Tiểu nha đầu vừa kêu to vừa chạy ra ngoài, Vệ Lai đang chuẩn bị gọi nàng lại nói cho nàng biết chuyện Quý Mạc Trần để thư lại rồi rời đi.
Nhưng miệng mới vừa mở tiếng còn chưa phát ra, đã nghe thấy tiếng Sơn Linh hét “Á” kinh hãi, sau đó chạy cực nhanh đến bên người cô!
Vệ Lai cả kinh, sớm biết nha đầu có thể đi theo Quý Mạc Trần chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng vào lúc này nàng ta lại hơi dùng khinh công lùi về cạnh mình, đó...
Vệ Lai cặp mắt hiện ra ánh sáng sắc bén... Bên ngoài phòng xảy ra chuyện gì rồi?
Khói trong phòng bếp quá dày, cô đứng ở chỗ này căn bản không thể nhìn rõ những chuyện bên ngoài: Sơn Linh vừa rồi chạy ra cửa mới phát hiện có chuyện, Vệ Lai vội vàng hỏi nàng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sơn Linh lắc đầu, nhưng cũng không hề tức giận với nàng nữa, chỉ khẩn trương nói: “Bên ngoài có rất nhiều người đang bao vây ở đây, hình như là quan binh.”
“Quan binh?” Vệ Lai kinh hãi, một dự cảm xấu lan ra trong lòng: Nhưng nghĩ lại, rồi lại nói với Sơn Linh: “Vừa rồi ngươi đi đâu?” Thanh âm của cô mang theo sự tức giận mãnh liệt, còn có nghi ngờ rõ ràng, “Gọi người tới bắt ta?”
“Ta không có!” Sơn Linh nóng nảy nói, “Cô đừng có sỉ nhục ta! Ta muốn bắt cô thì cũng nên gọi hộ vệ của thanh lâu, ta gọi quan binh làm gì, ta...”
Phập!
Tiếng một mũi tên cắm lên khung cửa!
Trong chớp mắt tiếp theo, chỗ mũi tên bùng lên một ngọn lửa.
Kế tiếp, liên tục vô số mũi tên nhọn mang theo lửa từ bốn phương tám hướng bắn vào phòng.
Nhưng rất kỳ lạ, không có một mũi tên nào từ cửa phòng bắn tới đây, giống như người tới chỉ muốn đốt phòng này để dụ họ ra ngoài chứ không có ý muốn gây thương tích.
“Chỗ này có mật đạo không?” Giọng Vệ Lai trầm xuống, trở nên vô cùng tỉnh táo.
Sơn Linh gật gật đầu nói: “Có!” Sau đó kéo nàng ra phía sau lò bếp, rồi vặn một cái chén sứ, mở ra một cánh cửa ngầm hai người có thể chui vào, “Nhanh!” Sơn Linh vọt vào trước rồi ngoắc Vệ Lai, “Mau vào đi!”
Vệ Lai lắc mình một cái nhảy vào trong, hợp lực cùng Sơn Linh đóng cửa ngầm lại: Ánh sáng lập tức bị ngăn cách bên ngoài, khoảng không trước mắt hai người đột nhiên chìm vào bóng tối.
Nhưng miệng mới vừa mở tiếng còn chưa phát ra, đã nghe thấy tiếng Sơn Linh hét “Á” kinh hãi, sau đó chạy cực nhanh đến bên người cô!
Vệ Lai cả kinh, sớm biết nha đầu có thể đi theo Quý Mạc Trần chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng vào lúc này nàng ta lại hơi dùng khinh công lùi về cạnh mình, đó...
Vệ Lai cặp mắt hiện ra ánh sáng sắc bén... Bên ngoài phòng xảy ra chuyện gì rồi?
Khói trong phòng bếp quá dày, cô đứng ở chỗ này căn bản không thể nhìn rõ những chuyện bên ngoài: Sơn Linh vừa rồi chạy ra cửa mới phát hiện có chuyện, Vệ Lai vội vàng hỏi nàng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sơn Linh lắc đầu, nhưng cũng không hề tức giận với nàng nữa, chỉ khẩn trương nói: “Bên ngoài có rất nhiều người đang bao vây ở đây, hình như là quan binh.”
“Quan binh?” Vệ Lai kinh hãi, một dự cảm xấu lan ra trong lòng: Nhưng nghĩ lại, rồi lại nói với Sơn Linh: “Vừa rồi ngươi đi đâu?” Thanh âm của cô mang theo sự tức giận mãnh liệt, còn có nghi ngờ rõ ràng, “Gọi người tới bắt ta?”
“Ta không có!” Sơn Linh nóng nảy nói, “Cô đừng có sỉ nhục ta! Ta muốn bắt cô thì cũng nên gọi hộ vệ của thanh lâu, ta gọi quan binh làm gì, ta...”
Phập!
Tiếng một mũi tên cắm lên khung cửa!
Trong chớp mắt tiếp theo, chỗ mũi tên bùng lên một ngọn lửa.
Kế tiếp, liên tục vô số mũi tên nhọn mang theo lửa từ bốn phương tám hướng bắn vào phòng.
Nhưng rất kỳ lạ, không có một mũi tên nào từ cửa phòng bắn tới đây, giống như người tới chỉ muốn đốt phòng này để dụ họ ra ngoài chứ không có ý muốn gây thương tích.
“Chỗ này có mật đạo không?” Giọng Vệ Lai trầm xuống, trở nên vô cùng tỉnh táo.
Sơn Linh gật gật đầu nói: “Có!” Sau đó kéo nàng ra phía sau lò bếp, rồi vặn một cái chén sứ, mở ra một cánh cửa ngầm hai người có thể chui vào, “Nhanh!” Sơn Linh vọt vào trước rồi ngoắc Vệ Lai, “Mau vào đi!”
Vệ Lai lắc mình một cái nhảy vào trong, hợp lực cùng Sơn Linh đóng cửa ngầm lại: Ánh sáng lập tức bị ngăn cách bên ngoài, khoảng không trước mắt hai người đột nhiên chìm vào bóng tối.
/197
|