Hoàng Phủ Thanh Hoành từ sớm đã nhìn thấy dung mạo bị hủy của Tịch Nhan nhưng giờ đây sắc mặt hắn phút chốc trở nên thảm bại, cái chén trong tay run lên, liền ngã từ trên ghế xuống.
Âm thanh tuy vang lên rất nhỏ nhưng lại làm mọi người trong điện bỗng dưng bừng tỉnh, nhất thời ai nấy cũng đều kinh ngạc, lo sợ không yên, đều cúi đầu không dám nhìn dung nhan đáng sợ của Tịch Nhan. Lão Thập Nhị sợ tới mức liên tục thoái lui vài bước, Hoàng Phủ Thanh Thần bên cạnh lạnh lùng liếc mắt quét qua nàng một cái, cũng hơi có chút kinh ngạc.
Tịch Nhan nhịn không được gợi lên một tia cười lạnh, lúc quay đầu lại đón nhận đôi mắt lạnh lùng mất đi ý cười của Hoàng Phủ Thanh Vũ, mềm mại cúi đầu xuống, khổ sở nói: “Thất gia, thiếp thân thất lễ có phải hay không?”
Nhưng nghe thấy hắn khẽ thở dài một tiếng, ngón tay thon dài kéo lên tấm lụa mỏng bị bay ra củaTịch Nhan, khóe miệng gợi lên ý cười bất đắc dĩ, nhưng ngữ khí chứa đựng sự sủng nịch:“Sao luôn không cẩn thận như vậy?”
Tiếp theo, trong ánh mắt lo sợ không yên của chúng huynh đệ trong, hắn lại tự mình động thủ, đem lụa mỏng quay trở lại trên đầu Tịch Nhan.
Cổ tay áo rộng rãi đảo qua mặt nàng mang theo mùi hương mát lạnh tỏa ra từ bên trong, tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp một chút, mới biết thế nào gọi là “Cổ tay áo doanh hương”, nguyên lai không phải chỉ nữ tử mới có.
Hơi quay đầu lại vừa lúc đối diện với dung nhan tuấn mỹ của hắn, Tịch Nhan lập tức quay đầu đi, tránh khỏi cái nhìn ôn nhu chăm chú của hắn, không nhìn hắn nữa
Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hiện lên điều gì đó, sau khi lấy tấm lụa mỏng che khuất mặt của nàng mới đón nhận ánh mắt mọi người: “Làm cho các vị huynh đệ chê cười rồi.”
Tịch Nhan trong lòng thấm nói, huynh đệ của ngươi không phải đến xem trò vui sao, giờ ta cho bọn họ xem coi như là hiểu rõ tâm sự của bọn họ.
Quả nhiên, sau khi Tịch Nhan bị lộ “Hình dáng”, yến hội rất nhanh giải tán, các huynh đệ của hắn cũng vội vàng tìm cớ ly khai.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa mọi người đi ra ngoài, Tịch Nhan sau khi thu dọn sạch sẽ trong sảnh đi ra lại phát hiện trên hành lang gấp khúc phía trước, lão Cửu cùng lão Thập Nhị ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Lão Cửu đứng trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, vẻ mặt đạm mạc nhìn ra bên vườn hoa. Mà lão Thập Nhị cúi xuống nói gì đó Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Tịch Nhan đến gần thêm, liền mơ hồ nghe được một chút --
“...... Thất ca, huynh không lầm chứ, thật sự là nàng?...... Nhưng làm sao có thể......”
Còn chưa nói xong, hắn liếc mắt thấy Tịch Nhan đi tới, lời dừng lại trên miệng, có chút oán trách liếc mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, tựa hồ như đang trách hắn không cảnh báo cho mình im miệng kịp lúc.
Lúc này hắn nhìn về phía Tịch Nhan, cười mỉa nói: “Thất tẩu, ta đây cùng Cửu ca xin phép cáo từ .”
Tịch Nhan mỉm cười gật đầu, cúi đầu duy trì nụ cười trước sau như một với Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Trong lòng nàng không biết vì sao lại chấn động, nhớ tới lời nói vừa rồi của lão Thập Nhị, “Nàng” kia, không biết ám chỉ ai? Nếu là chính mình, như vậy đến tột cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn như thế nào? Trong đó tựa hồ ẩn dấu điều gì mà nàng không biết sao?
