Ở chỗ của Quý Mạc Trần có sẵn vài quyển sách thuốc dành để đọc giải buồn giết thời gian: Mấy ngày nay Vệ Lai đều vùi mình vào trong những quyển sách về hải dương nên không có tâm tư cùng Sơn Linh đấu võ mồm nữa.
Thấy Vệ Lai yên tĩnh không kiếm chuyện nữa Sơn Linh rất vui vẻ, dù sao cũng không ai muốn ở bên cạnh một người mà ngày nào cũng làm cho mình tức giận.
Tiểu nha đầu hiện đang làm cá, nói là thời tiết càng ngày càng lạnh, về sau muốn ra khe suối bắt cá cũng không phải là chuyện dễ.
Vì thế bữa tối hôm nay hầu như đều toàn là món cá.
Vệ Lai nhìn một bàn đủ loại thức ăn toàn là cá mà nhíu chặt lại hai hàng mi thanh tú nhìn Sơn Linh.
“Nhìn cái gì?” Sơn Linh không vui nói, đem bát đũa để để tới trước mặt Vệ Lai một cách nặng nề nói: “Tất cả đều là đồ ngon đấy! Không có độc đâu mà sợ!”
Vệ Lai nhướng mắt lên nhìn, thật là làm phản mà! Mình không ồn ào, thì tới lúc nha đầu này lên mặt.
“Sơn Linh!” Không đợi nàng nói xong, Quý Mạc Trần từ ngoài cửa đi vào thong thả nói: “Cô nương ấy là khách, không được vô lễ!”
Tiểu nha đầu ngay lập tức im miệng, hậm hực cúi đầu xuống, bắt đầu xới cơm cho mọi người.
Vệ Lai nhìn thấy buồn cười, nhưng khi nhìn đến một bàn thức ăn toàn là cá thì không khỏi lại chạm đến nỗi buồn.
Xưa nay cô không có ăn cá, hoặc có thể nói là sau khi cô vào cục an ninh quốc gia thì không hề ăn cá nữa.
Không phải là không thích, mà ngược lại cô thực sự rất muốn sảng khoái mà nếm thử một chút hương vị thịt cá.
Nhưng vào năm bốn tuổi, cô bị xương cá mắc ở cổ họng, làm cho cô từ đó về sau không thể mở miệng nói chuyện: vì thế nên Vệ Lai không bao giờ ăn cá nữa.
Dường như nhìn ra nàng đang khó xử, Quý Mạc Trần nhíu nhẹ mày hỏi:
“Sao vậy? không hợp khẩu vị của cô nương sao?” Sau đó lại nói: “Vệ cô nương, Sơn Linh còn nhỏ, nếu có chỗ nào mạo phạm cô nương kính mong cô nương thứ lỗi.”
Vệ Lai than nhẹ, cái gì mà mạo phạm với thứ lỗi chứ! Mình đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể giận dỗi với một đứa bé mới chỉ hơn mười tuổi đầu được.
Được rồi! Tuy rằng Lam Ánh Nhi cùng lắm cũng chỉ 16, 17 tuổi mà thôi, ai bảo linh hồn trong cơ thể này đã sống qua hai kiếp người rồi, tưởng chừng như cũng sắp thành tinh rồi đấy!
“Tiên sinh hiểu lầm rồi!” Vệ Lai cười khẽ, tiếng gọi tiên sinh này là mấy ngày trước cô đã chuẩn bị thật lâu mới dám xưng hô như vậy: Khi đó cảm thấy gọi hắn như thế nào cũng rất không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có hai chữ “Tiên sinh” mới hợp với một thân nho nhã, khí chất đến cực điểm của hắn, “Hồi còn nhỏ, tôi bị xương cá mắc ở cổ suýt chút nữa đã không còn nói chuyện được, từ đó về sau tôi không có ăn cá nữa.” Cô trả lời thật lòng.
Thấy Vệ Lai yên tĩnh không kiếm chuyện nữa Sơn Linh rất vui vẻ, dù sao cũng không ai muốn ở bên cạnh một người mà ngày nào cũng làm cho mình tức giận.
Tiểu nha đầu hiện đang làm cá, nói là thời tiết càng ngày càng lạnh, về sau muốn ra khe suối bắt cá cũng không phải là chuyện dễ.
Vì thế bữa tối hôm nay hầu như đều toàn là món cá.
Vệ Lai nhìn một bàn đủ loại thức ăn toàn là cá mà nhíu chặt lại hai hàng mi thanh tú nhìn Sơn Linh.
“Nhìn cái gì?” Sơn Linh không vui nói, đem bát đũa để để tới trước mặt Vệ Lai một cách nặng nề nói: “Tất cả đều là đồ ngon đấy! Không có độc đâu mà sợ!”
Vệ Lai nhướng mắt lên nhìn, thật là làm phản mà! Mình không ồn ào, thì tới lúc nha đầu này lên mặt.
“Sơn Linh!” Không đợi nàng nói xong, Quý Mạc Trần từ ngoài cửa đi vào thong thả nói: “Cô nương ấy là khách, không được vô lễ!”
Tiểu nha đầu ngay lập tức im miệng, hậm hực cúi đầu xuống, bắt đầu xới cơm cho mọi người.
Vệ Lai nhìn thấy buồn cười, nhưng khi nhìn đến một bàn thức ăn toàn là cá thì không khỏi lại chạm đến nỗi buồn.
Xưa nay cô không có ăn cá, hoặc có thể nói là sau khi cô vào cục an ninh quốc gia thì không hề ăn cá nữa.
Không phải là không thích, mà ngược lại cô thực sự rất muốn sảng khoái mà nếm thử một chút hương vị thịt cá.
Nhưng vào năm bốn tuổi, cô bị xương cá mắc ở cổ họng, làm cho cô từ đó về sau không thể mở miệng nói chuyện: vì thế nên Vệ Lai không bao giờ ăn cá nữa.
Dường như nhìn ra nàng đang khó xử, Quý Mạc Trần nhíu nhẹ mày hỏi:
“Sao vậy? không hợp khẩu vị của cô nương sao?” Sau đó lại nói: “Vệ cô nương, Sơn Linh còn nhỏ, nếu có chỗ nào mạo phạm cô nương kính mong cô nương thứ lỗi.”
Vệ Lai than nhẹ, cái gì mà mạo phạm với thứ lỗi chứ! Mình đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể giận dỗi với một đứa bé mới chỉ hơn mười tuổi đầu được.
Được rồi! Tuy rằng Lam Ánh Nhi cùng lắm cũng chỉ 16, 17 tuổi mà thôi, ai bảo linh hồn trong cơ thể này đã sống qua hai kiếp người rồi, tưởng chừng như cũng sắp thành tinh rồi đấy!
“Tiên sinh hiểu lầm rồi!” Vệ Lai cười khẽ, tiếng gọi tiên sinh này là mấy ngày trước cô đã chuẩn bị thật lâu mới dám xưng hô như vậy: Khi đó cảm thấy gọi hắn như thế nào cũng rất không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có hai chữ “Tiên sinh” mới hợp với một thân nho nhã, khí chất đến cực điểm của hắn, “Hồi còn nhỏ, tôi bị xương cá mắc ở cổ suýt chút nữa đã không còn nói chuyện được, từ đó về sau tôi không có ăn cá nữa.” Cô trả lời thật lòng.
/197
|