Trong phòng bỗng dưng vang lên tiếng cười rất nhẹ, nhưng sau một lát, liền khôi phục lại sự im lặng.
Tịch Nhan đỏ mặt ngồi ở chỗ kia, quăng chén rượu cầm trong tay lên chiếc khay của người săn sóc dâu, sau đó nghiêng mặt nhìn về một bên.
Cũng chỉ khi nhìn thấy hắn, tính hay làm càn của nàng mới khắc chế không được, bất luận như thế nào cũng phải phát tiết ra.
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhếch lên, cũng ngửa đầu uống cạn chung rượu, đem cái chén không trả lại cho người săn sóc dâu.
“Lễ xong, --” Người săn sóc dâu bên cạnh nhất thời hô to lên, Tịch Nhan vốn còn tưởng rằng mọi chuyện bây giờ đã hoàn thành rồi, nhưng lại không ngời một mệnh phụ đột nhiên nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Thỉnh Hoàng Thượng di giá thay quần áo.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ gật gật đầu, đứng dậy, Tịch Nhan bỗng dưng kéo cổ tay áo của hắn lại: “Chàng đi đâu?”
Hắn vốn thích mặc những bộ y phục đơn giản màu trắng, cho dù là sau khi đăng cơ thường xuyên phải mặc long bào nhưng màu sắc cũng cực kỳ thanh nhã, nàng chưa từng gặp qua bộ dáng của hắn khi mặc hỉ phục, cho dù là lần đầu tiên thành thân cũng chưa từng gặp qua. Nay nàng mới nhìn thấy hắn một thân hỉ phục màu đỏ, trên đầu cài quan ngọc, quả thực là ngọc thụ lâm phong.
Hiển nhiên là Tịch Nhan cảm thấy xem chưa đủ, lại nghe thấy hắn muốn đi thay quần áo?
Nhóm mệnh phụ phu nhân bên cạnh rốt cuộc đều nhịn không được, cúi đầu nở nụ cười. Cũng may hôm nay là ngày vui nên Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tất nhiên sẽ không trách tội.
Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng một cái, Tịch Nhan cũng ý thức được mình lại bị chê cười, có chút phẫn nộ rút tay về. Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới mỉm cười, theo hai vị mệnh phụ phu nhân ra khỏi hỉ phòng.
Người săn sóc dâu bên cạnh Tịch Nhan lúc này mới đã mở miệng: “Hoàng hậu nương nương, thỉnh di giá thay quần áo.”
Nghe thấy mình cũng phải thay quần áo, trong lòng Tịch Nhan tràn đầy vui mừng. Mũ phượng trên đầu, trang sức trên người đều làm cho nàng cảm thấy nặng nề, khổ không nói nổi.
Sau khi trang điểm lại, Tịch Nhan thay một bộ triều phục đỏ thẫm có thêu chim loan hướng về phía chim phượng, tuy cũng rất phiền phức như cũ, nhưng so với lễ phục lúc trước đã thoải mái không ít, Tịch Nhan không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi trở lại trên hỉ giường.
Chỉ một lát sau, nàng bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng thông truyền của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm --”
Tịch Nhan quả thực không biết thành thân còn có nhiều lễ nghi như vậy, được người săn sóc dâu thúc giục nàng mới không tình nguyện đứng dậy, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thay đổi một bộ long cổn nhẹ nhàng, trong lòng bất giác có chút mất mát, với sự giúp đỡ của người săn sóc dâu, nàng cùng hắn ngồi xuống bên cạnh bàn.[ long cổn : áo vua]
Trên bàn có đủ các món ăn với nhiều màu sắc và kiểu dáng, Tịch Nhan bị ép buộc cả ngày cũng quả thật đói bụng, liền vươn tay lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, nhưng đến khi giơ tay ra bỗng dưng nhớ tới điều gì, nhìn một vòng về bốn phía, liền bắt gặp mọi người đều nhìn mình chằm chằm. Tịch Nhan nghĩ mình lại làm sai cái gì, vừa muốn đem điểm tâm trong miệng nhổ ra, lại nghe người săn sóc dâu bên cạnh nói: “Thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương chậm rãi thưởng thức, nô tỳ cáo lui.”
Tịch Nhan nghe được hai chữ “thưởng thức”, điểm tâm trong miệng chuẩn bị nhổ ra bỗng dưng trôi tuột xuống họng, nhất thời bị sặc, ho khan kinh thiên động địa.
