Nam Cung Ngự bỗng dưng thở dài: “Nói cách khác là hắn không biết?”
Đạm Tuyết hơi gật đầu, bỗng nở nụ cười: "Nhưng mà không quan trọng. Công tử biết tính Đạm Tuyết ít nói mà, vẫn mong công tử đừng nói ra".
Nghe vậy, Nam Cung Ngự hơi nhướng mày, quả thật sau đó không nói gì nữa.
Từ phòng Đạm Tuyết đi ra, Nam Cung Ngự nhìn đôi lông mày của Tịch Nhan lộ vẻ khó hiểu, thì biết ngày trong lòng nàng có nghi vấn, vừa mới ra cửa, nàng xoay người trực tiếp hỏi hắn: " 'Hắn' mà huynh và Đạm Tuyết nói đến là ai vậy?"
"Không liên quan đến muội thì đừng hỏi gì hết." Nam Cung Ngự liếc nhìn Tịch Nhan một cái.
Tịch Nhan hơi khó chịu, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nói: "Nhưng Đạm Tuyết là người của huynh mà, người của huynh bị bắt nạt, huynh cũng không báo thù cho cô ấy sao?"
Nam Cung Ngự cũng mỉm cười với nàng: "Đạm Tuyết không cần ta thay cô ấy báo thù. Nhưng nếu muội cần, ta tất nhiên sẽ vượt lửa băng sông, chết vạn lần cũng không chối từ".
Sau đó, Tịch Nhan cười nhẹ, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta sao có thể hồ đồ như Đạm Tuyết được? Biết rõ nam tử trong thiên hạ không ai xứng đáng để đặt tình cảm vào, làm sao có thể khiến bản thân đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần chứ!".
Bên môi Nam Cung Ngự hơi gượng cười, nhưng nụ cười lại nhanh chóng lan ra, tiến lên một bước lại gần Tịch Nhan: "Ngay cả sư huynh của muội, cũng không xứng đáng sao?"
Ánh mắt Tịch Nhan tỏ vẻ nghiền ngẫm, thú vị, thản nhiên lộ ra ý cười: "Nếu vậy, sư huynh phải tự hỏi xem bản thân có xứng đáng để người ta phó thác chung thân hay không?"
"Chẳng lẽ đối với Nhan Nhan, huynh đây không đáng sao?" Nam Cung Ngự nhíu mày, cười ra tiếng.
Tịch Nhan ra vẻ cân nhắc, lúc sau lại nói: "Huynh có xứng đáng để phó thác chung thân hay không, ta không biết, biết chuyện chung thân đại sự của huynh phải nên giao phó ra sao”
"Là thế nào đây?" Nam Cung Ngự khoanh tay, ung dung đợi đáp án của nàng.
"Thì giao phó cho mẫu đơn đó!" Tịch Nhan bỗng cười rộ lên "Vì hoa mẫu đơn chết thành quỷ cũng không uổng phí cả đời Nam Cung Ngự*!"
----------------------------------------------
Cứ như thế, mỗi ngày đi đường vừa rong chơi một chút, lại vừa lo ngại thân mình Đạm Tuyết không thể chịu nhiều xóc nảy, thế nên, bọn họ đi gần ba tháng mới trở về Đại Sở.
Đại Sở nằm ở phía nam. Khác hẳn với phong cảnh thê lương của Tây Càng và cảnh sắc lạnh lẽo của Bắc Mạc, phong cảnh của Đại Sở đẹp lạ thường, như phong cảnh trong tranh, như tiên cảnh xuất hiện ở nhân gian. Nhất là ngay giữa mùa hè, nó lại càng có vẻ đẹp tuyệt trần.
Tịch Nhan vừa bước ranh giới Đại Sở liền cảm thán "Nam Cung Ngự, khó trách huynh biết cách sống phóng túng như vậy, trong thành là tiên cảnh nhân gian, sao lại không biến huynh thành người như vậy chứ?"
