Trục Nguyệt lâu, bất kỳ ai ở trong Nghị Thân Vương phủ đều biết đó là cấm địa, cho nên mặc dù là ở xung quanh, ngày thường cũng rất ít người, huống chi giờ phút này lại là giữa đêm khuya, Linh Hi đi nãy giờ, vậy mà nửa bóng người cũng chẳng nhìn thấy.
Nhưng nàng biết, trong phòng kia nhất định có người.
Không có một ánh nến nào, nhưng mà nàng lại giống như nghe được hơi thở của người nọ, chậm rãi đẩy cửa ra.
Ánh trăng ngoài phòng in bóng hình nàng đẩy cửa xuống đất, trải dài khắp căn phòng xám bạc.
Thập Nhất lẳng lặng ngồi tựa vào đầu giường, nghe được tiếng động, chỉ trong chớp mắt quay đầu lại, tận sâu trong ánh mắt dường như có một tia sáng hiện lên.
Linh Hi đứng lại cách hắn không xa không gần, cười gọi một tiếng: "Thập Nhất gia."
"Ra ngoài" Giọng nói của Thập Nhất cực kỳ lạnh lẽo, độ mạnh yếu trong câu nói căng như dây cung.
Linh Hi vẫn đứng chẳng bận tâm, nói tiếp: "Thập Nhất gia, ta đến đây cũng chẳng phải vì quầy rầy người, ta đến là để nhận lỗi. Thuốc phiện ở đây, hai ngày trước đều bị ta ném đi hết rồi, chắc là, Thập Nhất gia không tìm được thứ mình muốn đúng chứ?"
Nàng hơi nghiêng đầu, thử thăm dò hắn, trong mắt hiện lên một tia sáng trong suốt.
Thập Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, vẫn lặp lại hai chữ kia: "Ra ngoài."
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên tiếng của Tần Minh: "Thập Nhất gia, người muốn dùng cái đó, nô tài sẽ mang đến"
Nghe vậy, Linh Hi nhất thời kinh ngạc, nhìn thấy Thập Nhất định đứng dậy, bỗng nhiên tiến lên một phen đè hắn lại: "Người không thể lại chìm đắm vào thứ đó!"
Thập Nhất lạnh lùng nhìn nàng một cái, nắm lấy cổ tay nàng, đẩy mạnh nàng ra, Linh Hi nhất thời đau không nói nổi, nhấc chân quét vềphía hắn, Thập Nhất dùng tay kia chặn lại, không quá hai ba chiêu đã hạ gục nàng, nằm trên giường, còn mình thì đứng dậy đi đến cửa trước.
Linh Hi phút chốc ngồi dậy, bất chấp cơn đau ở tay và chân, vội vàng nói: "Thập Nhất gia, nếu hôm nay người lại đi lấy thứ thuốc kia, sáng mai ta sẽ tiến cung nói cho Hoàng thượng nghe ngay, để Bệ hạ xem, người huynh đệ mà Bệ hạ tín nhiệm, rốt cuộc là loại người gì!"
Nàng thật sự không thể tưởng tượng, nếu hắn cứ tiếp tục hút loại thuốc đó, hậu quả sẽ tệ đến mức nào, một người tao nhã tinh thuần như vậy, thật sự không nên dính đến thứ độc hại kia. Huống hồ ... hắn trở nên như vậy, đều liên quan đến phủ Hộ Quốc công, trong lòng nàng chung quy vẫn tồn tại áy náy, nên không thể nhìn hắn tiếp tục sa đọa được.
Thập Nhất vừa mới đi đến trước cửa, đang muốn nhấc tay mở cửa, chợt nghe những lời này của nàng, ngón tay bất giác hơi rụt lại, sau đó, nắm chặt thành quyền, đánh mạnh lên khung cửa.
Chỉ một thoáng, một âm thanh nặng nề vang lên, ngay sau đó, rõ ràng là tiếng đồ vật vỡ vụn ....khung cửa hắn hạ quyền nứt ra rồi.
Trong phòng bao trùm bởi sự yên lặng, ngay cả hô hấp của Linh Hi cũng ngừng lại, lắng nghe động tĩnh của hắn.
Rốt cuộc, Thập Nhất bước ra cửa, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.
Linh Hi ngồi một bên nhấc chân bị thương lên, rồi nhích từng chút một về phía cửa, vừa đi vừa rủa hắn ra tay độc ác, đến cửa, lại thấy Tần Minh vẫn còn đứng ở đó, trong tay còn cầm một bao thuốc. Linh Hi không nhịn được cau mày: "Tần quản gia, sao ngươi có thể vâng lời Thập Nhất gia mù quáng vậy, để người chạm đến những thứ này?"