Người săn sóc dâu cùng nhóm mệnh phụ đều đã lui tới cửa, thấy tình hình như vậy, nhưng cuối cùng cũng không dám quấy rầy, vẫn rời khỏi và đóng lại cửa phòng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy bộ dáng của nàng, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, bèn ôm lấy để nàng ngồi vào trong lòng mình, bưng chén trà trước mặt đưa đến bên miệng nàng. Tịch Nhan vội uống mấy ngụm, lúc này mới đem khối điểm tâm kia nuốt xuống được, nhưng khuôn mặt vì ho nhiều nên đỏ bừng, chôn ở trong lòng hắn thở hào hển.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cúi đầu nở nụ cười, Tịch Nhan khôi phục lại sức khỏe, hung hăng đánh một quyền vào người hắn: “Chàng còn cười! Vì sao thành thân có nhiều quy củ như vậy chàng cũng không nói cho ta biết? Hại ta xấu hổ nhiều lần, những người vừa đi ra ngoài phỏng chừng cười chết ta!”
Tịch Nhan vừa giận lại vừa ủy khuất, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhìn nàng mỉm cười, nhìn đến mức bên tai nàng đều đỏ bừng cả lên, nàng thẹn quá đứng bật dậy nhéo mạnh trên đùi hắn: “Có gì đẹp đâu!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên cũng đứng dậy, từ phía sau giữ chặt nàng, vòng tay qua thắt lưng của nàng ôm đến trước gương, kề sát bên tai của nàng thấp giọng nói: “Nhan Nhan, nàng xem, xứng không?”
Nhan Nhan, xứng không?
Những lời như vậy giống như đã từng quen biết, Tịch Nhan nghĩ nghĩ, chính là sau khi nàng cùng hắn lần đầu tiên viên phòng, hắn cũng như thế, ôm nàng đứng ở trước gương, nhẹ nhàng hỏi nàng những lời này.
Thật lâu thật lâu Tịch Nhan không nhìn vào gương, rốt cuộc một lần nữa lại giương mắt lên nhìn về phía tấm gương trước mặt.
Lại nhịn không được tim có chút đập mạnh và loạn nhịp – trong gương, đã không phải là bộ dáng của nàng trong trí nhớ.
Nàng còn nhớ rõ trước kia có một lần cẩn thận soi gương, chỉ nhìn thấy trong gương phản chiếu hình ảnh quỷ mị của mình. Mà nay, nàng dường như có thể tìm lại được bộ dáng thiếu niên của mình từ trên khuôn mặt – khuôn mặt vẫn trắng bóng như bạch ngọc, đôi mắt long lanh trong suốt, những đau thương trên khuôn mặt đã biến mất không còn dấu vết. Hơn nữa trên đường đi đến Bắc Mạc, bởi vì có hắn làm bạn, nàng ăn uống cũng ngon miệng, giấc ngủ cũng yên bình, rốt cuộc thân mình không còn gầy đến mức dọa người nữa.
Lúc này, thân hình đầy đặn, dung nhan không một chút tỳ vết nào, cùng người đứng phía sau thật cực kỳ xứng đôi.
Tịch Nhan rốt cuộc nhịn không được mím môi nở nụ cười, nghiêng người ra sau dựa vào trong lòng hắn: “Rất xứng đôi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trước tới nay không thích nàng gầy yếu, vội vòng tay ôm lấy thân thể nàng, xoay người nàng đối diện với mình, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tịch Nhan lại bỗng dưng tránh được đôi môi hắn, nhanh chóng đẩy hắn ra, vẻ mặt có chút không vui, giãy người thoát khỏi vòng tay của hắn: “Như vậy là kết thúc buổi lễ sao? Vì sao ta vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó?”
“Thiếu động phòng hoa chúc, không phải sao?” Hắn lại lần nữa ôm lấy thắt lưng của nàng, cúi đầu nở nụ cười.
“Không phải!” Tịch Nhan căm tức lấy khủy tay đụng nhẹ hắn.
“Không phải?” Hoàng Phủ Thanh Vũ giả bộ suy nghĩ một lát, lại lần nữa nở nụ cười, “Ta nghĩ ta biết hoàng hậu nương nương còn muốn cái gì rồi.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên kéo tay nàng đi đến ngăn tủ bên giường, vươn tay mở ra, bên trong có hai bộ hỉ phục lẳng lặng nằm đó – không giống với lễ phục long bào của hắn, cũng không giống với lễ phục hoàng hậu của nàng, đó chính là hai bộ hỉ phục bình thường, giống như một đôi vợ chồng dân gian mặc vào lúc đại hôn.
Tịch Nhan vội đưa tay bịt kín miệng mình mới khắc chế bản thân không thốt ra tiếng thét chói tai cùng vui mừng, nhưng trong mắt cũng không thể nén lại hơi nước nổi lên, nàng dựa vào trong lòng hắn, vừa khóc vừa cười.