Nam Cung Ngự và Đạm Tuyết đều bật cười, Nam Cung Ngự nói: "Nếu muội thích, thì cứ ở lại đây luôn, chịu không?"
Nhưng Tịch Nhan lại lắc đầu, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán: "Ở đây cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có thời tiết là quá nóng, khiến người ta không chịu nổi!" Tịch Nhan nhìn người đi đường ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mọi người đều có vẻ vừa đen vừa gầy, không khỏi nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Ngự: "Ta nghe nói lúc ở trên chiến trường huynh đều đeo mặt nạ?"
"Muội muốn nói gì đây?"
Tịch Nhan nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, cười hừ một tiếng: "Huynh nhất định là sợ ánh nắng sẽ làm đen da huynh, thế thì sẽ không thu hút những tiểu cô nương, nên huynh mới đeo mặt nạ đúng không?".
Nam Cung Ngự lấy quạt gõ mạnh vào đầu nàng: "Không cần muội nghĩ nhiều đâu".
Tịch Nhan vừa cười hai tiếng, lại chẳng còn sức đâu mà đấu võ miệng với hắn, đành miễn cưỡng lui vào góc xe ngựa: "Thật sự là quá nóng đó Nam Cung Ngự!".
Nam Cung Ngự lại rất ung dung mà phe phẩy cây quạt trong tay, không chút bực bội, thấy nàng nóng đến nỗi da phiếm hồng lên, trong lòng không nhịn được mà xao động, thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ, cười nói: "Nếu muội sợ nóng, vào cung ta sẽ xây cho muội một tòa băng điện, muội thấy sao?"
"Một lời đã định?" Nghe vậy, Tịch Nhan lấy lại tinh thần, ngồi dậy "Huynh chắc đã từng yêu ta điên cuồng rồi".
Nam Cung Ngự khẽ cười một tiếng: "Một tòa băng điện thôi mà, có gì khó chứ?"
Lúc này Tịch Nhan mới cười lên: "Cũng đúng. Đế vương người ta còn xây kim ốc, ta lại chỉ muốn huynh cho một tòa băng điện thôi, chắc cũng không làm khó huynh đâu nhỉ?"
Khóe miệng lại nổi lên nụ cười tà mị, Nam Cung Ngự quay đầu nhìn nàng: "Cũng phải xem người ở là ai, mà băng điện này ta xây vì ai!".
Tịch Nhan qua hồi lâu sau mới hiểu những lời này của hắn chẳng phải là lời tốt đẹp gì, thế là cáu giận, lặng lẽ đá hắn một cái.
Rất nhanh đã đến hoàng cung, ở trước một cửa cung thì xuống xe ngựa, Nam Cung Ngự đầu tiên là chuẩn bị cho Đạm Tuyết một cỗ kiệu tốt, dặn dò nàng trở về phải nghỉ ngơi ngay, sau đó mới quay đầu đưa Tịch Nhan đi vào trong cung.
Tịch Nhan một bên đánh giá rất nhiều cung điện, một bên bất mãn oán giận: "Huynh cũng không biết chuẩn bị cỗ kiệu cho ta ngồi".
Nam Cung Ngự không thèm quay đầu lại: "Ngồi trong kiệu, nhiệt trên người muội không tỏa đi đâu được, chỉ khiến muội cảm thấy nóng hơn thôi"
"Ngụy biện!" Tịch Nhan cắn răng đáp một câu, đuổi theo bước chân hắn.
Dọc đường đi, người hầu trong cung thấy Nam Cung Ngự, đều vô cùng lễ phép quỳ xuống: "Thỉnh an Vương gia, Vương gia cuối cùng cũng hồi cung!".
Tịch Nhan nhịn không được cười khẽ lên: "Những người trong cung đều tôn kính huynh như thần luôn đó!". Nam Cung Ngự nghe thế mới dừng bước lại, đợi cho nàng đi bằng mình, rồi mới nói: "Hoàng huynh thân thể yếu đuối, cũng không thường xuyên lộ diện. Vậy nên nhiều lúc trong cung có việc, bọn họ đều trình báo cho ta, ta lại tự đi thương nghị cùng với hoàng huynh, bọn họ chỉ nghe quyết định của ta."
