Nhưng rồi dần dần cô phát hiện tất cả đều không tốt đẹp như mình tưởng tượng.
Đó là vào thời điểm bị bao vây ở giữa quyền lợi vừa chính vừa tà!
Một mặt, Quốc gia giao nhiệm vụ quan trọng nhất, cơ mật nhất cho các cô đi ngoại giao.
Mặt khác, lại dùng hết đủ mọi thủ đoạn kín đáo giám thị bọn cô.
Đến một ngày cô rốt cuộc hiểu ra tất cả sự việc, Vệ Lai lựa chọn dùng vỏ ngoài cứng rắn để tự làm vũ khí ẩn núp cho mình.
Cô dốc hết khả năng nhiệt tình phối hợp với đủ loại huấn luyện Trưởng Quan an bài, cũng là người đầu tiên trong một nhóm đặc công cầm lấy AK47 xông lên chiến trường nước A.
Lần đó, cô bị thương còn nặng hơn Lam Ánh Nhi, nhưng vẫn có thể thành công đánh cắp một phần văn kiện cơ mật mang về nước.
Chịu huấn luyện 22 năm, để cho bản chất thật sự của cô từng lớp từng lớp được cởi bỏ hết sạch.
Cho đến khi bản thân trở thành một đặc công ‘Đoạt Mệnh’ phách lối há miệng ngậm miệng đều tự xưng mình là “Lão tử” thì cô mới biết,đây chính là kết quả thành tựu tốt nhất của sự thử thách ở cục Quốc An.
Nhớ lại năm sinh nhật 18 tuổi, ‘Đoạt Mệnh’, ‘Tia Chớp’, ‘Bò Cạp, ‘Ly Miêu’, bốn cái danh hiệu này từ lâu đã là điểm hành động chung của Tứ Đại Vương Giả. Lời đồn rằng, chỉ cần bọn họ tham dự thi hành nhiệm vụ là chưa từng có khả năng thất bại.
Đêm đó, bốn chị em tập hợp ngồi chung ở một bờ cát ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh. Là cô mở ra đề tài trước, cô nói với ba người chị em khác:
“Tôi tên là Vệ Lai! Phía sau là ‘Đoạt Mệnh’ nhưng tôi đây chỉ thực sự tên là Vệ Lai!”
Lúc ấy, ngay lập tức một trận yên tĩnh, ba người khác đều nhìn cô im lặng không nói.
Một hồi lâu, ‘Tia Chớp’ đưa tay nắm chặt tay cô sau đó nói:
“Tôi tên Phượng Tố Nhi!”
“Tôi tên Điền Phi!”
“Tôi tên Liễu Nhược Y!”
Cả ba từng ước hẹn phải sống cho thật tốt, sống mãi đến già, đến một ngày nào đó không còn bán mạng cho cục Quốc An nữa mới thôi.
Đến lúc đó, bọn họ có thể được tự do tìm đến một nơi đào nguyên, sống một cuộc sống của người bình thường.
Nhưng mà, Phượng Tố Nhi là người thất hẹn đầu tiên!
Ngày đó khi nghe tin ‘Tia Chớp’ chết, Vệ Lai đã hiểu được, có lẽ bọn họ căn bản không có khả năng bước ra khỏi cục Quốc An.
Có lẽ... Cục Quốc An căn bản không cho phép bọn họ già đi!
Rốt cuộc đến phiên mình!
Đó là vào thời điểm bị bao vây ở giữa quyền lợi vừa chính vừa tà!
Một mặt, Quốc gia giao nhiệm vụ quan trọng nhất, cơ mật nhất cho các cô đi ngoại giao.
Mặt khác, lại dùng hết đủ mọi thủ đoạn kín đáo giám thị bọn cô.
Đến một ngày cô rốt cuộc hiểu ra tất cả sự việc, Vệ Lai lựa chọn dùng vỏ ngoài cứng rắn để tự làm vũ khí ẩn núp cho mình.
Cô dốc hết khả năng nhiệt tình phối hợp với đủ loại huấn luyện Trưởng Quan an bài, cũng là người đầu tiên trong một nhóm đặc công cầm lấy AK47 xông lên chiến trường nước A.
Lần đó, cô bị thương còn nặng hơn Lam Ánh Nhi, nhưng vẫn có thể thành công đánh cắp một phần văn kiện cơ mật mang về nước.
Chịu huấn luyện 22 năm, để cho bản chất thật sự của cô từng lớp từng lớp được cởi bỏ hết sạch.
Cho đến khi bản thân trở thành một đặc công ‘Đoạt Mệnh’ phách lối há miệng ngậm miệng đều tự xưng mình là “Lão tử” thì cô mới biết,đây chính là kết quả thành tựu tốt nhất của sự thử thách ở cục Quốc An.
Nhớ lại năm sinh nhật 18 tuổi, ‘Đoạt Mệnh’, ‘Tia Chớp’, ‘Bò Cạp, ‘Ly Miêu’, bốn cái danh hiệu này từ lâu đã là điểm hành động chung của Tứ Đại Vương Giả. Lời đồn rằng, chỉ cần bọn họ tham dự thi hành nhiệm vụ là chưa từng có khả năng thất bại.
Đêm đó, bốn chị em tập hợp ngồi chung ở một bờ cát ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh. Là cô mở ra đề tài trước, cô nói với ba người chị em khác:
“Tôi tên là Vệ Lai! Phía sau là ‘Đoạt Mệnh’ nhưng tôi đây chỉ thực sự tên là Vệ Lai!”
Lúc ấy, ngay lập tức một trận yên tĩnh, ba người khác đều nhìn cô im lặng không nói.
Một hồi lâu, ‘Tia Chớp’ đưa tay nắm chặt tay cô sau đó nói:
“Tôi tên Phượng Tố Nhi!”
“Tôi tên Điền Phi!”
“Tôi tên Liễu Nhược Y!”
Cả ba từng ước hẹn phải sống cho thật tốt, sống mãi đến già, đến một ngày nào đó không còn bán mạng cho cục Quốc An nữa mới thôi.
Đến lúc đó, bọn họ có thể được tự do tìm đến một nơi đào nguyên, sống một cuộc sống của người bình thường.
Nhưng mà, Phượng Tố Nhi là người thất hẹn đầu tiên!
Ngày đó khi nghe tin ‘Tia Chớp’ chết, Vệ Lai đã hiểu được, có lẽ bọn họ căn bản không có khả năng bước ra khỏi cục Quốc An.
Có lẽ... Cục Quốc An căn bản không cho phép bọn họ già đi!
Rốt cuộc đến phiên mình!
/197
|