“Huynh?” Vệ Lai sửng sốt, hình như không dám tin nhìn Quý Mạc Trần, “Người như huynh sao có thể kết thù được?”
Hắn cười khổ: “Ta là người thế nào? Chỉ cần còn sống thì sẽ không tránh được va chạm, có chạm trán, đương nhiên sẽ không tránh khỏi tranh chấp.” Quý Mạc Trần buồn cười nhìn nàng, “Đừng có chuyện gì cũng ôm hết vào người mình, nếu thật sự tới tìm cô, sao có thể gặp được cô rồi mà vẫn chạy trốn? Sao qua cửa cô rồi mà còn không vào, cố tình lại đến phòng ta? Chỉ là...” Hắn vui vẻ có ý đùa cợt, “Nhưng cô vẫn đi đi thì hơn! Rốt cuộc ta cũng không làm liên lụy tới cô!”
“Huynh có thể đổi cách nào mới mẻ hơn chút được không?” Vừa nghe mấy người kia không phải là người trong hoàng cung tới tìm mình, trong nháy mắt tâm trạng Vệ lại rất tốt: “Chiêu trẻ con này ta dùng đến phát chán rồi, mà huynh còn dùng lại?”
Quay người lại, cười hì hì kéo cánh tay Quý Mạc Trần: “Sao không nói sớm! Để bản cô nương sợ đến mức cả đêm chạy trốn, buồn ngủ sắp chết rồi!”
Quý Mạc Trần bất đắc dĩ nhìn cánh tay bị nàng khoác lấy, thật sự rút về cũng không phải mà không rút về cũng không phải.
Cô gái này thật là quá... Quá hồn nhiên rồi.
“Không trốn nữa hả?” Hắn cười hỏi.
“Không tới tìm ta thì sao ta lại phải trốn! Hơn nữa —” Cô vẫn không tim không phổi cười, “Có người đến ăn hiếp thì bản cô nương sẽ cùng huynh cùng thù cùng địch, cùng nhau đánh cho bọn chúng phải gọi mẹ mới thôi!”
“Khụ khụ!” Hắn lại ho, thật vất vả nàng mới không nói hai chữ “Lão tử” nữa, nhưng đến cùng vẫn dùng từ “Gọi mẹ”.
Quý Mạc Trần nâng tay còn lại vỗ đầu nàng, cười mắng: “Không học những cô nương bình thường, cô như vậy về sau không chừng không ai thèm lấy!”
“Vậy lão tử sẽ bám huynh cả đời!” Cô không giả vờ, có thói quen nghĩ gì nói nấy, “Ăn của huynh uống của huynh dùng của huynh! Không có chuyện gì thì trêu chọc Sơn Linh, cuộc sống này thật tốt!”
“Lên ngựa!” Hai người vừa nói chuyện vừa đi bộ thong thả đến bên ngựa, lúc này Quý Mạc Trần mới rút cánh tay bị Vệ Lai kéo, sau đó nắm ngược lại, dùng sức kéo cô lên trước: Vệ Lai cứ như vậy lập tức bị ném lên lưng.
Hắn cười khổ: “Ta là người thế nào? Chỉ cần còn sống thì sẽ không tránh được va chạm, có chạm trán, đương nhiên sẽ không tránh khỏi tranh chấp.” Quý Mạc Trần buồn cười nhìn nàng, “Đừng có chuyện gì cũng ôm hết vào người mình, nếu thật sự tới tìm cô, sao có thể gặp được cô rồi mà vẫn chạy trốn? Sao qua cửa cô rồi mà còn không vào, cố tình lại đến phòng ta? Chỉ là...” Hắn vui vẻ có ý đùa cợt, “Nhưng cô vẫn đi đi thì hơn! Rốt cuộc ta cũng không làm liên lụy tới cô!”
“Huynh có thể đổi cách nào mới mẻ hơn chút được không?” Vừa nghe mấy người kia không phải là người trong hoàng cung tới tìm mình, trong nháy mắt tâm trạng Vệ lại rất tốt: “Chiêu trẻ con này ta dùng đến phát chán rồi, mà huynh còn dùng lại?”
Quay người lại, cười hì hì kéo cánh tay Quý Mạc Trần: “Sao không nói sớm! Để bản cô nương sợ đến mức cả đêm chạy trốn, buồn ngủ sắp chết rồi!”
Quý Mạc Trần bất đắc dĩ nhìn cánh tay bị nàng khoác lấy, thật sự rút về cũng không phải mà không rút về cũng không phải.
Cô gái này thật là quá... Quá hồn nhiên rồi.
“Không trốn nữa hả?” Hắn cười hỏi.
“Không tới tìm ta thì sao ta lại phải trốn! Hơn nữa —” Cô vẫn không tim không phổi cười, “Có người đến ăn hiếp thì bản cô nương sẽ cùng huynh cùng thù cùng địch, cùng nhau đánh cho bọn chúng phải gọi mẹ mới thôi!”
“Khụ khụ!” Hắn lại ho, thật vất vả nàng mới không nói hai chữ “Lão tử” nữa, nhưng đến cùng vẫn dùng từ “Gọi mẹ”.
Quý Mạc Trần nâng tay còn lại vỗ đầu nàng, cười mắng: “Không học những cô nương bình thường, cô như vậy về sau không chừng không ai thèm lấy!”
“Vậy lão tử sẽ bám huynh cả đời!” Cô không giả vờ, có thói quen nghĩ gì nói nấy, “Ăn của huynh uống của huynh dùng của huynh! Không có chuyện gì thì trêu chọc Sơn Linh, cuộc sống này thật tốt!”
“Lên ngựa!” Hai người vừa nói chuyện vừa đi bộ thong thả đến bên ngựa, lúc này Quý Mạc Trần mới rút cánh tay bị Vệ Lai kéo, sau đó nắm ngược lại, dùng sức kéo cô lên trước: Vệ Lai cứ như vậy lập tức bị ném lên lưng.
/197
|