Vệ Lai dám chỉ lên trời thề, cả đời cô chưa từng nói chuyện dịu dàng như vậy: Kể cả với người thanh nhã như Quý Mạc Trần cũng chưa bao giờ nhẫn nại như thế.
Nhưng lúc này, cô lại như dỗ một đứa trẻ làm nũng, đã dùng hết tính nhẫn nại và che chở.
Tiếc rằng, hồn của Lam Ánh Nhi đã sớm không có ở đây, dù cô có nói thế nào khuyên thế nào cũng chỉ phí công.
Vệ Lai không còn cách nào khác đành phải hít sâu một hơi, cố gắng tập trung tinh lực của mình cứng rắn ép phản ứng này của Lam Ánh Nhi xuống.
Nhìn linh vị kia lần nữa, phía sau một chuỗi danh hiệu rất dài là ba chữ: Hoắc Thiên Lăng!
“Hóa ra là họ Hoắc.” Cô thì thầm, lại nghĩ đến tên Hoàng đế kia, nghĩ đến, hắn cũng tên là Hoắc Thiên gì đấy!
“À phải!” Cô gật gật đầu, nhìn về phía bài vị Hoắc Thiên Lăng, giống như đang nói chuyện với một người sống: “Là Hoắc Thiên Lăng đúng không! Thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể gặp mặt bằng cách này: Nhưng xin ngươi nhìn cho rõ, đứng trước mặt ngươi chính là Vệ Lai, không phải Lam Ánh Nhi: Ta không biết giữa Lam Ánh Nhi và ngươi với đệ đệ ngươi rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng giờ để lại cục diện rối rắm thể này thật làm ta nhức đầu.”
Theo bản năng cúi đầu, Vệ Lai cảm giác hình như mình điên rồi, lại nói nhiều với một bài vị không có sự sống như vậy.
Thế nhưng những lời này cô không thể nói trước mặt người khác, chỉ có hắn - Hoắc Thiên Lăng - một trong ba người trong cuộc, có thể khiến cô không bận tâm gì mà nói hết ra.
Cô nghĩ, nếu nói mấy câu này với tên Hoàng thượng còn sống kia, chắc hắn sẽ nghĩ mình điên rồi, hoặc sẽ giận dữ, sau đó sẽ cãi nhau một trận ầm ỹ với mình.
Tuy mình không thích vị Hoàng đế kia nhưng cũng không đến mức ghét.
Vệ Lai nhận ra, hắn thực sự rất yêu Lam Ánh Nhi, là thật lòng.
Cô không muốn cãi nhau với hắn: Vào trong cung này là vì muốn hắn hoàn toàn quên Lam Ánh Nhi, sau đó cô mới có thể sống yên ổn: Nhưng nếu như cãi nhau là một cách tốt, cô cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng lúc này, cô lại như dỗ một đứa trẻ làm nũng, đã dùng hết tính nhẫn nại và che chở.
Tiếc rằng, hồn của Lam Ánh Nhi đã sớm không có ở đây, dù cô có nói thế nào khuyên thế nào cũng chỉ phí công.
Vệ Lai không còn cách nào khác đành phải hít sâu một hơi, cố gắng tập trung tinh lực của mình cứng rắn ép phản ứng này của Lam Ánh Nhi xuống.
Nhìn linh vị kia lần nữa, phía sau một chuỗi danh hiệu rất dài là ba chữ: Hoắc Thiên Lăng!
“Hóa ra là họ Hoắc.” Cô thì thầm, lại nghĩ đến tên Hoàng đế kia, nghĩ đến, hắn cũng tên là Hoắc Thiên gì đấy!
“À phải!” Cô gật gật đầu, nhìn về phía bài vị Hoắc Thiên Lăng, giống như đang nói chuyện với một người sống: “Là Hoắc Thiên Lăng đúng không! Thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể gặp mặt bằng cách này: Nhưng xin ngươi nhìn cho rõ, đứng trước mặt ngươi chính là Vệ Lai, không phải Lam Ánh Nhi: Ta không biết giữa Lam Ánh Nhi và ngươi với đệ đệ ngươi rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng giờ để lại cục diện rối rắm thể này thật làm ta nhức đầu.”
Theo bản năng cúi đầu, Vệ Lai cảm giác hình như mình điên rồi, lại nói nhiều với một bài vị không có sự sống như vậy.
Thế nhưng những lời này cô không thể nói trước mặt người khác, chỉ có hắn - Hoắc Thiên Lăng - một trong ba người trong cuộc, có thể khiến cô không bận tâm gì mà nói hết ra.
Cô nghĩ, nếu nói mấy câu này với tên Hoàng thượng còn sống kia, chắc hắn sẽ nghĩ mình điên rồi, hoặc sẽ giận dữ, sau đó sẽ cãi nhau một trận ầm ỹ với mình.
Tuy mình không thích vị Hoàng đế kia nhưng cũng không đến mức ghét.
Vệ Lai nhận ra, hắn thực sự rất yêu Lam Ánh Nhi, là thật lòng.
Cô không muốn cãi nhau với hắn: Vào trong cung này là vì muốn hắn hoàn toàn quên Lam Ánh Nhi, sau đó cô mới có thể sống yên ổn: Nhưng nếu như cãi nhau là một cách tốt, cô cũng sẽ không bỏ qua.
/197
|