lai, lời ra đến khóe miệng rồi đành dừng lại. Trong cung mấy ngày nay nghe được những tin đồn về việc Lam Ánh Nhi trốn khỏi cung lần đó, nhưng trong chớp mắt này, hắn cảm thấy tất cả lời đồn đó đều là sự thật.
Hắn nghĩ nghĩ, cũng không kiên trì nữa, chỉ giơ tay sai Xuân hỉ cùng đi phía sau, do dự chốc lát, lại vẫy tay với Tần đại ca.
“Đưa nàng đi.”
Tần đại ca đáp ứng sai bảo, đi theo sau lưng Vệ Lai.
Vệ Lai đi hai bước, cảm kích vừa quay đầu nhìn hắn. Nhưng Hoắc Thiên Trạm tùy ý phất tay một cái, trực tiếp vào cung viện, không quay đầu lại nữa.
Cô mang theo Tần đại ca cùng Xuân Hỉ đến Từ Đường, thái giám giữ cửa đã từng gặp cô, hơn nữa nhớ lần trước cô và Hoàng Đế cùng đi ra cho nên cũng không cản, chỉ là sau khi nàng vào tiểu viện nhỏ giọng nói cho cô biết.
“Cô nương, Thái Hậu nương nương đang ở bên trong!”
Vệ Lai dừng bước, đột nhiên không biết phản ứng thế nào.
“Thái Hậu?” Ngẫm lại, hình như Thuần Vu Yến đã từng nhắc với nàng, “Hoàng hậu của Tiên Đế?”
Thái giám kia gật đầu, “Bẩm cô nương, đúng vậy”
“Nàng... À, đúng rồi, Từ Đường này vốn là nàng ta xây.”
“Thái Hậu nương nương ngày nào cũng tới đây, thời gian không giống nhau, lần trước cô nương tới không gặp. Cô nương, người xem hay chờ chút, hay để nô tài bây giờ đi thông báo cho người một tiếng?”
“Không cần.” Giọng Vệ Lai nhàn nhạt, nhưng lại rất kiên quyết, “Tự ta đi vào, nàng ta có hỏi, thì nói là ta xông vào!”
“Vậy...”
Thái giám có vẻ khó xử, ngược lại Xuân Hỉ mở miệng nói.
“Cứ làm theo lời cô nương nói, có chuyện gì Hoàng Thượng sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ơ!” Vừa nghe nói Hoàng Thượng làm chủ, thái giám lúc này mới yên tâm, lùi về phía sau nhường đường.
Vệ Lai ra hiệu với Xuân Hỉ và Tần đại ca, hai người đều dừng chân, để một mình nàng đi vào.
Tần đại ca vẫn còn có chút lo lắng, dù sao Thái hậu luôn cho rằng Tiên Đế chết trên tay Vệ Lai, một mình nàng đi vào như vậy, không biết có xảy ra nguy hiểm hay không.
Muốn khuyên một câu, nhưng khi thấy bối cảnh của Vệ Lai, lời ra đến khóe miệng rồi đành dừng lại. Trong cung mấy ngày nay nghe được những tin đồn về việc Lam Ánh Nhi trốn khỏi cung lần đó, nhưng trong chớp mắt này, hắn cảm thấy tất cả lời đồn đó đều là sự thật.
/197
|