Tịch Nhan lại nhếch khóe miệng: "Huynh nói vậy, ta sẽ nghi ngờ huynh “Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu” [‘Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu’ nghĩa là: mượn danh thiên tử để khiến chư hầu phải phục tùng mệnh lệnh.]
Nam Cung Ngự hừ một tiếng: "Dù sao chuyện muội thích nói năng lung tung không phải chỉ ngày một ngày hai".
Vừa dứt lời, hắn rẽ ngay cuối đường, một tòa cung điện rộng rãi bất chợt xuất hiện trước mặt Tịch Nhan, trên biển đề ba chữ "Cảnh bích cung", có vẻ thập phần khí phái.
Nam Cung Ngự mời nàng đi trước, dù Tịch Nhan đã gặp qua rất nhiều cung điện thế này, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc: "Đây là tẩm cung của huynh sao? Nam Cung Ngự, tất cả nhưng thứ này đều vượt xa kim loan điện Hoa Quân Bảo đó!"
Nam Cung Ngự nhẹ giọng cười: "Muội cũng là quận chúa Tịch Nhan kiều diễm khắp thiên hạ, cũng không đến nỗi phải ngạc nhiên như vậy"
Tịch Nhan bừng tỉnh, gật đầu mạnh, khóe mắt sáng ngời: "Sư huynh à, huynh đúng là Dự thân vương uy chấn bốn bể đó, khắp nơi trên trời dưới đất đều không thể nào có người thứ hai đâu".
Nam Cung Ngự bước đến một chút, sau đó, cúi đầu gần bên tai Tịch Nhan, nhẹ giọng nói: "Muội vang danh khắp thiên hạ, ta uy chấn bốn bể, hợp lại với nhau, chẳng phải vừa vặn là thiên hạ vô song sao?"
Đạm Tuyết hơi gật đầu, bỗng nở nụ cười: "Nhưng mà không quan trọng. Công tử biết tính Đạm Tuyết ít nói mà, vẫn mong công tử đừng nói ra".
Nghe vậy, Nam Cung Ngự hơi nhướng mày, quả thật sau đó không nói gì nữa.
Từ phòng Đạm Tuyết đi ra, Nam Cung Ngự nhìn đôi lông mày của Tịch Nhan lộ vẻ khó hiểu, thì biết ngày trong lòng nàng có nghi vấn, vừa mới ra cửa, nàng xoay người trực tiếp hỏi hắn: " 'Hắn' mà huynh và Đạm Tuyết nói đến là ai vậy?"
"Không liên quan đến muội thì đừng hỏi gì hết." Nam Cung Ngự liếc nhìn Tịch Nhan một cái.
Tịch Nhan hơi khó chịu, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nói: "Nhưng Đạm Tuyết là người của huynh mà, người của huynh bị bắt nạt, huynh cũng không báo thù cho cô ấy sao?"
Nam Cung Ngự cũng mỉm cười với nàng: "Đạm Tuyết không cần ta thay cô ấy báo thù. Nhưng nếu muội cần, ta tất nhiên sẽ vượt lửa băng sông, chết vạn lần cũng không chối từ".
Sau đó, Tịch Nhan cười nhẹ, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta sao có thể hồ đồ như Đạm Tuyết được? Biết rõ nam tử trong thiên hạ không ai xứng đáng để đặt tình cảm vào, làm sao có thể khiến bản thân đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần chứ!".
Bên môi Nam Cung Ngự hơi gượng cười, nhưng nụ cười lại nhanh chóng lan ra, tiến lên một bước lại gần Tịch Nhan: "Ngay cả sư huynh của muội, cũng không xứng đáng sao?"
