“Này!” Thấy họ không để ý đến mình, Vệ Lai cũng mặc kệ, “Ngươi lên xe đi, nói chuyện với lão tử!”
Đới Tiềm hơi run rẩy, theo bản năng quay người lại, sau đó lại lùi hai bước.
Vệ Lai trợn mắt, “Sợ lão tử ăn thịt ngươi sao?”
“Không, không!” Đối phương liều mạng lắc đầu, “Cô nương, Đới Tiềm là hạ nhân, là nô tài, sao có thể ngồi cùng xe ngựa với cô nương được!”
“Vậy ta có chuyện cần hỏi ngươi thì làm thế nào bây giờ?”
“Thuộc hạ đứng ở đây, cô nương có lời cứ hỏi, Đới Tiềm nhất định biết gì nói nấy, đã nói thì sẽ nói hết!”
Vệ Lai nghe vậy buồn cười, nhìn Đới Tiềm có vẻ căng thẳng, cũng không làm khó hắn nữa, chỉ hỏi: “Trước kia ta với Hoàng thượng các ngươi là tình...À, là quan hệ như thế nào?”
Đới Tiềm vò đầu, đây là vấn đề gì vậy?
Vệ Lai cảm thấykhi hắn nhìn mình có hơi giống nhìn kẻ ngu ngốc, lập tức bỏ qua...
“Lão tử hỏi ngươi đó! Vừa rồi ngươi cam đoan rồi cơ mà?”
Đới Tiềm gật đầu: “Thưa cô nương, người là Lam phi nương nương được Tiên Đế cưới, nhưng vào ngày cưới Tiên Đế đã băng hà: Tiên Đế không có con, chỉ có một đệ đệ, vậy nên Thái hoàng Thái hậu làm chủ đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho đương kim thánh thượng: Về phần người và Hoàng thượng, hai người...Hai người...Hây da cô nương à! Xin cô đấy, đừng đừng lấy thuộc hạ ra đùa giỡn nữa! Những chuyện này đều là người tự biết, sao còn hỏi thuộc hạ!”
Vệ Lai lúc này thật sự hết đường nói rồi, con mẹ nó quan hệ gì phức tạp vậy? Tình tiết máu chó như thế sao lại bắt mình gánh lấy?
“Thật hay giả vậy?” Thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Đới Tiềm lựa chọn không nhìn, liền ôm quyền bỏ đi luôn.
Vệ Lai nhe răng, hétl ên giận dữ...”Ngươi nha, nếu dám chỉnh lão tử, lão tử nhờ Hoàng thượng biến ngươi thành thái giám!”
Đới Tiềm trốn nhanh hơn, mơ hồ có nghe được người bên cạnh không kìm được phụt cười, mặt đỏ ửng.
Hắn quyết định, đưa cô nương Lam Ánh Nhi này về hoàng cung an toàn xong, nếu có thể, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại nàng ta nữa!
Vệ Lai lại lùi vào trong xe, rèm cửa ngăn cách thế giới bên ngoài, yên tĩnh được một khắc, cô vẫn thấy phiền chán nhăn mày lại.
Chuyện không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.
Đới Tiềm hơi run rẩy, theo bản năng quay người lại, sau đó lại lùi hai bước.
Vệ Lai trợn mắt, “Sợ lão tử ăn thịt ngươi sao?”
“Không, không!” Đối phương liều mạng lắc đầu, “Cô nương, Đới Tiềm là hạ nhân, là nô tài, sao có thể ngồi cùng xe ngựa với cô nương được!”
“Vậy ta có chuyện cần hỏi ngươi thì làm thế nào bây giờ?”
“Thuộc hạ đứng ở đây, cô nương có lời cứ hỏi, Đới Tiềm nhất định biết gì nói nấy, đã nói thì sẽ nói hết!”
Vệ Lai nghe vậy buồn cười, nhìn Đới Tiềm có vẻ căng thẳng, cũng không làm khó hắn nữa, chỉ hỏi: “Trước kia ta với Hoàng thượng các ngươi là tình...À, là quan hệ như thế nào?”
Đới Tiềm vò đầu, đây là vấn đề gì vậy?
Vệ Lai cảm thấykhi hắn nhìn mình có hơi giống nhìn kẻ ngu ngốc, lập tức bỏ qua...
“Lão tử hỏi ngươi đó! Vừa rồi ngươi cam đoan rồi cơ mà?”
Đới Tiềm gật đầu: “Thưa cô nương, người là Lam phi nương nương được Tiên Đế cưới, nhưng vào ngày cưới Tiên Đế đã băng hà: Tiên Đế không có con, chỉ có một đệ đệ, vậy nên Thái hoàng Thái hậu làm chủ đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho đương kim thánh thượng: Về phần người và Hoàng thượng, hai người...Hai người...Hây da cô nương à! Xin cô đấy, đừng đừng lấy thuộc hạ ra đùa giỡn nữa! Những chuyện này đều là người tự biết, sao còn hỏi thuộc hạ!”
Vệ Lai lúc này thật sự hết đường nói rồi, con mẹ nó quan hệ gì phức tạp vậy? Tình tiết máu chó như thế sao lại bắt mình gánh lấy?
“Thật hay giả vậy?” Thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Đới Tiềm lựa chọn không nhìn, liền ôm quyền bỏ đi luôn.
Vệ Lai nhe răng, hétl ên giận dữ...”Ngươi nha, nếu dám chỉnh lão tử, lão tử nhờ Hoàng thượng biến ngươi thành thái giám!”
Đới Tiềm trốn nhanh hơn, mơ hồ có nghe được người bên cạnh không kìm được phụt cười, mặt đỏ ửng.
Hắn quyết định, đưa cô nương Lam Ánh Nhi này về hoàng cung an toàn xong, nếu có thể, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại nàng ta nữa!
Vệ Lai lại lùi vào trong xe, rèm cửa ngăn cách thế giới bên ngoài, yên tĩnh được một khắc, cô vẫn thấy phiền chán nhăn mày lại.
Chuyện không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.
/197
|