Dạ yến đêm hôm đó dường như là vì Anh vương phủ mà tổ chức, trong khoảng thời gian ngắn Hoàng Phủ Thanh Vũ nổi bật vô song.
Trước khi rời cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên bị hoàng đế triệu đến thư phòng, trong nhất thời, sắc mặt mọi người đều xuất hiện biến đổi một cách kỳ kạ, chỉ duy nhất một mình Tịch Nhan tỏ vẻ bình thường như không phát sinh chuyện gì, dẫn theo Ngân Châm đi về phía cửa cung.
Xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm đang đứng chờ sẵn.
“Thất tẩu!”
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng gọi của Thập Nhị, Tịch Nhan quay người lại, nhưng phát hiện đi Lâm Lạc Tuyết phía sau mình cũng đồng thời đứng lại, quay đầu nhìn về phía Thập Nhị.
Thập Nhị hiển nhiên không dự đoán được tình hình lạ xảy ra như vậy, đứng cách đó không xa nhìn về phía Tịch Nhan, lại nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết, cuối cùng quyết định đem vấn đề khó nuốt này ném sang cho Thất ca của mình, vì thế liền hàm hồ nói: “Thất tẩu, Thất ca bảo tẩu chờ huynh ấy một lát, hắn sẽ cùng tẩu quay về phủ.”
Lâm Lạc Tuyết đưa mắt đánh giá hắn một chút sau đó ánh mắt chợt lóe sáng: “Được, ta sẽ ở chỗ này chờ chàng.”
Đứng phía sau nàng ta, Tịch Nhan cười nhẹ, xoay người tiếp tục đi tới xe ngựa.
“Sườn Vương phi.” Ngân Châm ở phía sau nàng thấp giọng nói, “Thập Nhị gia rõ ràng là nói với người, chúng ta nên ở chỗ này chờ Thất gia đi.”
“Không cần, trước sau gì cũng có người chờ chàng. Ta thật sự mệt mỏi rồi, về phủ trước đi.”
Sau khi Trở về phủ, Tịch Nhan dự định đi nghỉ tạm một chút lại chợt nhớ tới còn chưa uống thuốc nên phân phó cho Ngân Châm mang thuốc tới.
Ngân Châm theo lời nàng mang thuốc tới, châm chén nước ấm, đang muốn đưa cho Tịch Nhan, bỗng nhiên rụt tay lại: “Sườn Vương phi, người hiện nay đang có thai, thuốc này còn có thể uống sao? Nô tỳ mặc dù không thông y lý, cũng biết đạo lý ‘dược có ba phần độc’. Hay là người thỉnh ngự y đến bắt mạch cho người trước xem sao?”
Tịch Nhan cười nhẹ: “Không cần.”
Ngân Châm nghĩ nghĩ, bỗng nở nụ cười nói: “Nói cũng đúng, nô tỳ thật sự là ngốc, Thất gia làm sao lại cho sườn Vương phi dùng thuốc lung tung chứ.”
Tịch Nhan không nói thêm gì nữa, lặng lẽ uống thuốc, sau khi rửa mặt, liền tự mình đi ngủ.
Bên ngoài, gió bắc vẫn đang gào thét như trước, trong phòng nàng chỉ cảm thấy bầu không khí rất nặng nề giống như mọi lo lắng chồng chất đều đặt trong lòng, cơ hồ làm cho người ta không thở nổi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, nàng vẫn cảm thấy bất an như cũ, trong mộng ngàn từ vạn chữ đủ loại màu sắc hình dạng, người đến lại đi lần lượt xuất hiện, nhưng nàng lại không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Xa xa, dường như có một thân ảnh màu tím dần dần tiến tới gần, tầm mắt của nàng bỗng trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng không nhìn thấy hắn là ai.
Khi hắn cuối cùng đến gần trước mặt nàng, trước mắt nàng bỗng trở nên mờ mịt.