Ánh mắt Tịch Nhan tỏ vẻ nghiền ngẫm, thú vị, thản nhiên lộ ra ý cười: "Nếu vậy, sư huynh phải tự hỏi xem bản thân có xứng đáng để người ta phó thác chung thân hay không?"
"Chẳng lẽ đối với Nhan Nhan, huynh đây không đáng sao?" Nam Cung Ngự nhíu mày, cười ra tiếng.
Tịch Nhan ra vẻ cân nhắc, lúc sau lại nói: "Huynh có xứng đáng để phó thác chung thân hay không, ta không biết, biết chuyện chung thân đại sự của huynh phải nên giao phó ra sao”
"Là thế nào đây?" Nam Cung Ngự khoanh tay, ung dung đợi đáp án của nàng.
"Thì giao phó cho mẫu đơn đó!" Tịch Nhan bỗng cười rộ lên "Vì hoa mẫu đơn chết thành quỷ cũng không uổng phí cả đời Nam Cung Ngự*!"
----------------------------------------------
Cứ như thế, mỗi ngày đi đường vừa rong chơi một chút, lại vừa lo ngại thân mình Đạm Tuyết không thể chịu nhiều xóc nảy, thế nên, bọn họ đi gần ba tháng mới trở về Đại Sở.
Đại Sở nằm ở phía nam. Khác hẳn với phong cảnh thê lương của Tây Càng và cảnh sắc lạnh lẽo của Bắc Mạc, phong cảnh của Đại Sở đẹp lạ thường, như phong cảnh trong tranh, như tiên cảnh xuất hiện ở nhân gian. Nhất là ngay giữa mùa hè, nó lại càng có vẻ đẹp tuyệt trần.
Tịch Nhan vừa bước ranh giới Đại Sở liền cảm thán "Nam Cung Ngự, khó trách huynh biết cách sống phóng túng như vậy, trong thành là tiên cảnh nhân gian, sao lại không biến huynh thành người như vậy chứ?"
Nam Cung Ngự và Đạm Tuyết đều bật cười, Nam Cung Ngự nói: "Nếu muội thích, thì cứ ở lại đây luôn, chịu không?"
Nhưng Tịch Nhan lại lắc đầu, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán: "Ở đây cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có thời tiết là quá nóng, khiến người ta không chịu nổi!" Tịch Nhan nhìn người đi đường ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mọi người đều có vẻ vừa đen vừa gầy, không khỏi nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Ngự: "Ta nghe nói lúc ở trên chiến trường huynh đều đeo mặt nạ?"
"Muội muốn nói gì đây?"
Tịch Nhan nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, cười hừ một tiếng: "Huynh nhất định là sợ ánh nắng sẽ làm đen da huynh, thế thì sẽ không thu hút những tiểu cô nương, nên huynh mới đeo mặt nạ đúng không?".
Nam Cung Ngự lấy quạt gõ mạnh vào đầu nàng: "Không cần muội nghĩ nhiều đâu".
Tịch Nhan vừa cười hai tiếng, lại chẳng còn sức đâu mà đấu võ miệng với hắn, đành miễn cưỡng lui vào góc xe ngựa: "Thật sự là quá nóng đó Nam Cung Ngự!".
Nam Cung Ngự lại rất ung dung mà phe phẩy cây quạt trong tay, không chút bực bội, thấy nàng nóng đến nỗi da phiếm hồng lên, trong lòng không nhịn được mà xao động, thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ, cười nói: "Nếu muội sợ nóng, vào cung ta sẽ xây cho muội một tòa băng điện, muội thấy sao?"
"Một lời đã định?" Nghe vậy, Tịch Nhan lấy lại tinh thần, ngồi dậy "Huynh chắc đã từng yêu ta điên cuồng rồi".
Nam Cung Ngự khẽ cười một tiếng: "Một tòa băng điện thôi mà, có gì khó chứ?"
Lúc này Tịch Nhan mới cười lên: "Cũng đúng. Đế vương người ta còn xây kim ốc, ta lại chỉ muốn huynh cho một tòa băng điện thôi, chắc cũng không làm khó huynh đâu nhỉ?"
