Đêm rất khuya, Vệ Lai lại ngâm mình vào suối nước nóng kia, nước chảy chậm rãi trên người, thoải mái khác thường.
Cái lọ Hồi Nhan Lộ nghe nói rất quý giá kia được cô lấy làm kem dưỡng da, thoa lên mặt thơm ngát lành lạnh, thật sự là rất tốt.
Còn vết sẹo trên ngực này...A, Vệ Lai cười khẽ, tốt nhất cả đời cũng đừng mất.
Coi như không thể bắt Quý Mạc Trần chịu trách nhiệm, ít nhất có thể nhắc nhở mình đã từng biết một người như vậy: cô không hy vọng đợi đến một ngày mình già đi, đột nhiên quên mất Quý Mạc Trần.
Thật là một chuyện bi ai.
Chợt nghe ngoài cửa phòng tắm ồn ào, Vệ Lai nghiêng tai nghe, loáng thoáng nghe thấy giọng Xuân Hỉ, đang kêu cái gì... Ngươi không thể vào?
Chẳng lẽ có người muốn xông vào phòng tắm?
Đồng thời cũng đoán người ngoài cửa không phải là vị Hoàng đế kia, nếu đúng, Xuân Hỉ tuyệt đối không có gan dám cản.
Nhưng nếu như không phải Hoàng đế, vậy thì sẽ là ai? Bây giờ trong hoàng cung Thiên Sở, còn ai có sở thích như vậy?
“Rầm” một tiếng, cửa phòng tắm bị người bên ngoài đẩy mạnh ra.
Nơi này sương mù dày, Vệ Lai phải cẩn thận nhìn mới thấy được người kia là nữ tử.
Theo sát, Xuân Hỉ cũng chạy vào, vừa tiếp tục ngăn vừa nói: “Quý phi nương nương, Lam cô nương đang tắm, người có thể ra ngoài đợi một lát không, chờ nô tỳ hầu hạ cô nương tắm xong đã, được không?”
“Cút ngay!” Một giọng nói sắc nhọn truyền tới, “Ngươi là cái thá gì, dám ở chỗ này ngăn cản bổn cung?”
“Quý phi nương nương!” Xuân Hỉ tiếp tục nói, “Người tốt xấu gì cũng để nô tỳ hầu hạ cô nương đã! Đây thật sự không phải là chỗ nói chuyện!” Nàng biết lúc Vệ Lai tắm không thích có người ở bên cạnh, ngay cả nàng cũng phải ra ngoài, huống chi là một Quý phi xa lạ.
Bốp! Người tới giáng một cho Xuân Hỉ bạt tai té xuống đụng phải bàn đá bên cạnh.
Vệ Lai thực sự nổi giận, không nói người tới không có lễ phép, mà bây giờ ở địa bàn của nàng lại còn ra tay đánh người của cô, cái này bảo cô làm sao chịu được?
Cái lọ Hồi Nhan Lộ nghe nói rất quý giá kia được cô lấy làm kem dưỡng da, thoa lên mặt thơm ngát lành lạnh, thật sự là rất tốt.
Còn vết sẹo trên ngực này...A, Vệ Lai cười khẽ, tốt nhất cả đời cũng đừng mất.
Coi như không thể bắt Quý Mạc Trần chịu trách nhiệm, ít nhất có thể nhắc nhở mình đã từng biết một người như vậy: cô không hy vọng đợi đến một ngày mình già đi, đột nhiên quên mất Quý Mạc Trần.
Thật là một chuyện bi ai.
Chợt nghe ngoài cửa phòng tắm ồn ào, Vệ Lai nghiêng tai nghe, loáng thoáng nghe thấy giọng Xuân Hỉ, đang kêu cái gì... Ngươi không thể vào?
Chẳng lẽ có người muốn xông vào phòng tắm?
Đồng thời cũng đoán người ngoài cửa không phải là vị Hoàng đế kia, nếu đúng, Xuân Hỉ tuyệt đối không có gan dám cản.
Nhưng nếu như không phải Hoàng đế, vậy thì sẽ là ai? Bây giờ trong hoàng cung Thiên Sở, còn ai có sở thích như vậy?
“Rầm” một tiếng, cửa phòng tắm bị người bên ngoài đẩy mạnh ra.
Nơi này sương mù dày, Vệ Lai phải cẩn thận nhìn mới thấy được người kia là nữ tử.
Theo sát, Xuân Hỉ cũng chạy vào, vừa tiếp tục ngăn vừa nói: “Quý phi nương nương, Lam cô nương đang tắm, người có thể ra ngoài đợi một lát không, chờ nô tỳ hầu hạ cô nương tắm xong đã, được không?”
“Cút ngay!” Một giọng nói sắc nhọn truyền tới, “Ngươi là cái thá gì, dám ở chỗ này ngăn cản bổn cung?”
“Quý phi nương nương!” Xuân Hỉ tiếp tục nói, “Người tốt xấu gì cũng để nô tỳ hầu hạ cô nương đã! Đây thật sự không phải là chỗ nói chuyện!” Nàng biết lúc Vệ Lai tắm không thích có người ở bên cạnh, ngay cả nàng cũng phải ra ngoài, huống chi là một Quý phi xa lạ.
Bốp! Người tới giáng một cho Xuân Hỉ bạt tai té xuống đụng phải bàn đá bên cạnh.
Vệ Lai thực sự nổi giận, không nói người tới không có lễ phép, mà bây giờ ở địa bàn của nàng lại còn ra tay đánh người của cô, cái này bảo cô làm sao chịu được?
/197
|