Tịch Nhan đột ngột bừng tỉnh mộng.
Trong phòng cực kỳ im lặng, chỉ có ánh sáng của ngọn nến đang cháy trên bàn đang nhảy nhót mà thôi.
Thật ra cũng không phải là ác mộng gì, thế nhưng trên trán nàng chảy ra mồ hôi lạnh đầm đìa, tay chân cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
Nâng đưa tay lên vỗ về cái trán, Tịch Nhan vén màn che lên, nhìn lại thời gian, thì ra đã qua giờ tý.
Ôm lấy chăn ngồi trên giường một lát, Tịch Nhan mới nằm xuống lại, đem thân mình lạnh lẽo cuộn tròn trong chăn ngủ lại.
Kết quả mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng cũng không nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc Tịch Nhan được Ngân Châm hầu hạ trang điểm mới biết được hắn đêm qua không hồi phủ.
Tịch Nhan nghe xong, ra vẻ dường như không có việc gì nói: “Chắc là suốt đêm qua cùng hoàng thượng nói chuyện nên làm trễ giờ xuất cung.”
“Nhưng mà đêm qua, Vương phi cũng không có hồi phủ.” Ngân Châm cúi đầu nói một tiếng, ngữ khí ẩn chứa sự ủy khuất.
“Ừ.” Tịch Nhan thản nhiên lên tiếng, “Không phải nàng ta chờ chàng sao. Nếu chàng chưa về, nàng ta tự nhiên cũng sẽ không trở về.”
“Nhưng là rõ ràng là sườn Vương phi mới đúng chứ.” Ngân Châm thì thào lầu bầu một câu, nhìn thấy Tịch Nhan dường như không nghe thấy, liền phẫn nộ cầm ấm trà đã nguội lạnh đi ra khỏi cửa.
Tịch Nhan ngồi thất thần trước gương một lát, chợt nghe tiền viện báo lại nói là Lâm Lạc Tuyết từ trong cung dẫn theo khách về phủ, muốn nàng đi ra tiếp đón. Nàng vốn không muốn đi nhưng mà hạ nhân đi đến bẩm báo cố gắng nhấn mạnh lại một lần nữa là khách trong cung, thân phận tôn quý, không thể chậm trễ.
Tịch Nhan nghĩ đến Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng vẫn phải đứng dậy thay đổi xiêm y, đi đến tiền viện.
Nhưng không ngờ tới, khách tới chính là hai tiểu công chúa hôm qua ở trong hoa viên gặp phải, Tịch Nhan vừa thấy các nàng, nhất thời liền nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua, nhất thời lại đỏ mặt. Mà hai tiểu công chúa khi nhìn thấy nàng cũng nở nụ cười không có ý tốt, trong đó một người mở miệng nói: “Tiểu tẩu tử, hôm qua ở trong cung có vui không?”
Tịch Nhan miễn cưỡng cười cười, còn chưa kịp nói điều gì, đúng lúc Lâm Lạc Tuyết quay về thay đổi xiêm y cũng vừa bước vào. Sắc mặt nàng thoạt nhìn cũng không tốt lắm, ẩn chứa sự tiều tụy, nhưng trong ánh mắt lại tỏa ra thần thái sáng ngời.
Nhìn thấy Tịch Nhan, nàng ta cũng chỉ cười nhợt nhạt: “Vi Chi muội muội đây. Khó có dịp vị hai kim cho ngọc diệp Tích Văn cùng Ninh Dương hạ giá đến phủ chơi, hôm nay muội vất vả một chút, tiếp đãi các nàng một ngày được không?” Nàng đưa tay xoa xoa mặt mình, “Chỉ trách ta thân thể không chịu lượng sức, đêm qua bị nhiễm chút phong hàn, cho nên mới làm phiền muội muội.”
Tịch Nhan lẳng lặng nghe xong, mỉm cười: “Nếu tỷ tỷ đã mở miệng, muội muội đương nhiên vâng lệnh.”