Âm thanh tuy vang lên rất nhỏ nhưng lại làm mọi người trong điện bỗng dưng bừng tỉnh, nhất thời ai nấy cũng đều kinh ngạc, lo sợ không yên, đều cúi đầu không dám nhìn dung nhan đáng sợ của Tịch Nhan. Lão Thập Nhị sợ tới mức liên tục thoái lui vài bước, Hoàng Phủ Thanh Thần bên cạnh lạnh lùng liếc mắt quét qua nàng một cái, cũng hơi có chút kinh ngạc.
Tịch Nhan nhịn không được gợi lên một tia cười lạnh, lúc quay đầu lại đón nhận đôi mắt lạnh lùng mất đi ý cười của Hoàng Phủ Thanh Vũ, mềm mại cúi đầu xuống, khổ sở nói: “Thất gia, thiếp thân thất lễ có phải hay không?”
Nhưng nghe thấy hắn khẽ thở dài một tiếng, ngón tay thon dài kéo lên tấm lụa mỏng bị bay ra củaTịch Nhan, khóe miệng gợi lên ý cười bất đắc dĩ, nhưng ngữ khí chứa đựng sự sủng nịch:“Sao luôn không cẩn thận như vậy?”
Tiếp theo, trong ánh mắt lo sợ không yên của chúng huynh đệ trong, hắn lại tự mình động thủ, đem lụa mỏng quay trở lại trên đầu Tịch Nhan.
Cổ tay áo rộng rãi đảo qua mặt nàng mang theo mùi hương mát lạnh tỏa ra từ bên trong, tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp một chút, mới biết thế nào gọi là “Cổ tay áo doanh hương”, nguyên lai không phải chỉ nữ tử mới có.
Hơi quay đầu lại vừa lúc đối diện với dung nhan tuấn mỹ của hắn, Tịch Nhan lập tức quay đầu đi, tránh khỏi cái nhìn ôn nhu chăm chú của hắn, không nhìn hắn nữa
Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hiện lên điều gì đó, sau khi lấy tấm lụa mỏng che khuất mặt của nàng mới đón nhận ánh mắt mọi người: “Làm cho các vị huynh đệ chê cười rồi.”
Tịch Nhan trong lòng thấm nói, huynh đệ của ngươi không phải đến xem trò vui sao, giờ ta cho bọn họ xem coi như là hiểu rõ tâm sự của bọn họ.
Quả nhiên, sau khi Tịch Nhan bị lộ “Hình dáng”, yến hội rất nhanh giải tán, các huynh đệ của hắn cũng vội vàng tìm cớ ly khai.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa mọi người đi ra ngoài, Tịch Nhan sau khi thu dọn sạch sẽ trong sảnh đi ra lại phát hiện trên hành lang gấp khúc phía trước, lão Cửu cùng lão Thập Nhị ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Lão Cửu đứng trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, vẻ mặt đạm mạc nhìn ra bên vườn hoa. Mà lão Thập Nhị cúi xuống nói gì đó Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Tịch Nhan đến gần thêm, liền mơ hồ nghe được một chút --
“...... Thất ca, huynh không lầm chứ, thật sự là nàng?...... Nhưng làm sao có thể......”
Còn chưa nói xong, hắn liếc mắt thấy Tịch Nhan đi tới, lời dừng lại trên miệng, có chút oán trách liếc mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, tựa hồ như đang trách hắn không cảnh báo cho mình im miệng kịp lúc.
Lúc này hắn nhìn về phía Tịch Nhan, cười mỉa nói: “Thất tẩu, ta đây cùng Cửu ca xin phép cáo từ .”
Tịch Nhan mỉm cười gật đầu, cúi đầu duy trì nụ cười trước sau như một với Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Trong lòng nàng không biết vì sao lại chấn động, nhớ tới lời nói vừa rồi của lão Thập Nhị, “Nàng” kia, không biết ám chỉ ai? Nếu là chính mình, như vậy đến tột cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn như thế nào? Trong đó tựa hồ ẩn dấu điều gì mà nàng không biết sao?
/484
|