Sự xấu hổ chợt lóe lên trên mặt Tần Minh, cuối cùng thấp giọng nói: "Nô tài cũng đã từng khuyên Thập Nhất gia, nhưng mà ---"
Linh Hi khẽ thở dài, rồi mới nói: "Được rồi, ta cũng không tin hắn không chạm vào thứ này thì không sống được!"
Nàng muốn hắn phải sống, hơn nữa, còn muốn hắn sống thật tốt nữa!
Thập Nhất quay về triều đình một ngày nay, tinh thần rõ ràng không tốt, lúc lâm triều thì chỉ đứng yên, mặc cho triều thân thảo luận chuyện gì đó, hắn vẫn khư khư không nói được lời nào. Đến lúc tan triều, đã bị Hoàng Phủ Thanh Vũ gọi đến Ngự Thư phòng.
Vốn nghĩ rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ có chuyện gì quan trọng phân phó, không nghĩ đến người lại chỉ nhìn hắn một cái, lên tiếng: "Đi qua Noãn các bên kia, nghỉ ngơi vài canh giờ rồi hãy qua đây."
Thập Nhất do dự, đoán rằng sắc mặt mình nhất định là cực kỳ khó coi, cúi thấp đầu nói: "Thất ca, không cần thế đâu."
Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng một chút, rồi mới nói: "Thập Nhất à, nay lão Cửu thì đang bệnh nặng, Thập Nhị lại còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, mọi việc trong triều, chỉ có đệ có thể giúp ta san sẻ."
Trong lòng Thập Nhất hơi rung lên, sau một lúc trầm mặc, ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Thất ca, đệ biết mà, đêm qua đệ ngủ không ngon giấc thôi. Đệ đi qua Noãn các đây."
Bao trùm trong Noãn các là loại huân hương tốt nhất, làm cho lòng người thư hoãn an bình, hương thơm này so với thường ngày khác biệt rất lớn, chắc là Hoàng Phủ Thanh Vũ cố ý sai người cho thêm hương vào.
Thập Nhất nằm trên noãn kháng (*), ánh mắt sâu hút, trầm tư hồi lâu, lại thật sự chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
(*): còn gọi là giường lò, giường đất, đây là loại giường của người Trung Quốc ở phương Bắc.
Vừa có cảm giác tỉnh lại, sắc trời đã muốn tối, Thập Nhất chậm rãi đứng dậy, ra Noãn các, thì thấy ngay vẻ mặt mệt mỏi của Thập Nhịbước từ Ngự thư phòng ra. Vừa thấy hắn, Thập Nhị lập tức chạy nhanh đến ôm lấy cổ hắn, bảo hắn tốt số, có thể ở Noãn các ngủ cảngày, còn mình thì phải giúp đỡ Thất ca xử lý chính sự được một ngày.
Thập Nhất cười nhẹ, đẩy tay hắn ra: "Thất ca đâu?"
"Thăm Bất Ly chứ đâu."Thập nhị hữu khí vô lực đáp, "Đi thôi, nếu không xuất cung, thì cửa cung bị đóng lại mất."
Thập Nhất gật đầu, vừa bước xuống bậc thang, lại nghe tiếng Tống Văn Viễn đằng sau gọi mình, thấy hắn đuổi theo, cầm trong tay một chiếc hộp rồi đưa cho gã tùy tùng bên cạnh Thập Nhất, cười nói: "Thập Nhất gia, đây là Hoàng thượng phân phó ban cho Thập Nhất gia huân hương này, mấy ngày nay, ở tẩm cung Hoàng Thượng cũng thường dùng loại hương này."
Thập Nhị chợt hô to Thất ca bất công, Thập Nhất thì chỉ cười nhẹ, nói: "Tống công công, hãy thay ta đa tạ hoàng huynh."
************************
Nghị thân Vương phủ.
"Nhẹ chút chứ ---" Linh Hi dựa vào giường mình, cắn răng, ánh mắt vì đau mà nheo cả lại, quay đầu nói với Thúy Trúc, "Ngươi muốn đau chết ta à?"
Thúy Trúc cầm thuốc mỡ trong tay, nhìn cánh tay và trên đùi đầy vết thương, khóc không ra nước mắt: "Tiểu thư, không dùng sức thì sao thuốc có tác dụng!" Nói xong, không nhịn được lại lầu bầu hai câu, "Thập Nhất gia ra tay cũng mạnh thật, vừa hồng vừa sưng ...."
