Nhưng... Hoắc Thiên Trạm không khỏi lắc đầu.
Tại sao người con gái này chỉ trong chớp mắt đã như biến thành một người khác?
Cũng là gương mặt tuyệt mỹ kia, nhưng thật giống như ẩn giấu một một linh hồn khác.
Hắn không hiểu cũng đoán không ra.
Nhưng nàng thật sự vẫn là Lam Ánh Nhi...
“Thật xin lỗi!” Cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải thốt ra một câu như vậy: Hắn cứ nghĩ là nàng giận dỗi hắn, vẫn chưa tỉnh lại từ bóng ma Tiên Đế qua đời: Lam Ánh Nhi bây giờ là bị kích thích quá lớn nên mới thay đổi.
“Ánh Nhi!” Hắn gọi nàng, “Đừng trách ta!” Lời nói đã từ “Trẫm” biến thành “Ta”, “Ta biết nàng bị thương rất nặng, nhưng người bắn trúng nàng ngày đó không phải là ta phái tới, nàng phải tin ta! Tìm nàng hơn mười ngày qua, đến hôm nay mới có tin tức của nàng, ta...”
“Xuỵt!” Người con gái trước mặt đột nhiên giơ ngón trỏ lên bên môi, làm động tác đừng lên tiếng, rồi sau đó dùng giọng nhỏ nhất nói: “Nhỏ giọng dùm chút! Cẩn thận bà mẹ chồng độc ác với vị đại tỷ tỷ kia nghe được lại làm phiền người! Nếu tất cả họ đều bị đánh thức, vậy ý đồ người để ta nửa đêm canh ba vào cung uổng phí mất!”
Hoắc Thiên Trạm sửng sốt, lập tức nói: “Không thể gạt được họ đâu! Ta chỉ không muốn hậu cung đêm nay hỗn loạn, nhưng sáng sớm ngày mai, chắc chắn họ vẫn sẽ tới... Ánh Nhi!” Hắn nhíu chặt mày, “Nàng đừng như vậy, ta biết nàng hận ta: Nhưng nói thật lòng, nàng thật sự không có chút tình cảm nào với ta sao? Năm đó vốn là ta gặp nàng trước, tại sao đến cuối cùng ý trung nhân lại là hoàng huynh?”
“Stop!” Vệ Lai lui về phía sau một bước, lấy tay ôm đầu, “Chuyện tình cảm thật phức tạp, hiện tại ta không muốn nghe: Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ, đừng lấy chuyện năm đó nói với ta: Ta cho ngươi biết, Lam Ánh Nhi ngày trước đã bị hai nữ nhân ác độc kia đốt lửa thiêu chết rồi!”
“Được!” Hoắc Thiên Trạm rất dứt khoát gật đầu, đồng thời sắc mặt trầm xuống, không giống cầu xin như ban nãy: Hắn nói: “Trẫm không bắt buộc, nhưng Ánh Nhi, sớm muộn gì sẽ có một ngày nàng hối hận vì lựa chọn ban đầu: Nàng phải biết, chỉ có gả cho trẫm, mới có thể có được hạnh phúc thật sự!”
Tại sao người con gái này chỉ trong chớp mắt đã như biến thành một người khác?
Cũng là gương mặt tuyệt mỹ kia, nhưng thật giống như ẩn giấu một một linh hồn khác.
Hắn không hiểu cũng đoán không ra.
Nhưng nàng thật sự vẫn là Lam Ánh Nhi...
“Thật xin lỗi!” Cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải thốt ra một câu như vậy: Hắn cứ nghĩ là nàng giận dỗi hắn, vẫn chưa tỉnh lại từ bóng ma Tiên Đế qua đời: Lam Ánh Nhi bây giờ là bị kích thích quá lớn nên mới thay đổi.
“Ánh Nhi!” Hắn gọi nàng, “Đừng trách ta!” Lời nói đã từ “Trẫm” biến thành “Ta”, “Ta biết nàng bị thương rất nặng, nhưng người bắn trúng nàng ngày đó không phải là ta phái tới, nàng phải tin ta! Tìm nàng hơn mười ngày qua, đến hôm nay mới có tin tức của nàng, ta...”
“Xuỵt!” Người con gái trước mặt đột nhiên giơ ngón trỏ lên bên môi, làm động tác đừng lên tiếng, rồi sau đó dùng giọng nhỏ nhất nói: “Nhỏ giọng dùm chút! Cẩn thận bà mẹ chồng độc ác với vị đại tỷ tỷ kia nghe được lại làm phiền người! Nếu tất cả họ đều bị đánh thức, vậy ý đồ người để ta nửa đêm canh ba vào cung uổng phí mất!”
Hoắc Thiên Trạm sửng sốt, lập tức nói: “Không thể gạt được họ đâu! Ta chỉ không muốn hậu cung đêm nay hỗn loạn, nhưng sáng sớm ngày mai, chắc chắn họ vẫn sẽ tới... Ánh Nhi!” Hắn nhíu chặt mày, “Nàng đừng như vậy, ta biết nàng hận ta: Nhưng nói thật lòng, nàng thật sự không có chút tình cảm nào với ta sao? Năm đó vốn là ta gặp nàng trước, tại sao đến cuối cùng ý trung nhân lại là hoàng huynh?”
“Stop!” Vệ Lai lui về phía sau một bước, lấy tay ôm đầu, “Chuyện tình cảm thật phức tạp, hiện tại ta không muốn nghe: Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ, đừng lấy chuyện năm đó nói với ta: Ta cho ngươi biết, Lam Ánh Nhi ngày trước đã bị hai nữ nhân ác độc kia đốt lửa thiêu chết rồi!”
“Được!” Hoắc Thiên Trạm rất dứt khoát gật đầu, đồng thời sắc mặt trầm xuống, không giống cầu xin như ban nãy: Hắn nói: “Trẫm không bắt buộc, nhưng Ánh Nhi, sớm muộn gì sẽ có một ngày nàng hối hận vì lựa chọn ban đầu: Nàng phải biết, chỉ có gả cho trẫm, mới có thể có được hạnh phúc thật sự!”
/197
|