Khóe miệng lại nổi lên nụ cười tà mị, Nam Cung Ngự quay đầu nhìn nàng: "Cũng phải xem người ở là ai, mà băng điện này ta xây vì ai!".
Tịch Nhan qua hồi lâu sau mới hiểu những lời này của hắn chẳng phải là lời tốt đẹp gì, thế là cáu giận, lặng lẽ đá hắn một cái.
Rất nhanh đã đến hoàng cung, ở trước một cửa cung thì xuống xe ngựa, Nam Cung Ngự đầu tiên là chuẩn bị cho Đạm Tuyết một cỗ kiệu tốt, dặn dò nàng trở về phải nghỉ ngơi ngay, sau đó mới quay đầu đưa Tịch Nhan đi vào trong cung.
Tịch Nhan một bên đánh giá rất nhiều cung điện, một bên bất mãn oán giận: "Huynh cũng không biết chuẩn bị cỗ kiệu cho ta ngồi".
Nam Cung Ngự không thèm quay đầu lại: "Ngồi trong kiệu, nhiệt trên người muội không tỏa đi đâu được, chỉ khiến muội cảm thấy nóng hơn thôi"
"Ngụy biện!" Tịch Nhan cắn răng đáp một câu, đuổi theo bước chân hắn.
Dọc đường đi, người hầu trong cung thấy Nam Cung Ngự, đều vô cùng lễ phép quỳ xuống: "Thỉnh an Vương gia, Vương gia cuối cùng cũng hồi cung!".
Tịch Nhan nhịn không được cười khẽ lên: "Những người trong cung đều tôn kính huynh như thần luôn đó!". Nam Cung Ngự nghe thế mới dừng bước lại, đợi cho nàng đi bằng mình, rồi mới nói: "Hoàng huynh thân thể yếu đuối, cũng không thường xuyên lộ diện. Vậy nên nhiều lúc trong cung có việc, bọn họ đều trình báo cho ta, ta lại tự đi thương nghị cùng với hoàng huynh, bọn họ chỉ nghe quyết định của ta."
Tịch Nhan lại nhếch khóe miệng: "Huynh nói vậy, ta sẽ nghi ngờ huynh “Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu” [‘Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu’ nghĩa là: mượn danh thiên tử để khiến chư hầu phải phục tùng mệnh lệnh.]
Nam Cung Ngự hừ một tiếng: "Dù sao chuyện muội thích nói năng lung tung không phải chỉ ngày một ngày hai".
Vừa dứt lời, hắn rẽ ngay cuối đường, một tòa cung điện rộng rãi bất chợt xuất hiện trước mặt Tịch Nhan, trên biển đề ba chữ "Cảnh bích cung", có vẻ thập phần khí phái.
Nam Cung Ngự mời nàng đi trước, dù Tịch Nhan đã gặp qua rất nhiều cung điện thế này, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc: "Đây là tẩm cung của huynh sao? Nam Cung Ngự, tất cả nhưng thứ này đều vượt xa kim loan điện Hoa Quân Bảo đó!"
Nam Cung Ngự nhẹ giọng cười: "Muội cũng là quận chúa Tịch Nhan kiều diễm khắp thiên hạ, cũng không đến nỗi phải ngạc nhiên như vậy"
Tịch Nhan bừng tỉnh, gật đầu mạnh, khóe mắt sáng ngời: "Sư huynh à, huynh đúng là Dự thân vương uy chấn bốn bể đó, khắp nơi trên trời dưới đất đều không thể nào có người thứ hai đâu".
Nam Cung Ngự bước đến một chút, sau đó, cúi đầu gần bên tai Tịch Nhan, nhẹ giọng nói: "Muội vang danh khắp thiên hạ, ta uy chấn bốn bể, hợp lại với nhau, chẳng phải vừa vặn là thiên hạ vô song sao?"
/484
|