Trong lương đình ở hậu viện, có hai thân ảnh trông giống nhau ngồi đối diện với nhau, chính là Hoàng Phủ Thanh Vũ và Tử Ngạn.
Tử Ngạn trong tay nắm một quân cờ màu trắng, nhíu mày nhìn bàn cờ trước mặt.
Hoàng Phủ Thanh Vũ tuy rằng lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng hắn lại là trưởng bối, Hoàng Phủ Thanh Vũ xưa nay là người rất coi trọng lễ nghĩa tôn ti, cho tới bậy giờ hắn luôn nho nhã lễ độ, nhưng hôm nay không biết vì sao trên bàn cờ từng bước ép sát, cơ hồ xuất chiêu tuyệt sát, muốn dồn Tử Ngạn vào chỗ chết.
Tử Ngạn bên này nhíu mày suy nghĩ, bên kia Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cực kỳ nhàn nhã thưởng thức trà, không chút để ý liếc mắt về phía bàn cờ, cười khẽ một tiếng: "Thập Lục thúc, làm bậy thì khó thoát."
Tử Ngạn ngẩng đầu liếc nhìn vế phía hắn, cảm thấy câu nói của đứa cháu này tuy ngữ khí thản nhiên nhưng mà lại ý vị thâm trường.
Hắn muốn ám chỉ điều gì sao?
Tử Ngạn là một người tâm tư đơn thuần làm sao hiểu được lại không muốn hao tốn tâm tư đoán suy nghĩ trong lòng hắn, bởi vậy liền buông quân cờ, cười nói: "Lão Thất, ngươi có điều gì nói muốn nói với ta sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhướng mày, nhìn về bàn cờ trước mặt:"Thập Lục thúc có biết vì sao trong ván cờ này ngươi thất bại thê thảm như vậy không?"
Tử Ngạn trầm ngâm một lát lại lắc đầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
"Bởi vì có thứ vốn không thuộc về Thập Lục thúc, Thập Lục thúc lại cố tình mơ tưởng tới, như vậy làm sao có thể không thua đây?"
Tử Ngạn nghe được nhíu mày, sau một lát mới hiểu được một chút hắn ám điều gì: "Lão Thất, ngươi là nói --"
Tuy nhiên không đợi hắn nói xong, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn về phía sau hắn mỉm cười, ánh mắt ôn nhuận: "Sao lại đến đây? Đêm qua nàng không thoải mái, sao không nghỉ ngơi thêm một chút?"
Tử Ngạn xoay người nhìn lại, thì ra là Tịch Nhan, lập tức đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương: "Nhan Nhan, đêm qua nàng không thoải mái sao?"
Tịch Nhan nhớ tới bàn tay đặt trên bụng mình đêm qua nhất thời cảm thấy có chút không được tự nhiên, hơi xoay đầu đi, lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ nói:
"Thập Lục thúc, đây là chuyện khuê phòng, Nhan Nhan sao lại không biết xấu hổ đề cập với thúc?"
Ánh mắt sáng ngời của Tử Ngạn tức thì ảm đạm.
Mắt thấy như thế, Tịch Nhan cũng bất chấp, lúc này chỉ còn lại cảm giác đau lòng thốt lên: "Tử Ngạn."
Hoàng Phủ Thanh Vũ đều đem toàn bộ sắc mặt của nàng đặt vào mắt, mắt hơi híp lại, nhặt quân cờ trên bàn cờ lên thưởng thức: "Nhan Nhan, sao ngay cả tên của Thập Lục thúc cũng kêu? Làm vậy chúng ta có vẻ mất quy củ."
"Ha ha." Tử Ngạn miễn cưỡng nở nụ cười "Lão Thất, ta cùng với Nhan Nhan quen biết từ thuở nhỏ, không cần xa lạ như vậy chứ?"
"Thập Lục thúc, cấp bậc lễ nghĩa chung quy không thể phá bỏ ." Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt hắn dán vào hai người đang đứng đó bối rối một chút, liền quay đầu lẳng lặng sửa sang lại quân cờ.
Tử Ngạn cảm thấy xấu hổ nói: "Ta phải đi pha trà cho mẫu thân, cáo từ."
Nhìn hắn từ từ rời xa, Tịch Nhan chỉ cảm thấy bóng dáng hắn tiêu điều cô đơn, nhất thời có chút không tự chủ được muốn đuổi theo.
/323
|