Lại một cơn đau nhức ập đến, Linh Hi cố chịu đựng cho qua, đầu vô lực gục lên gối, hồi lâu sau, mới chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng nói: "Thật ra, cũng không thể trách người ... Chỉ là cứ như vậy, không biết bao lâu mới xuống giường nổi đây, đúng là chán quá mà!"
Nhưng nàng biết, trong phòng kia nhất định có người.
Không có một ánh nến nào, nhưng mà nàng lại giống như nghe được hơi thở của người nọ, chậm rãi đẩy cửa ra.
Ánh trăng ngoài phòng in bóng hình nàng đẩy cửa xuống đất, trải dài khắp căn phòng xám bạc.
Thập Nhất lẳng lặng ngồi tựa vào đầu giường, nghe được tiếng động, chỉ trong chớp mắt quay đầu lại, tận sâu trong ánh mắt dường như có một tia sáng hiện lên.
Linh Hi đứng lại cách hắn không xa không gần, cười gọi một tiếng: "Thập Nhất gia."
"Ra ngoài" Giọng nói của Thập Nhất cực kỳ lạnh lẽo, độ mạnh yếu trong câu nói căng như dây cung.
Linh Hi vẫn đứng chẳng bận tâm, nói tiếp: "Thập Nhất gia, ta đến đây cũng chẳng phải vì quầy rầy người, ta đến là để nhận lỗi. Thuốc phiện ở đây, hai ngày trước đều bị ta ném đi hết rồi, chắc là, Thập Nhất gia không tìm được thứ mình muốn đúng chứ?"
Nàng hơi nghiêng đầu, thử thăm dò hắn, trong mắt hiện lên một tia sáng trong suốt.
Thập Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, vẫn lặp lại hai chữ kia: "Ra ngoài."
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên tiếng của Tần Minh: "Thập Nhất gia, người muốn dùng cái đó, nô tài sẽ mang đến"
Nghe vậy, Linh Hi nhất thời kinh ngạc, nhìn thấy Thập Nhất định đứng dậy, bỗng nhiên tiến lên một phen đè hắn lại: "Người không thể lại chìm đắm vào thứ đó!"
Thập Nhất lạnh lùng nhìn nàng một cái, nắm lấy cổ tay nàng, đẩy mạnh nàng ra, Linh Hi nhất thời đau không nói nổi, nhấc chân quét vềphía hắn, Thập Nhất dùng tay kia chặn lại, không quá hai ba chiêu đã hạ gục nàng, nằm trên giường, còn mình thì đứng dậy đi đến cửa trước.
Linh Hi phút chốc ngồi dậy, bất chấp cơn đau ở tay và chân, vội vàng nói: "Thập Nhất gia, nếu hôm nay người lại đi lấy thứ thuốc kia, sáng mai ta sẽ tiến cung nói cho Hoàng thượng nghe ngay, để Bệ hạ xem, người huynh đệ mà Bệ hạ tín nhiệm, rốt cuộc là loại người gì!"
Nàng thật sự không thể tưởng tượng, nếu hắn cứ tiếp tục hút loại thuốc đó, hậu quả sẽ tệ đến mức nào, một người tao nhã tinh thuần như vậy, thật sự không nên dính đến thứ độc hại kia. Huống hồ ... hắn trở nên như vậy, đều liên quan đến phủ Hộ Quốc công, trong lòng nàng chung quy vẫn tồn tại áy náy, nên không thể nhìn hắn tiếp tục sa đọa được.
Thập Nhất vừa mới đi đến trước cửa, đang muốn nhấc tay mở cửa, chợt nghe những lời này của nàng, ngón tay bất giác hơi rụt lại, sau đó, nắm chặt thành quyền, đánh mạnh lên khung cửa.
Chỉ một thoáng, một âm thanh nặng nề vang lên, ngay sau đó, rõ ràng là tiếng đồ vật vỡ vụn ....khung cửa hắn hạ quyền nứt ra rồi.
Trong phòng bao trùm bởi sự yên lặng, ngay cả hô hấp của Linh Hi cũng ngừng lại, lắng nghe động tĩnh của hắn.
Rốt cuộc, Thập Nhất bước ra cửa, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.
Linh Hi ngồi một bên nhấc chân bị thương lên, rồi nhích từng chút một về phía cửa, vừa đi vừa rủa hắn ra tay độc ác, đến cửa, lại thấy Tần Minh vẫn còn đứng ở đó, trong tay còn cầm một bao thuốc. Linh Hi không nhịn được cau mày: "Tần quản gia, sao ngươi có thể vâng lời Thập Nhất gia mù quáng vậy, để người chạm đến những thứ này?"
