“Vậy muốn giữ muội lại tới khi nào!” Vệ Lai cũng nổi giận, hai tay chống nạnh, “Huynh gia hạn đi!”
“Bỏ tay xuống cho ta!” Hắn dứt khoát đánh hai cái tay chống nạnh của nàng, “Cần phải sửa tật xấu này của muội, Trần Vương Liêu Hán thanh nhã như vậy, muội nói cái bộ dạng này của muội sao ở chung được với người ta? Hắn có thể chịu được muội sao?”
Câu này nói xong, Vệ Lai đắc ý —
“Hắn không giống huynh cái gì cũng quản, hắn quen muội như vậy rồi!”
Hoắc Thiên Trạm không nói gì với nàng, dứt khoát xoay người đi ra cửa, mở cửa nói với người ở ngoài.
“Đi gọi nha đầu Sơn Linh đi theo thái tử Liêu Hán đến đây cho trẫm!”
Khi Sơn Linh đi vào nơm nớp lo sợ, đối với nàng mà nói, Hoắc Thiên Trạm là Hoàng Đế, cao cao tại thượng hú họa cũng có thể dọa được người chết.
Tuy nói lúc đi vào thấy Vệ Lai đang nghịch ngợm nháy mắt với nàng, nhưng vẫn không dám thất lễ, vội vàng quỳ xuống hành lễ với Hoắc Thiên Trạm.
Hoắc Thiên Trạm giơ tay cho nàng đứng dậy, nói ra ý của mình, Sơn Linh lập tức trở mặt, đứng cùng một chiến tuyến —
“Đúng! Không thể để nàng ra chiến trường!”
Nửa đêm hôm qua nàng đã bị gọi lên, sau đó nghe thái tử Liêu Hán và Hoàng Đế Thiên Sở nói chuyện cả đêm, cũng biết tên của Vệ Lai thật sự đúng là Lam Ánh Nhi, là con gái nuôi của Tộc Trưởng Tộc Nhu Thiên, là con gái ruột bên ngoài của Hoàng Đế An Tổ nước Thiên Sở.
Nàng biết Hoắc Thiên Trạm đã sớm đồng ý để Vệ Lai xuất cung, cũng biết vị Hoàng Đế này đối xử với Vệ Lai tốt cỡ nào.
Cho nên khi bây giờ Hoắc Thiên Trạm nói ra yêu cầu này, Sơn Linh không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng luôn.
“Vệ Lai! Chủ nhân nói rồi, dù chúng ta đưa ngươi ra khỏi cung, cũng không được dẫn ngươi đến chiến trường. Nhưng ta nghĩ, tính tình của ngươi chắc là ta cũng không quản được ngươi, nếu bây giờ Hoàng Thượng nói để ngươi ở trong cung, vậy thì ngươi cứ yên tâm ở đây chờ đi! Ngươi yên tâm, ta sẽ ở với ngươi, bên phía chủ nhân ta cũng sẽ giải thích rõ!”
Vệ Lai cau mày,
“Ngươi cũng đồng ý cách nói của hắn?” Nàng hơi tuyệt vọng, “Sơn Linh hắn bảo ngươi ở lại! Chẳng lẽ ngươi cam lòng rời khỏi chủ nhân nhà ngươi?”
“Bỏ tay xuống cho ta!” Hắn dứt khoát đánh hai cái tay chống nạnh của nàng, “Cần phải sửa tật xấu này của muội, Trần Vương Liêu Hán thanh nhã như vậy, muội nói cái bộ dạng này của muội sao ở chung được với người ta? Hắn có thể chịu được muội sao?”
Câu này nói xong, Vệ Lai đắc ý —
“Hắn không giống huynh cái gì cũng quản, hắn quen muội như vậy rồi!”
Hoắc Thiên Trạm không nói gì với nàng, dứt khoát xoay người đi ra cửa, mở cửa nói với người ở ngoài.
“Đi gọi nha đầu Sơn Linh đi theo thái tử Liêu Hán đến đây cho trẫm!”
Khi Sơn Linh đi vào nơm nớp lo sợ, đối với nàng mà nói, Hoắc Thiên Trạm là Hoàng Đế, cao cao tại thượng hú họa cũng có thể dọa được người chết.
Tuy nói lúc đi vào thấy Vệ Lai đang nghịch ngợm nháy mắt với nàng, nhưng vẫn không dám thất lễ, vội vàng quỳ xuống hành lễ với Hoắc Thiên Trạm.
Hoắc Thiên Trạm giơ tay cho nàng đứng dậy, nói ra ý của mình, Sơn Linh lập tức trở mặt, đứng cùng một chiến tuyến —
“Đúng! Không thể để nàng ra chiến trường!”
Nửa đêm hôm qua nàng đã bị gọi lên, sau đó nghe thái tử Liêu Hán và Hoàng Đế Thiên Sở nói chuyện cả đêm, cũng biết tên của Vệ Lai thật sự đúng là Lam Ánh Nhi, là con gái nuôi của Tộc Trưởng Tộc Nhu Thiên, là con gái ruột bên ngoài của Hoàng Đế An Tổ nước Thiên Sở.
Nàng biết Hoắc Thiên Trạm đã sớm đồng ý để Vệ Lai xuất cung, cũng biết vị Hoàng Đế này đối xử với Vệ Lai tốt cỡ nào.
Cho nên khi bây giờ Hoắc Thiên Trạm nói ra yêu cầu này, Sơn Linh không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng luôn.
“Vệ Lai! Chủ nhân nói rồi, dù chúng ta đưa ngươi ra khỏi cung, cũng không được dẫn ngươi đến chiến trường. Nhưng ta nghĩ, tính tình của ngươi chắc là ta cũng không quản được ngươi, nếu bây giờ Hoàng Thượng nói để ngươi ở trong cung, vậy thì ngươi cứ yên tâm ở đây chờ đi! Ngươi yên tâm, ta sẽ ở với ngươi, bên phía chủ nhân ta cũng sẽ giải thích rõ!”
Vệ Lai cau mày,
“Ngươi cũng đồng ý cách nói của hắn?” Nàng hơi tuyệt vọng, “Sơn Linh hắn bảo ngươi ở lại! Chẳng lẽ ngươi cam lòng rời khỏi chủ nhân nhà ngươi?”
/197
|