“Được!” Vệ Lai gật đầu, “Chắc chắn phải hỏi ông ấy, tất cả về Lam Ánh Nhi.”
“Hoàng Thượng, cô nương!” Có giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, hai người cùng giật mình.
Vệ Lai nghe ra, đó là Tần đại ca.
Đột nhiên Hoắc Thiên Trạm hiện ra vẻ phiền não, theo bản năng phất phất tay đuổi đi, nhưng chỉ là không khí.
Hắn cười khổ, nhìn Vệ Lai, vẫn nói.
“Nhanh thật!” Hắn nói, “Thực tế tới nhanh thật.” Lại khoát tay, vuốt tóc Vệ Lai, “Nàng là thần tiên sao? Nếu không tại sao lại có thể cắt đứt hoàn toàn si tâm vọng tưởng của ta như vậy? Nếu như tất cả giống như nàng đoán, vậy chúng ta chính là huynh muội rồi. Nàng xem, đây là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.”
Mắt Vệ Lai khẽ nhắm, muốn nặn ra một nụ cười khổ, không biết sao đôi môi như nặng ngàn cân, dù thế nào cũng không giương lên được.
“Có lẽ hắn có chuyện khác!” Cô cũng cố ý tránh, nếu bây giờ Tần đại ca nói chuyện này ra, Vệ Lai nghĩ, chính mình thật sự cũng có chút không chấp nhận được! “Nghe đi!” Nghiêng đầu sang chỗ khác, nói về phía cửa.
Một tiếng “Két” cửa được đẩy ra, Tần đại ca cung kính đi vào, làm đại lễ trước Hoắc Thiên Trạm, lúc này mới nói với Vệ Lai.
“Cô nương, Hoàng Thượng biết thân phận của ta rồi, vậy ta cũng không nói dối nữa. Lão Tộc Trưởng tối qua có tin, ta nghĩ, cái này nên cho người xem.”
Vừa nói chuyện, hai tay đưa lên trước, một tờ giấy được cuốn thành ống nhỏ đưa đến trước mặt Vệ Lai.
Vệ Lai nhận lấy, Tần đại ca lại lặng lẽ lui ra.
Hoắc Thiên Trạm không nói, ngược lại có chút thưởng thức vị Tần đại ca này. Người này làm việc ngay thẳng, đã bị vạch trần thì không hề giấu giếm nữa.
Vệ Lai mở giấy viết thư ra, suy nghĩ một chút rồi lại đưa đến trước mặt Hoắc Thiên Trạm...
“Cho ngươi xem! Xem xong rồi nói cho ta nghe!”
“Hả?” Hoắc Thiên Trạm nhíu mày, “Nàng không đọc?”
“Ta không đọc.”
“Không sợ ta lừa nàng?”
“Ngươi có thể lừa ta cái gì đây?” Cô cười khẽ, “Nếu không giống với những gì ta đã đoán, ngươi cũng đã đồng ý thả ta đi. Nếu giống với những gì ta đã đoán thì ngươi lại càng không có những ý nghĩ khác. Huống chi...” Cô nhìn hắn, nghiêm túc nói. “Ngươi không cảm thấy nếu ta đoán đúng, thật ra cũng không tệ sao? Ngươi là ca ca của ta, ta sẽ có lý do thân thiết, còn có lý do ta đi đến chỗ nào cũng phải báo bình an với ngươi... Hoắc Thiên Trạm, là huynh muội rất tốt, ngươi là một người tốt, ta cũng không muốn từ đây như người lạ. Ngươi là ca ca của ta, ta sẽ có cảm giác an toàn, vậy... Có một gia đình thật sự.”
“Hoàng Thượng, cô nương!” Có giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, hai người cùng giật mình.
Vệ Lai nghe ra, đó là Tần đại ca.
Đột nhiên Hoắc Thiên Trạm hiện ra vẻ phiền não, theo bản năng phất phất tay đuổi đi, nhưng chỉ là không khí.
Hắn cười khổ, nhìn Vệ Lai, vẫn nói.
“Nhanh thật!” Hắn nói, “Thực tế tới nhanh thật.” Lại khoát tay, vuốt tóc Vệ Lai, “Nàng là thần tiên sao? Nếu không tại sao lại có thể cắt đứt hoàn toàn si tâm vọng tưởng của ta như vậy? Nếu như tất cả giống như nàng đoán, vậy chúng ta chính là huynh muội rồi. Nàng xem, đây là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.”
Mắt Vệ Lai khẽ nhắm, muốn nặn ra một nụ cười khổ, không biết sao đôi môi như nặng ngàn cân, dù thế nào cũng không giương lên được.
“Có lẽ hắn có chuyện khác!” Cô cũng cố ý tránh, nếu bây giờ Tần đại ca nói chuyện này ra, Vệ Lai nghĩ, chính mình thật sự cũng có chút không chấp nhận được! “Nghe đi!” Nghiêng đầu sang chỗ khác, nói về phía cửa.
Một tiếng “Két” cửa được đẩy ra, Tần đại ca cung kính đi vào, làm đại lễ trước Hoắc Thiên Trạm, lúc này mới nói với Vệ Lai.
“Cô nương, Hoàng Thượng biết thân phận của ta rồi, vậy ta cũng không nói dối nữa. Lão Tộc Trưởng tối qua có tin, ta nghĩ, cái này nên cho người xem.”
Vừa nói chuyện, hai tay đưa lên trước, một tờ giấy được cuốn thành ống nhỏ đưa đến trước mặt Vệ Lai.
Vệ Lai nhận lấy, Tần đại ca lại lặng lẽ lui ra.
Hoắc Thiên Trạm không nói, ngược lại có chút thưởng thức vị Tần đại ca này. Người này làm việc ngay thẳng, đã bị vạch trần thì không hề giấu giếm nữa.
Vệ Lai mở giấy viết thư ra, suy nghĩ một chút rồi lại đưa đến trước mặt Hoắc Thiên Trạm...
“Cho ngươi xem! Xem xong rồi nói cho ta nghe!”
“Hả?” Hoắc Thiên Trạm nhíu mày, “Nàng không đọc?”
“Ta không đọc.”
“Không sợ ta lừa nàng?”
“Ngươi có thể lừa ta cái gì đây?” Cô cười khẽ, “Nếu không giống với những gì ta đã đoán, ngươi cũng đã đồng ý thả ta đi. Nếu giống với những gì ta đã đoán thì ngươi lại càng không có những ý nghĩ khác. Huống chi...” Cô nhìn hắn, nghiêm túc nói. “Ngươi không cảm thấy nếu ta đoán đúng, thật ra cũng không tệ sao? Ngươi là ca ca của ta, ta sẽ có lý do thân thiết, còn có lý do ta đi đến chỗ nào cũng phải báo bình an với ngươi... Hoắc Thiên Trạm, là huynh muội rất tốt, ngươi là một người tốt, ta cũng không muốn từ đây như người lạ. Ngươi là ca ca của ta, ta sẽ có cảm giác an toàn, vậy... Có một gia đình thật sự.”
/197
|