Bị quấy nhiễu như thế, cước bộ tự nhiên chậm một chút: Người bịt mặt hoảng sợ quay đầu ra sau, chạy mất dép.
Két...!
Cửa phòng Quý Mạc Trần mở ra, nam tử cả người mặc áo trắng đi ra, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà vừa mới có động tĩnh, lập tức hơi nhíu mi có vẻ đăm chiêu.
Lại ngẩng đầu thấy Vệ Lai đang đứng ở chỗ không xa, người đang đứng ở cách phòng chừng hai ba bước, một cánh tay trơn bóng hiện đang lộ ra ở bên ngoài, người thì quấn trong một kiểu quần áo quái dị.
Hắn nhanh chân tiến lên, bắt lấy cổ tay trắng muốt của cô kéo vào trong phòng.
Khi vừa mới tiến vào lại nhìn khắp phòng đều là vụ khí (kiểu hơi nước ấy) chưa tan, lại nhìn về phía sau tấm bình phong bốn cánh, nước trong thùng gỗ vẫn còn hơi hấm!
Lúc này hắn mới quay nhìn sang, hóa ra là Vệ Lai vừa mới tắm rửa xong, bất giác cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng đã ngay lập tức điều chỉnh lại trạng thái, sau đó đẩy cô ra phía sau bình phong rồi đem quần áo bên cạnh ném vào, nhẹ giọng nói:
“Nhanh mặc vào đi, ăn mặc thế này mà còn chạy ra ngoài, không sợ cảm lạnh sao!”
Hắn vừa nói xong, Vệ Lai mới cảm thấy hơi lạnh, vì thế tóm lấy quần áo bắt đầu mặc loạn lên người.
Chỉ có một tay dùng được luôn khiến cho người ta rất khó đường xoay sở, mặc 15 phút rồi mà vẫn chưa xong, người đằng sau bình phong còn chưa ra.
Quý Mạc Trần đưa lưng ra sau, lông mi càng nhíu chặt, rốt cục nhịn không được hỏi thăm:
“Sao rồi?”
Vệ Lai bực dọc, dứt khoát tháo tung mấy cái thắt lưng trong tay ra.
“Không mặc được, không mặc được! Huynh không biết trên người tôi có thương tích sao? Quần áo rắc rối thế này, tôi chỉ có một tay sao có thể mặc được?”
Cô hơi tức giận, vốn muốn cùng Quý Mạc Trần nói chuyện về người bịt mặt, nhưng một ý nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu, làm cho tâm trạng cô rối bời.
Quý Mạc Trần dường như cũng thấy sự phiền toái trong lòng nàng, nhưng nàng chưa nói hắn cũng không tiện hỏi: Chỉ là bước nhẹ lên phía trước, vòng qua tấm bình phong kia rồi khom lưng nhặt thắt lưng nàng vứt trên đất lên.
Mắt nhìn thẳng bàn tay chuẩn xác chạm vào đúng vị trí chứ không hề chạm đến da thịt mình.
Vệ Lai nhìn hắn cẩn thận buộc thắt lưng cho mình như thế, ngọn lửa tức giận không tên trong đầu vừa bốc lên thì xèo một cái đã tắt lịm.
Két...!
Cửa phòng Quý Mạc Trần mở ra, nam tử cả người mặc áo trắng đi ra, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà vừa mới có động tĩnh, lập tức hơi nhíu mi có vẻ đăm chiêu.
Lại ngẩng đầu thấy Vệ Lai đang đứng ở chỗ không xa, người đang đứng ở cách phòng chừng hai ba bước, một cánh tay trơn bóng hiện đang lộ ra ở bên ngoài, người thì quấn trong một kiểu quần áo quái dị.
Hắn nhanh chân tiến lên, bắt lấy cổ tay trắng muốt của cô kéo vào trong phòng.
Khi vừa mới tiến vào lại nhìn khắp phòng đều là vụ khí (kiểu hơi nước ấy) chưa tan, lại nhìn về phía sau tấm bình phong bốn cánh, nước trong thùng gỗ vẫn còn hơi hấm!
Lúc này hắn mới quay nhìn sang, hóa ra là Vệ Lai vừa mới tắm rửa xong, bất giác cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng đã ngay lập tức điều chỉnh lại trạng thái, sau đó đẩy cô ra phía sau bình phong rồi đem quần áo bên cạnh ném vào, nhẹ giọng nói:
“Nhanh mặc vào đi, ăn mặc thế này mà còn chạy ra ngoài, không sợ cảm lạnh sao!”
Hắn vừa nói xong, Vệ Lai mới cảm thấy hơi lạnh, vì thế tóm lấy quần áo bắt đầu mặc loạn lên người.
Chỉ có một tay dùng được luôn khiến cho người ta rất khó đường xoay sở, mặc 15 phút rồi mà vẫn chưa xong, người đằng sau bình phong còn chưa ra.
Quý Mạc Trần đưa lưng ra sau, lông mi càng nhíu chặt, rốt cục nhịn không được hỏi thăm:
“Sao rồi?”
Vệ Lai bực dọc, dứt khoát tháo tung mấy cái thắt lưng trong tay ra.
“Không mặc được, không mặc được! Huynh không biết trên người tôi có thương tích sao? Quần áo rắc rối thế này, tôi chỉ có một tay sao có thể mặc được?”
Cô hơi tức giận, vốn muốn cùng Quý Mạc Trần nói chuyện về người bịt mặt, nhưng một ý nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu, làm cho tâm trạng cô rối bời.
Quý Mạc Trần dường như cũng thấy sự phiền toái trong lòng nàng, nhưng nàng chưa nói hắn cũng không tiện hỏi: Chỉ là bước nhẹ lên phía trước, vòng qua tấm bình phong kia rồi khom lưng nhặt thắt lưng nàng vứt trên đất lên.
Mắt nhìn thẳng bàn tay chuẩn xác chạm vào đúng vị trí chứ không hề chạm đến da thịt mình.
Vệ Lai nhìn hắn cẩn thận buộc thắt lưng cho mình như thế, ngọn lửa tức giận không tên trong đầu vừa bốc lên thì xèo một cái đã tắt lịm.
/197
|