Tịch Nhan đỏ mặt ngồi ở chỗ kia, quăng chén rượu cầm trong tay lên chiếc khay của người săn sóc dâu, sau đó nghiêng mặt nhìn về một bên.
Cũng chỉ khi nhìn thấy hắn, tính hay làm càn của nàng mới khắc chế không được, bất luận như thế nào cũng phải phát tiết ra.
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhếch lên, cũng ngửa đầu uống cạn chung rượu, đem cái chén không trả lại cho người săn sóc dâu.
“Lễ xong, --” Người săn sóc dâu bên cạnh nhất thời hô to lên, Tịch Nhan vốn còn tưởng rằng mọi chuyện bây giờ đã hoàn thành rồi, nhưng lại không ngời một mệnh phụ đột nhiên nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Thỉnh Hoàng Thượng di giá thay quần áo.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ gật gật đầu, đứng dậy, Tịch Nhan bỗng dưng kéo cổ tay áo của hắn lại: “Chàng đi đâu?”
Hắn vốn thích mặc những bộ y phục đơn giản màu trắng, cho dù là sau khi đăng cơ thường xuyên phải mặc long bào nhưng màu sắc cũng cực kỳ thanh nhã, nàng chưa từng gặp qua bộ dáng của hắn khi mặc hỉ phục, cho dù là lần đầu tiên thành thân cũng chưa từng gặp qua. Nay nàng mới nhìn thấy hắn một thân hỉ phục màu đỏ, trên đầu cài quan ngọc, quả thực là ngọc thụ lâm phong.
Hiển nhiên là Tịch Nhan cảm thấy xem chưa đủ, lại nghe thấy hắn muốn đi thay quần áo?
Nhóm mệnh phụ phu nhân bên cạnh rốt cuộc đều nhịn không được, cúi đầu nở nụ cười. Cũng may hôm nay là ngày vui nên Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tất nhiên sẽ không trách tội.
Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng một cái, Tịch Nhan cũng ý thức được mình lại bị chê cười, có chút phẫn nộ rút tay về. Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới mỉm cười, theo hai vị mệnh phụ phu nhân ra khỏi hỉ phòng.
Người săn sóc dâu bên cạnh Tịch Nhan lúc này mới đã mở miệng: “Hoàng hậu nương nương, thỉnh di giá thay quần áo.”
Nghe thấy mình cũng phải thay quần áo, trong lòng Tịch Nhan tràn đầy vui mừng. Mũ phượng trên đầu, trang sức trên người đều làm cho nàng cảm thấy nặng nề, khổ không nói nổi.
Sau khi trang điểm lại, Tịch Nhan thay một bộ triều phục đỏ thẫm có thêu chim loan hướng về phía chim phượng, tuy cũng rất phiền phức như cũ, nhưng so với lễ phục lúc trước đã thoải mái không ít, Tịch Nhan không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi trở lại trên hỉ giường.
Chỉ một lát sau, nàng bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng thông truyền của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm --”
Tịch Nhan quả thực không biết thành thân còn có nhiều lễ nghi như vậy, được người săn sóc dâu thúc giục nàng mới không tình nguyện đứng dậy, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thay đổi một bộ long cổn nhẹ nhàng, trong lòng bất giác có chút mất mát, với sự giúp đỡ của người săn sóc dâu, nàng cùng hắn ngồi xuống bên cạnh bàn.[ long cổn : áo vua]
Trên bàn có đủ các món ăn với nhiều màu sắc và kiểu dáng, Tịch Nhan bị ép buộc cả ngày cũng quả thật đói bụng, liền vươn tay lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, nhưng đến khi giơ tay ra bỗng dưng nhớ tới điều gì, nhìn một vòng về bốn phía, liền bắt gặp mọi người đều nhìn mình chằm chằm. Tịch Nhan nghĩ mình lại làm sai cái gì, vừa muốn đem điểm tâm trong miệng nhổ ra, lại nghe người săn sóc dâu bên cạnh nói: “Thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương chậm rãi thưởng thức, nô tỳ cáo lui.”
Tịch Nhan nghe được hai chữ “thưởng thức”, điểm tâm trong miệng chuẩn bị nhổ ra bỗng dưng trôi tuột xuống họng, nhất thời bị sặc, ho khan kinh thiên động địa.
