“Được! Được!” Thuần Vu Yến lau mồ hôi, “Kiêu hãnh của nữ nhân?” Đây là từ gì vậy?
Xoay người ra ngoài phòng sai bảo hạ nhân, quay về thì Vệ Lai đã ngồi vào ghế, sau đó lại chỉ bên cạnh ý bảo nàng cũng ngồi xuống.
Thuần Vu Yến gật đầu, mặc dù có chút không quen thái độ này của nàng nhưng vẫn đi qua ngồi xuống.
“Cô đến chỗ này nhất định là có lời muốn nói với ta, dù sao lão tử cũng rất buồn bực, có người trò chuyện cũng tốt!”
Lại nữa!
Thuần Vu Yến rất bất đắc dĩ, từ đợt xử phạt đó nàng đã phát hiện Lam Ánh Nhi luôn mở miệng ra là lão tử lão tử, như vậy đối với một cô nương mà nói, thật sự là...
“Cô tên gì vây? Ta nên xưng hô với cô thế nào?” Vệ Lai miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn nữ nhân trước mặt.
Cô biết đây là Hoàng hậu nương nương, lúc đối phương vừa đến tiếng hô tiếng quỳ đầy sân không phải cô không nghe thấy.
Nhưng gọi Hoàng hậu nương nương khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, như cố ý nhắc nhở mình đang ở một thời đại mà giai cấp và quyền lợi quyết định tất cả.
“Ta tên là Thuần Vu Yến!” Nàng cười cười, “Là Hoàng hậu nước Thiên Sở, cô chỉ cần gọi tên ta là được rồi, những danh hiệu này, là... là để người ngoài gọi!”
Vệ Lai nhíu mày,
“Lão tử cũng đâu phải là vợ!”
“...”
“Được rồi! Bạn học Yến Yến!” Vệ Lai tự động đặt biệt danh cho đối phương, “Cô tìm ta có chuyện gì?”
Vệ Lai nhận ra, Thuần Vu Yến này không xấu, trước mắt thì không có ác ý gì với mình.
“Ta...” Trong đầu Thuần Vu Yến tự động sắp xếp lại câu chữ lần nữa, sau đó mới lại nói: “Ánh Nhi, cô đã trở về rồi, Hoàng thượng rất vui.”
“Mẹ nó!” Vệ Lai trợn trắng mắt, “Đừng nói chuyện này nữa, nói cái khác đi!”
“Khụ khụ!” Thuần Vu Yến bị sặc, vì vậy vội vàng nghe lời nàng đổi đề tài: “À... Ta tới, là muốn nói với cô... À, là muốn nói cho cô biết cứ yên tâm ở chỗ này, cô yên tâm, sẽ không còn có ai muốn hại cô nữa: Thái hậu vì Tiên Đế băng hà nên bị kích động quá độ, bây giờ đã không quan tâm đến chuyện hậu cung nữa rồi: Ngược lại Thái hoàng Thái hậu, haizz vốn thân thể không tốt, nghe nói cô vào cung thì bệnh lại nặng hơn: Nhưng cũng không sao, đã có Hoàng thượng ở đây, cho dù trong lòng lão nhân gia không thoải mái, cũng sẽ không gây khó dễ gì cho cô đâu.”
Xoay người ra ngoài phòng sai bảo hạ nhân, quay về thì Vệ Lai đã ngồi vào ghế, sau đó lại chỉ bên cạnh ý bảo nàng cũng ngồi xuống.
Thuần Vu Yến gật đầu, mặc dù có chút không quen thái độ này của nàng nhưng vẫn đi qua ngồi xuống.
“Cô đến chỗ này nhất định là có lời muốn nói với ta, dù sao lão tử cũng rất buồn bực, có người trò chuyện cũng tốt!”
Lại nữa!
Thuần Vu Yến rất bất đắc dĩ, từ đợt xử phạt đó nàng đã phát hiện Lam Ánh Nhi luôn mở miệng ra là lão tử lão tử, như vậy đối với một cô nương mà nói, thật sự là...
“Cô tên gì vây? Ta nên xưng hô với cô thế nào?” Vệ Lai miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn nữ nhân trước mặt.
Cô biết đây là Hoàng hậu nương nương, lúc đối phương vừa đến tiếng hô tiếng quỳ đầy sân không phải cô không nghe thấy.
Nhưng gọi Hoàng hậu nương nương khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, như cố ý nhắc nhở mình đang ở một thời đại mà giai cấp và quyền lợi quyết định tất cả.
“Ta tên là Thuần Vu Yến!” Nàng cười cười, “Là Hoàng hậu nước Thiên Sở, cô chỉ cần gọi tên ta là được rồi, những danh hiệu này, là... là để người ngoài gọi!”
Vệ Lai nhíu mày,
“Lão tử cũng đâu phải là vợ!”
“...”
“Được rồi! Bạn học Yến Yến!” Vệ Lai tự động đặt biệt danh cho đối phương, “Cô tìm ta có chuyện gì?”
Vệ Lai nhận ra, Thuần Vu Yến này không xấu, trước mắt thì không có ác ý gì với mình.
“Ta...” Trong đầu Thuần Vu Yến tự động sắp xếp lại câu chữ lần nữa, sau đó mới lại nói: “Ánh Nhi, cô đã trở về rồi, Hoàng thượng rất vui.”
“Mẹ nó!” Vệ Lai trợn trắng mắt, “Đừng nói chuyện này nữa, nói cái khác đi!”
“Khụ khụ!” Thuần Vu Yến bị sặc, vì vậy vội vàng nghe lời nàng đổi đề tài: “À... Ta tới, là muốn nói với cô... À, là muốn nói cho cô biết cứ yên tâm ở chỗ này, cô yên tâm, sẽ không còn có ai muốn hại cô nữa: Thái hậu vì Tiên Đế băng hà nên bị kích động quá độ, bây giờ đã không quan tâm đến chuyện hậu cung nữa rồi: Ngược lại Thái hoàng Thái hậu, haizz vốn thân thể không tốt, nghe nói cô vào cung thì bệnh lại nặng hơn: Nhưng cũng không sao, đã có Hoàng thượng ở đây, cho dù trong lòng lão nhân gia không thoải mái, cũng sẽ không gây khó dễ gì cho cô đâu.”
/197
|