Lúc này, Ninh Dương công chúa bỗng vỗ tay nở nụ cười: “Nghe nói đêm qua Thất ca cùng Thất tẩu trong ngự trong hoa viên thưởng tuyết đối ẩm, chắc là Thất ca không biết thương hương tiếc ngọc, mới làm cho tẩu tử phải chịu khổ. Đợi huynh ấy trở về, chúng ta thay tẩu quở trách huynh ấy.”
Nghe những lời nói ấy, Lâm Lạc Tuyết nhịn không được cúi đầu cười nhẹ, thoáng nhìn sang bộ dáng Tịch Nhan vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, bèn nói: “Nếu như thế, các muội cứ chơi vui vẻ, ta về nghỉ tạm một lát, nếu buổi chiều có tinh thần, sẽ cùng các muội nghe hát.”
Tích Văn cùng Ninh Dương chưa bao giờ tới Anh vương phủ nên không khỏi hiếu kì đi dạo ngắm ngía chung quanh, vì lo ngại cho thân mình nên Tịch Nhan không đi theo các nàng, chỉ ở lại tiền viện thu xếp bữa trưa.
Một lúc sau, người gác cổng bỗng nhiên vào bẩm báo lại có khách đến thăm, người đó chính là Lục hoàng tử!
Tịch Nhan biết rõ mình không nên tiếp đãi vị khách này, nhưng còn chưa kịp từ chối thì ngoài cửa đã truyền đến thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Hoành: “Xem ra tinh thần Thất đệ muội không tồi, nếu chiêu đãi thêm một người nữa cũng không phải là việc gì khó chứ?”
Tịch Nhan đứng lên nhìn hắn, hắn đã xông thẳng vào cửa ngồi xuống.
“Lục ca, Thất gia không có ở trong phủ.” Tịch Nhan miễn cưỡng gọi hắn một tiếng, thản nhiên nói.
“Ta đương nhiên biết.” Hoàng Phủ Thanh Hoành nhìn nàng cười,“Bằng không ta tới làm gì?”
Trước khi rời cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên bị hoàng đế triệu đến thư phòng, trong nhất thời, sắc mặt mọi người đều xuất hiện biến đổi một cách kỳ kạ, chỉ duy nhất một mình Tịch Nhan tỏ vẻ bình thường như không phát sinh chuyện gì, dẫn theo Ngân Châm đi về phía cửa cung.
Xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm đang đứng chờ sẵn.
“Thất tẩu!”
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng gọi của Thập Nhị, Tịch Nhan quay người lại, nhưng phát hiện đi Lâm Lạc Tuyết phía sau mình cũng đồng thời đứng lại, quay đầu nhìn về phía Thập Nhị.
Thập Nhị hiển nhiên không dự đoán được tình hình lạ xảy ra như vậy, đứng cách đó không xa nhìn về phía Tịch Nhan, lại nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết, cuối cùng quyết định đem vấn đề khó nuốt này ném sang cho Thất ca của mình, vì thế liền hàm hồ nói: “Thất tẩu, Thất ca bảo tẩu chờ huynh ấy một lát, hắn sẽ cùng tẩu quay về phủ.”
Lâm Lạc Tuyết đưa mắt đánh giá hắn một chút sau đó ánh mắt chợt lóe sáng: “Được, ta sẽ ở chỗ này chờ chàng.”
Đứng phía sau nàng ta, Tịch Nhan cười nhẹ, xoay người tiếp tục đi tới xe ngựa.
“Sườn Vương phi.” Ngân Châm ở phía sau nàng thấp giọng nói, “Thập Nhị gia rõ ràng là nói với người, chúng ta nên ở chỗ này chờ Thất gia đi.”
“Không cần, trước sau gì cũng có người chờ chàng. Ta thật sự mệt mỏi rồi, về phủ trước đi.”