Người săn sóc dâu cùng nhóm mệnh phụ đều đã lui tới cửa, thấy tình hình như vậy, nhưng cuối cùng cũng không dám quấy rầy, vẫn rời khỏi và đóng lại cửa phòng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy bộ dáng của nàng, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, bèn ôm lấy để nàng ngồi vào trong lòng mình, bưng chén trà trước mặt đưa đến bên miệng nàng. Tịch Nhan vội uống mấy ngụm, lúc này mới đem khối điểm tâm kia nuốt xuống được, nhưng khuôn mặt vì ho nhiều nên đỏ bừng, chôn ở trong lòng hắn thở hào hển.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cúi đầu nở nụ cười, Tịch Nhan khôi phục lại sức khỏe, hung hăng đánh một quyền vào người hắn: “Chàng còn cười! Vì sao thành thân có nhiều quy củ như vậy chàng cũng không nói cho ta biết? Hại ta xấu hổ nhiều lần, những người vừa đi ra ngoài phỏng chừng cười chết ta!”
Tịch Nhan vừa giận lại vừa ủy khuất, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhìn nàng mỉm cười, nhìn đến mức bên tai nàng đều đỏ bừng cả lên, nàng thẹn quá đứng bật dậy nhéo mạnh trên đùi hắn: “Có gì đẹp đâu!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên cũng đứng dậy, từ phía sau giữ chặt nàng, vòng tay qua thắt lưng của nàng ôm đến trước gương, kề sát bên tai của nàng thấp giọng nói: “Nhan Nhan, nàng xem, xứng không?”
Nhan Nhan, xứng không?
Những lời như vậy giống như đã từng quen biết, Tịch Nhan nghĩ nghĩ, chính là sau khi nàng cùng hắn lần đầu tiên viên phòng, hắn cũng như thế, ôm nàng đứng ở trước gương, nhẹ nhàng hỏi nàng những lời này.
Thật lâu thật lâu Tịch Nhan không nhìn vào gương, rốt cuộc một lần nữa lại giương mắt lên nhìn về phía tấm gương trước mặt.
Lại nhịn không được tim có chút đập mạnh và loạn nhịp – trong gương, đã không phải là bộ dáng của nàng trong trí nhớ.
Nàng còn nhớ rõ trước kia có một lần cẩn thận soi gương, chỉ nhìn thấy trong gương phản chiếu hình ảnh quỷ mị của mình. Mà nay, nàng dường như có thể tìm lại được bộ dáng thiếu niên của mình từ trên khuôn mặt – khuôn mặt vẫn trắng bóng như bạch ngọc, đôi mắt long lanh trong suốt, những đau thương trên khuôn mặt đã biến mất không còn dấu vết. Hơn nữa trên đường đi đến Bắc Mạc, bởi vì có hắn làm bạn, nàng ăn uống cũng ngon miệng, giấc ngủ cũng yên bình, rốt cuộc thân mình không còn gầy đến mức dọa người nữa.
Lúc này, thân hình đầy đặn, dung nhan không một chút tỳ vết nào, cùng người đứng phía sau thật cực kỳ xứng đôi.
Tịch Nhan rốt cuộc nhịn không được mím môi nở nụ cười, nghiêng người ra sau dựa vào trong lòng hắn: “Rất xứng đôi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trước tới nay không thích nàng gầy yếu, vội vòng tay ôm lấy thân thể nàng, xoay người nàng đối diện với mình, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tịch Nhan lại bỗng dưng tránh được đôi môi hắn, nhanh chóng đẩy hắn ra, vẻ mặt có chút không vui, giãy người thoát khỏi vòng tay của hắn: “Như vậy là kết thúc buổi lễ sao? Vì sao ta vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó?”
“Thiếu động phòng hoa chúc, không phải sao?” Hắn lại lần nữa ôm lấy thắt lưng của nàng, cúi đầu nở nụ cười.
“Không phải!” Tịch Nhan căm tức lấy khủy tay đụng nhẹ hắn.
“Không phải?” Hoàng Phủ Thanh Vũ giả bộ suy nghĩ một lát, lại lần nữa nở nụ cười, “Ta nghĩ ta biết hoàng hậu nương nương còn muốn cái gì rồi.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên kéo tay nàng đi đến ngăn tủ bên giường, vươn tay mở ra, bên trong có hai bộ hỉ phục lẳng lặng nằm đó – không giống với lễ phục long bào của hắn, cũng không giống với lễ phục hoàng hậu của nàng, đó chính là hai bộ hỉ phục bình thường, giống như một đôi vợ chồng dân gian mặc vào lúc đại hôn.
Tịch Nhan vội đưa tay bịt kín miệng mình mới khắc chế bản thân không thốt ra tiếng thét chói tai cùng vui mừng, nhưng trong mắt cũng không thể nén lại hơi nước nổi lên, nàng dựa vào trong lòng hắn, vừa khóc vừa cười.
/484
|