Lúc Nam Cung Ngự trở về phủ, Thập Nhị đã ôm rượu rời đi, còn Nguyệt Nha Nhi thì đang ở trong phòng khách, tự mình bày biện bát đũa, thấy hắn trở về, liền nhoẻn miệng cười: “Tứ ca.”
Nam Cung Ngự đến bên bàn ngồi xuống, nhìn thức ăn bày đầy trên bàn, cười nói: “Muội bảo phòng bếp lắm đấy à?”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn, lại cầm lấy bầu rượu châm cho hắn chén rượu: “Tứ ca, mời.”
Nam Cung Ngự hơi cau mày nhìn nàng, cười nhẹ, nhưng không uống chén rượu kia, ngược lại, nhìn về phía nàng: “Sao nào, mới ở chơi với Tứ ca hai ngày, mà đã muốn đi rồi?”
Ánh mắt Nguyệt Nha Nhi đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mới cười nhạt nhẽo: “Chẳng có gì giấu được Tứ ca cả.”
“Đi nơi nào?”
Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng đầu: “Về quê nhà, thăm nhị ca và các vị tỷ tỷ.”
“Cũng tốt.” Nam Cung Ngự khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Nguyệt Nha Nhi lại chống cằm, mỉm cười nhìn hắn uống cạn chén rượu kia, bỗng nhiên lại gọi hắn một tiếng: “Tứ ca.”
Nam Cung Ngự quay đầu, nhưng thấy trong mắt nàng sự hoảng hốt chưa từng biến mất, trong lòng không nhịn được dấy lên cảm giác ai lạnh (bi ai và lạnh lẽo), lấy tay vuốt ve đầu nàng: “Nguyệt Nha Nhi, muội có thể trở về, Tứ ca thật sự rất vui mừng. Con đường sau này đi như thế nào, đều tùy thuộc cả vào muội.”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu nở nụ cười: “Tứ ca yên tâm, muội biết rồi.”
Hôm sau, Nam Cung Ngự bị triệu vào cung, không thể tiễn nàng đi, nên trước đó đã cố ý dặn dò quản gia nhiều điều.
Chẳng qua chỉ dừng một lát, thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần.
Con ngựa hí một tiếng rồi ngừng lại, người trên ngựa, ánh mắt trầm xuống nhìn bóng dáng của nàng.
Nguyệt Nha Nhi quay đầu, cũng không kinh ngạc lắm, ngược lại, nàng cười, ánh mắt sáng rỡ như ánh trăng non: “Vương gia.”
Thập Nhị ngồi trên lưng ngựa, bạc môi cũng cong lên: “Quận chúa, dù gì cũng từng quen biết, nghe nói quận chúa phải đi, ta phải nên tiễn quận chúa mới đúng.”
Ánh mắt nàng ngưng trọng trong giây lát, lại trở nên trong suốt: “Vương gia là người coi trọng công việc, ta và Vương gia chẳng qua chỉ là mối quan hệ bình thường, không dám làm phiền Vương gia.”
Ngựa của hắn chậm rãi đến gần nàng, đợi đến khi đến trước người nàng, ý cười trên miệng hắn càng thêm sâu sắc, ngay sau đó xoay người vươn tay, hơi dùng sức.
Thân người Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc, không ngời lại dễ dàng bị hắn nâng lên lưng ngựa.
“Ngồi vững, Nguyệt Nha Nhi.”
Ba chữ cuối cùng kia được nói ra thật nhẹ, phảng phất như cành tơ liễu lướt qua vòm tai nàng, có lẽ nàng hơi nhạy cảm, nhưng mà lại không kìm nén được cơn run rẩy.
Sự biến đổi trên mặt nàng cực kỳ khó phát hiện, hắn lại chẳng nhìn tới, lập tức giơ roi thúc ngựa, rong ruổi mà đi.
Trước cửa Vương phủ, thị vệ vốn sẽ hộ tống Nguyệt Nha Nhi không khỏi trố mắt nhìn nhau, rồi nhìn quản gia. Quản gia lại chỉ khoát tay áo, xoay người đi vào phủ.
Hắn mang theo nàng, con ngựa này lao đi không nhanh cũng không chậm, đến quán rượu Vọng Nguyệt mới dừng lại.
Theo hắn đi thẳng lên lầu hai, đi vào trong căn phòng từng rất quen thuộc, con tim Nguyệt Nha Nhi chợt đập lệch một nhịp, sau đó lại trở nên thản nhiên, lẳng lặng ngồi xuống, nghe hắn thong thả gọi rượu và thức ăn, còn bản thân lại không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giờ đây những ký ức vui vẻ ở Giang Nam lại hiện về, lúc ấy cả hai đều vẫn còn trẻ người non dạ.
Chẳng biết từ lúc nào nàng lại thất thần, vẫn luôn nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ.