Sau khi Trở về phủ, Tịch Nhan dự định đi nghỉ tạm một chút lại chợt nhớ tới còn chưa uống thuốc nên phân phó cho Ngân Châm mang thuốc tới.
Ngân Châm theo lời nàng mang thuốc tới, châm chén nước ấm, đang muốn đưa cho Tịch Nhan, bỗng nhiên rụt tay lại: “Sườn Vương phi, người hiện nay đang có thai, thuốc này còn có thể uống sao? Nô tỳ mặc dù không thông y lý, cũng biết đạo lý ‘dược có ba phần độc’. Hay là người thỉnh ngự y đến bắt mạch cho người trước xem sao?”
Tịch Nhan cười nhẹ: “Không cần.”
Ngân Châm nghĩ nghĩ, bỗng nở nụ cười nói: “Nói cũng đúng, nô tỳ thật sự là ngốc, Thất gia làm sao lại cho sườn Vương phi dùng thuốc lung tung chứ.”
Tịch Nhan không nói thêm gì nữa, lặng lẽ uống thuốc, sau khi rửa mặt, liền tự mình đi ngủ.
Bên ngoài, gió bắc vẫn đang gào thét như trước, trong phòng nàng chỉ cảm thấy bầu không khí rất nặng nề giống như mọi lo lắng chồng chất đều đặt trong lòng, cơ hồ làm cho người ta không thở nổi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, nàng vẫn cảm thấy bất an như cũ, trong mộng ngàn từ vạn chữ đủ loại màu sắc hình dạng, người đến lại đi lần lượt xuất hiện, nhưng nàng lại không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Xa xa, dường như có một thân ảnh màu tím dần dần tiến tới gần, tầm mắt của nàng bỗng trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng không nhìn thấy hắn là ai.
Khi hắn cuối cùng đến gần trước mặt nàng, trước mắt nàng bỗng trở nên mờ mịt.
Tịch Nhan đột ngột bừng tỉnh mộng.
Trong phòng cực kỳ im lặng, chỉ có ánh sáng của ngọn nến đang cháy trên bàn đang nhảy nhót mà thôi.
Thật ra cũng không phải là ác mộng gì, thế nhưng trên trán nàng chảy ra mồ hôi lạnh đầm đìa, tay chân cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
Nâng đưa tay lên vỗ về cái trán, Tịch Nhan vén màn che lên, nhìn lại thời gian, thì ra đã qua giờ tý.
Ôm lấy chăn ngồi trên giường một lát, Tịch Nhan mới nằm xuống lại, đem thân mình lạnh lẽo cuộn tròn trong chăn ngủ lại.
Kết quả mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng cũng không nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc Tịch Nhan được Ngân Châm hầu hạ trang điểm mới biết được hắn đêm qua không hồi phủ.
Tịch Nhan nghe xong, ra vẻ dường như không có việc gì nói: “Chắc là suốt đêm qua cùng hoàng thượng nói chuyện nên làm trễ giờ xuất cung.”
“Nhưng mà đêm qua, Vương phi cũng không có hồi phủ.” Ngân Châm cúi đầu nói một tiếng, ngữ khí ẩn chứa sự ủy khuất.
“Ừ.” Tịch Nhan thản nhiên lên tiếng, “Không phải nàng ta chờ chàng sao. Nếu chàng chưa về, nàng ta tự nhiên cũng sẽ không trở về.”
“Nhưng là rõ ràng là sườn Vương phi mới đúng chứ.” Ngân Châm thì thào lầu bầu một câu, nhìn thấy Tịch Nhan dường như không nghe thấy, liền phẫn nộ cầm ấm trà đã nguội lạnh đi ra khỏi cửa.
Tịch Nhan ngồi thất thần trước gương một lát, chợt nghe tiền viện báo lại nói là Lâm Lạc Tuyết từ trong cung dẫn theo khách về phủ, muốn nàng đi ra tiếp đón. Nàng vốn không muốn đi nhưng mà hạ nhân đi đến bẩm báo cố gắng nhấn mạnh lại một lần nữa là khách trong cung, thân phận tôn quý, không thể chậm trễ.