Sự xấu hổ chợt lóe lên trên mặt Tần Minh, cuối cùng thấp giọng nói: "Nô tài cũng đã từng khuyên Thập Nhất gia, nhưng mà ---"
Linh Hi khẽ thở dài, rồi mới nói: "Được rồi, ta cũng không tin hắn không chạm vào thứ này thì không sống được!"
Nàng muốn hắn phải sống, hơn nữa, còn muốn hắn sống thật tốt nữa!
Thập Nhất quay về triều đình một ngày nay, tinh thần rõ ràng không tốt, lúc lâm triều thì chỉ đứng yên, mặc cho triều thân thảo luận chuyện gì đó, hắn vẫn khư khư không nói được lời nào. Đến lúc tan triều, đã bị Hoàng Phủ Thanh Vũ gọi đến Ngự Thư phòng.
Vốn nghĩ rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ có chuyện gì quan trọng phân phó, không nghĩ đến người lại chỉ nhìn hắn một cái, lên tiếng: "Đi qua Noãn các bên kia, nghỉ ngơi vài canh giờ rồi hãy qua đây."
Thập Nhất do dự, đoán rằng sắc mặt mình nhất định là cực kỳ khó coi, cúi thấp đầu nói: "Thất ca, không cần thế đâu."
Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng một chút, rồi mới nói: "Thập Nhất à, nay lão Cửu thì đang bệnh nặng, Thập Nhị lại còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, mọi việc trong triều, chỉ có đệ có thể giúp ta san sẻ."
Trong lòng Thập Nhất hơi rung lên, sau một lúc trầm mặc, ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Thất ca, đệ biết mà, đêm qua đệ ngủ không ngon giấc thôi. Đệ đi qua Noãn các đây."
Bao trùm trong Noãn các là loại huân hương tốt nhất, làm cho lòng người thư hoãn an bình, hương thơm này so với thường ngày khác biệt rất lớn, chắc là Hoàng Phủ Thanh Vũ cố ý sai người cho thêm hương vào.
Thập Nhất nằm trên noãn kháng (*), ánh mắt sâu hút, trầm tư hồi lâu, lại thật sự chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
(*): còn gọi là giường lò, giường đất, đây là loại giường của người Trung Quốc ở phương Bắc.
Vừa có cảm giác tỉnh lại, sắc trời đã muốn tối, Thập Nhất chậm rãi đứng dậy, ra Noãn các, thì thấy ngay vẻ mặt mệt mỏi của Thập Nhịbước từ Ngự thư phòng ra. Vừa thấy hắn, Thập Nhị lập tức chạy nhanh đến ôm lấy cổ hắn, bảo hắn tốt số, có thể ở Noãn các ngủ cảngày, còn mình thì phải giúp đỡ Thất ca xử lý chính sự được một ngày.
Thập Nhất cười nhẹ, đẩy tay hắn ra: "Thất ca đâu?"
"Thăm Bất Ly chứ đâu."Thập nhị hữu khí vô lực đáp, "Đi thôi, nếu không xuất cung, thì cửa cung bị đóng lại mất."
Thập Nhất gật đầu, vừa bước xuống bậc thang, lại nghe tiếng Tống Văn Viễn đằng sau gọi mình, thấy hắn đuổi theo, cầm trong tay một chiếc hộp rồi đưa cho gã tùy tùng bên cạnh Thập Nhất, cười nói: "Thập Nhất gia, đây là Hoàng thượng phân phó ban cho Thập Nhất gia huân hương này, mấy ngày nay, ở tẩm cung Hoàng Thượng cũng thường dùng loại hương này."
Thập Nhị chợt hô to Thất ca bất công, Thập Nhất thì chỉ cười nhẹ, nói: "Tống công công, hãy thay ta đa tạ hoàng huynh."
************************
Nghị thân Vương phủ.
"Nhẹ chút chứ ---" Linh Hi dựa vào giường mình, cắn răng, ánh mắt vì đau mà nheo cả lại, quay đầu nói với Thúy Trúc, "Ngươi muốn đau chết ta à?"
Thúy Trúc cầm thuốc mỡ trong tay, nhìn cánh tay và trên đùi đầy vết thương, khóc không ra nước mắt: "Tiểu thư, không dùng sức thì sao thuốc có tác dụng!" Nói xong, không nhịn được lại lầu bầu hai câu, "Thập Nhất gia ra tay cũng mạnh thật, vừa hồng vừa sưng ...."
Lại một cơn đau nhức ập đến, Linh Hi cố chịu đựng cho qua, đầu vô lực gục lên gối, hồi lâu sau, mới chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng nói: "Thật ra, cũng không thể trách người ... Chỉ là cứ như vậy, không biết bao lâu mới xuống giường nổi đây, đúng là chán quá mà!"
/484
|