Lại không hề hay biết hắn ở đằng sau, cũng nhìn nàng không chớp mắt, nhưng mà, ánh mắt lại thâm trầm.
Đến khi tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, nàng mới hoàn hồn, còn hắn, thì thản nhiên thu hồi tầm mắt, cầm lấy bầu rượu, châm cho nàng một lý, môi gợi lên ý cười nhẹ: “Ly này, vì mối quan hệ bình thường của chúng ta.”
Nàng nhìn ly rượu mát lạnh nguyên chất trước mặt, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nàng sẽ không uống rượu, trước kia hắn biết điều đó, nay sợ là đã quên.
Bàn tay đang nắm chặt của nàng vẫn giấu trong tay áo, còn trong lòng thì không nhịn được mà tự nói bản thân liều mình bồi quân, nên mạnh dạn vươn tay đến, cầm chén rượu: “Tạ Vương gia.”
Ngửa đầu nhắm mắt, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, cảm giác cay xè đâm thẳng vào cổ họng, nàng muốn nôn ra nhưng đành nhịn xuống, nhưng còn sắc mặt, vẫn không tự chủ mà trở nên hơi tái nhợt.
Dường như hắn cười khẽ một tiếng, lại châm cho nàng thêm một ly, Nguyệt Nha Nhi lại giành lấy chén rượu, kính hắn: “Ly này, ta kính Vương gia, vì lúc trẻ tuổi thiếu hiểu biết nên tạ tội với Vương gia.”
Nàng lại một hơi uống cạn ly rượu, sắc mặt càng thêm ảm đạm.
Thập Nhị chậm rãi cong khóe môi, nhìn nàng hồi lâu, cười đạm mạc nói: “Hay cho một câu trẻ tuổi thiếu hiểu biết.”
Trong cổ họng vẫn chỉ cảm nhận được cảm giác cay xè, Nguyệt Nha Nhi không kìm được à ho một tiếng, cố gắng mỉm cười.
Chén rượu trước mặt hắn, lại chỉ bất động, hồi lâu sau, hắn vươn tay đến, nhưng lại hướng đến cằm nàng, giọng nói trầm mị: “Chén rượu này, ta không uống.”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng mát lạnh, che dấu một ít cảm giác lo sợ không yên, còn ánh mắt hắn, dù bất luận thế nào nàng cũng không nhìn thấu.
Men rượu dâng lên rất nhanh, chỉ trong tích tắc, nàng cảm thấy hơi choáng váng.
Hắn nở nụ cười trầm thấp: “Nguyệt Nha Nhi, nàng đã khiến ta khổ sở nhiều năm như vậy, sao có thể chỉ dùng một câu trẻ tuổi thiếu hiểu biết, mà đem ta gạt đi chứ?”
Trong lòng bàn tay nàng mồ hôi bắt đầu đổ ra, ẩm ướt, nhìn hắn, nhưng một câu cũng không nói được.
Hắn đã không còn là hắn của trước kia, nàng không đoán ra được câu nói vừa rồi của hắn là thật hay giả, nhưng mơ hồ có thể xác định, hắn chắc chắn vẫn còn hận nàng.
Nhìn sắc mặt của nàng dần dần chuyển từ tái nhợt sang phiếm hồng, hắn vẫn chỉ cười nhẹ: “Nàng dựa vào điều gì mà cho rằng, ta sẽ lại lần nữa để nàng đi?”
Chưa từng nghĩ đến hậu quả của việc say rượu là như thế này ---- Nguyệt Nha Nhi từ trong cơn đau đầu tỉnh lại, rồi đối mặt với một thị nữ xa lạ cùng phòng tên Xảo nhi.
Bên ngoài căn phòng bị khóa, còn Xảo nhi lại câm điếc.
Nàng rõ ràng biết bản thân bị giam lỏng, bình tĩnh lại tâm tình, nhưng không phải là không sợ hãi.
Nàng không thể bị nhốt ở đây, nhất là không biết hắn muốn giam mình bao lâu.
Ở trong phòng ngày qua ngày, trong lòng Nguyệt Nha Nhi sầu lo, chung quy lại càng ngày càng nhiều hơn.
Nếu sớm biết thế này, nàng nhất định sẽ không trở về nơi này. Vốn đã sống như vậy nhiều năm qua, còn có điều gì là không thể chống đỡ được chứ?
Hoàn cảnh ở đây khiến người ta hít thở không thoải mái, cứ như bị dày vò hết năm ngày, rốt cuộc nàng nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện: “Thập Nhị gia.”
“Mở cửa.” Giọng nói trầm tĩnh nhạt nhẽo của hắn vang lên, dường như không mang theo cảm xúc nào.
Nhìn thấy hắn, Xảo nhi hành lễ, ngoan ngoãn lui xuống.
Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi không được tốt lắm, nhưng vẫn cười: “Vương gia, ta có thể đi rồi sao?”
Nam Cung Ngự đến bên bàn ngồi xuống, nhìn thức ăn bày đầy trên bàn, cười nói: “Muội bảo phòng bếp lắm đấy à?”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn, lại cầm lấy bầu rượu châm cho hắn chén rượu: “Tứ ca, mời.”
Nam Cung Ngự hơi cau mày nhìn nàng, cười nhẹ, nhưng không uống chén rượu kia, ngược lại, nhìn về phía nàng: “Sao nào, mới ở chơi với Tứ ca hai ngày, mà đã muốn đi rồi?”
Ánh mắt Nguyệt Nha Nhi đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mới cười nhạt nhẽo: “Chẳng có gì giấu được Tứ ca cả.”
“Đi nơi nào?”
Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng đầu: “Về quê nhà, thăm nhị ca và các vị tỷ tỷ.”
“Cũng tốt.” Nam Cung Ngự khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Nguyệt Nha Nhi lại chống cằm, mỉm cười nhìn hắn uống cạn chén rượu kia, bỗng nhiên lại gọi hắn một tiếng: “Tứ ca.”
Nam Cung Ngự quay đầu, nhưng thấy trong mắt nàng sự hoảng hốt chưa từng biến mất, trong lòng không nhịn được dấy lên cảm giác ai lạnh (bi ai và lạnh lẽo), lấy tay vuốt ve đầu nàng: “Nguyệt Nha Nhi, muội có thể trở về, Tứ ca thật sự rất vui mừng. Con đường sau này đi như thế nào, đều tùy thuộc cả vào muội.”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu nở nụ cười: “Tứ ca yên tâm, muội biết rồi.”
Hôm sau, Nam Cung Ngự bị triệu vào cung, không thể tiễn nàng đi, nên trước đó đã cố ý dặn dò quản gia nhiều điều.
Chẳng qua chỉ dừng một lát, thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần.
Con ngựa hí một tiếng rồi ngừng lại, người trên ngựa, ánh mắt trầm xuống nhìn bóng dáng của nàng.
Nguyệt Nha Nhi quay đầu, cũng không kinh ngạc lắm, ngược lại, nàng cười, ánh mắt sáng rỡ như ánh trăng non: “Vương gia.”
Thập Nhị ngồi trên lưng ngựa, bạc môi cũng cong lên: “Quận chúa, dù gì cũng từng quen biết, nghe nói quận chúa phải đi, ta phải nên tiễn quận chúa mới đúng.”
Ánh mắt nàng ngưng trọng trong giây lát, lại trở nên trong suốt: “Vương gia là người coi trọng công việc, ta và Vương gia chẳng qua chỉ là mối quan hệ bình thường, không dám làm phiền Vương gia.”
Ngựa của hắn chậm rãi đến gần nàng, đợi đến khi đến trước người nàng, ý cười trên miệng hắn càng thêm sâu sắc, ngay sau đó xoay người vươn tay, hơi dùng sức.
Thân người Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc, không ngời lại dễ dàng bị hắn nâng lên lưng ngựa.
“Ngồi vững, Nguyệt Nha Nhi.”
Ba chữ cuối cùng kia được nói ra thật nhẹ, phảng phất như cành tơ liễu lướt qua vòm tai nàng, có lẽ nàng hơi nhạy cảm, nhưng mà lại không kìm nén được cơn run rẩy.
Sự biến đổi trên mặt nàng cực kỳ khó phát hiện, hắn lại chẳng nhìn tới, lập tức giơ roi thúc ngựa, rong ruổi mà đi.
Trước cửa Vương phủ, thị vệ vốn sẽ hộ tống Nguyệt Nha Nhi không khỏi trố mắt nhìn nhau, rồi nhìn quản gia. Quản gia lại chỉ khoát tay áo, xoay người đi vào phủ.
Hắn mang theo nàng, con ngựa này lao đi không nhanh cũng không chậm, đến quán rượu Vọng Nguyệt mới dừng lại.
Theo hắn đi thẳng lên lầu hai, đi vào trong căn phòng từng rất quen thuộc, con tim Nguyệt Nha Nhi chợt đập lệch một nhịp, sau đó lại trở nên thản nhiên, lẳng lặng ngồi xuống, nghe hắn thong thả gọi rượu và thức ăn, còn bản thân lại không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giờ đây những ký ức vui vẻ ở Giang Nam lại hiện về, lúc ấy cả hai đều vẫn còn trẻ người non dạ.
Chẳng biết từ lúc nào nàng lại thất thần, vẫn luôn nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ.
Lại không hề hay biết hắn ở đằng sau, cũng nhìn nàng không chớp mắt, nhưng mà, ánh mắt lại thâm trầm.