Tịch Nhan nghĩ đến Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng vẫn phải đứng dậy thay đổi xiêm y, đi đến tiền viện.
Nhưng không ngờ tới, khách tới chính là hai tiểu công chúa hôm qua ở trong hoa viên gặp phải, Tịch Nhan vừa thấy các nàng, nhất thời liền nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua, nhất thời lại đỏ mặt. Mà hai tiểu công chúa khi nhìn thấy nàng cũng nở nụ cười không có ý tốt, trong đó một người mở miệng nói: “Tiểu tẩu tử, hôm qua ở trong cung có vui không?”
Tịch Nhan miễn cưỡng cười cười, còn chưa kịp nói điều gì, đúng lúc Lâm Lạc Tuyết quay về thay đổi xiêm y cũng vừa bước vào. Sắc mặt nàng thoạt nhìn cũng không tốt lắm, ẩn chứa sự tiều tụy, nhưng trong ánh mắt lại tỏa ra thần thái sáng ngời.
Nhìn thấy Tịch Nhan, nàng ta cũng chỉ cười nhợt nhạt: “Vi Chi muội muội đây. Khó có dịp vị hai kim cho ngọc diệp Tích Văn cùng Ninh Dương hạ giá đến phủ chơi, hôm nay muội vất vả một chút, tiếp đãi các nàng một ngày được không?” Nàng đưa tay xoa xoa mặt mình, “Chỉ trách ta thân thể không chịu lượng sức, đêm qua bị nhiễm chút phong hàn, cho nên mới làm phiền muội muội.”
Tịch Nhan lẳng lặng nghe xong, mỉm cười: “Nếu tỷ tỷ đã mở miệng, muội muội đương nhiên vâng lệnh.”
Lúc này, Ninh Dương công chúa bỗng vỗ tay nở nụ cười: “Nghe nói đêm qua Thất ca cùng Thất tẩu trong ngự trong hoa viên thưởng tuyết đối ẩm, chắc là Thất ca không biết thương hương tiếc ngọc, mới làm cho tẩu tử phải chịu khổ. Đợi huynh ấy trở về, chúng ta thay tẩu quở trách huynh ấy.”
Nghe những lời nói ấy, Lâm Lạc Tuyết nhịn không được cúi đầu cười nhẹ, thoáng nhìn sang bộ dáng Tịch Nhan vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, bèn nói: “Nếu như thế, các muội cứ chơi vui vẻ, ta về nghỉ tạm một lát, nếu buổi chiều có tinh thần, sẽ cùng các muội nghe hát.”
Tích Văn cùng Ninh Dương chưa bao giờ tới Anh vương phủ nên không khỏi hiếu kì đi dạo ngắm ngía chung quanh, vì lo ngại cho thân mình nên Tịch Nhan không đi theo các nàng, chỉ ở lại tiền viện thu xếp bữa trưa.
Một lúc sau, người gác cổng bỗng nhiên vào bẩm báo lại có khách đến thăm, người đó chính là Lục hoàng tử!
Tịch Nhan biết rõ mình không nên tiếp đãi vị khách này, nhưng còn chưa kịp từ chối thì ngoài cửa đã truyền đến thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Hoành: “Xem ra tinh thần Thất đệ muội không tồi, nếu chiêu đãi thêm một người nữa cũng không phải là việc gì khó chứ?”
Tịch Nhan đứng lên nhìn hắn, hắn đã xông thẳng vào cửa ngồi xuống.
“Lục ca, Thất gia không có ở trong phủ.” Tịch Nhan miễn cưỡng gọi hắn một tiếng, thản nhiên nói.
“Ta đương nhiên biết.” Hoàng Phủ Thanh Hoành nhìn nàng cười,“Bằng không ta tới làm gì?”
/484
|