Đến khi tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, nàng mới hoàn hồn, còn hắn, thì thản nhiên thu hồi tầm mắt, cầm lấy bầu rượu, châm cho nàng một lý, môi gợi lên ý cười nhẹ: “Ly này, vì mối quan hệ bình thường của chúng ta.”
Nàng nhìn ly rượu mát lạnh nguyên chất trước mặt, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nàng sẽ không uống rượu, trước kia hắn biết điều đó, nay sợ là đã quên.
Bàn tay đang nắm chặt của nàng vẫn giấu trong tay áo, còn trong lòng thì không nhịn được mà tự nói bản thân liều mình bồi quân, nên mạnh dạn vươn tay đến, cầm chén rượu: “Tạ Vương gia.”
Ngửa đầu nhắm mắt, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, cảm giác cay xè đâm thẳng vào cổ họng, nàng muốn nôn ra nhưng đành nhịn xuống, nhưng còn sắc mặt, vẫn không tự chủ mà trở nên hơi tái nhợt.
Dường như hắn cười khẽ một tiếng, lại châm cho nàng thêm một ly, Nguyệt Nha Nhi lại giành lấy chén rượu, kính hắn: “Ly này, ta kính Vương gia, vì lúc trẻ tuổi thiếu hiểu biết nên tạ tội với Vương gia.”
Nàng lại một hơi uống cạn ly rượu, sắc mặt càng thêm ảm đạm.
Thập Nhị chậm rãi cong khóe môi, nhìn nàng hồi lâu, cười đạm mạc nói: “Hay cho một câu trẻ tuổi thiếu hiểu biết.”
Trong cổ họng vẫn chỉ cảm nhận được cảm giác cay xè, Nguyệt Nha Nhi không kìm được à ho một tiếng, cố gắng mỉm cười.
Chén rượu trước mặt hắn, lại chỉ bất động, hồi lâu sau, hắn vươn tay đến, nhưng lại hướng đến cằm nàng, giọng nói trầm mị: “Chén rượu này, ta không uống.”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng mát lạnh, che dấu một ít cảm giác lo sợ không yên, còn ánh mắt hắn, dù bất luận thế nào nàng cũng không nhìn thấu.
Men rượu dâng lên rất nhanh, chỉ trong tích tắc, nàng cảm thấy hơi choáng váng.
Hắn nở nụ cười trầm thấp: “Nguyệt Nha Nhi, nàng đã khiến ta khổ sở nhiều năm như vậy, sao có thể chỉ dùng một câu trẻ tuổi thiếu hiểu biết, mà đem ta gạt đi chứ?”
Trong lòng bàn tay nàng mồ hôi bắt đầu đổ ra, ẩm ướt, nhìn hắn, nhưng một câu cũng không nói được.
Hắn đã không còn là hắn của trước kia, nàng không đoán ra được câu nói vừa rồi của hắn là thật hay giả, nhưng mơ hồ có thể xác định, hắn chắc chắn vẫn còn hận nàng.
Nhìn sắc mặt của nàng dần dần chuyển từ tái nhợt sang phiếm hồng, hắn vẫn chỉ cười nhẹ: “Nàng dựa vào điều gì mà cho rằng, ta sẽ lại lần nữa để nàng đi?”
Chưa từng nghĩ đến hậu quả của việc say rượu là như thế này ---- Nguyệt Nha Nhi từ trong cơn đau đầu tỉnh lại, rồi đối mặt với một thị nữ xa lạ cùng phòng tên Xảo nhi.
Bên ngoài căn phòng bị khóa, còn Xảo nhi lại câm điếc.
Nàng rõ ràng biết bản thân bị giam lỏng, bình tĩnh lại tâm tình, nhưng không phải là không sợ hãi.
Nàng không thể bị nhốt ở đây, nhất là không biết hắn muốn giam mình bao lâu.
Ở trong phòng ngày qua ngày, trong lòng Nguyệt Nha Nhi sầu lo, chung quy lại càng ngày càng nhiều hơn.
Nếu sớm biết thế này, nàng nhất định sẽ không trở về nơi này. Vốn đã sống như vậy nhiều năm qua, còn có điều gì là không thể chống đỡ được chứ?
Hoàn cảnh ở đây khiến người ta hít thở không thoải mái, cứ như bị dày vò hết năm ngày, rốt cuộc nàng nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện: “Thập Nhị gia.”
“Mở cửa.” Giọng nói trầm tĩnh nhạt nhẽo của hắn vang lên, dường như không mang theo cảm xúc nào.
Nhìn thấy hắn, Xảo nhi hành lễ, ngoan ngoãn lui xuống.
Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi không được tốt lắm, nhưng vẫn cười: “Vương gia, ta có thể đi rồi sao?”
/484
|